Nàng ta thì thào: “Công chúa đừng khóc nữa… là nô tỳ sai, nô tỳ không bảo vệ được công chúa…”

Thẩm Nguyệt hơi nhướng mày, trong lòng lại tán thưởng, tiểu nha đầu có tiền đồ!

Thẩm Nguyệt thút thít nói: “Không phải lỗi của ngươi, là chính ta không tốt, ai bảo tướng quân lại ghét ta đến thế chứ”.

Giọng nói của nàng mềm như mèo con, xen lẫn giọng mũi, ai nghe thấy cũng nhộn nhạo trong lòng.

Thái giám kia thấy vậy thì bắt đầu tỏ vẻ đau lòng chuyên nghiệp: “Công chúa đừng khóc nữa, người khóc làm tâm can nô tài muốn tan nát theo. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sao Tần tướng quân lại lấy đao kê vào cổ công chúa? Tần tướng quân, công chúa là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, dù không được tướng quân sủng ái nhưng tướng quân cũng không thể đối xử với công chúa như vậy được chứ. Thế này chúng ta biết nói sao với hoàng thượng chứ, hoàng thượng chắc chắn sẽ giận lắm”.


Tần Như Lương khẽ buông Thẩm Nguyệt ra, lui về sau một bước, gương mặt lạnh lẽo cương nghị.

Thẩm Nguyệt lảo đảo hai bước, Ngọc Nghiên vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Thẩm Nguyệt không kiêu không sợ mà nói: “Làm phiền hoàng huynh vẫn nhớ đến ta, mong công công thay Tĩnh Nguyệt gửi lời cảm tạ đến hoàng huynh. Chuyện hôm nay vô tình để công công nhìn thấy, dù gì cũng là Tĩnh Nguyệt sai nên mới khiến tướng quân tức giận đến thế. Công công xin đừng nói lại với hoàng huynh làm gì”.

Thẩm Nguyệt không phải không biết nhượng bộ, nàng có thể cúi cái đầu cao quý của mình, nhưng phải xem xét thời thế.

Càng bảo công công đừng nói thì công công này chắc chắn sẽ thổi gió bên tai hoàng đế.

Ngọc Nghiên nghe xong, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Công chúa, tướng quân đã gác đao lên cổ người rồi mà người còn nói đỡ cho hắn ta ư? Người không nên say đắm hắn ta như vậy!”

Mặt công công lạnh đi: “Ngọc Nghiên, ngươi là người theo hầu công chúa, ngươi nói xem là có chuyện gì xảy ra?”


Ngọc Nghiên liền vui mừng nói: “Nhị phu nhân không hiểu vì sao mà ngã xuống hồ, nha hoàn bên người nhị phu nhân nói là công chúa đẩy nàng ta. Nhưng công chúa nhà chúng ta cả ngày hôm nay không hề ra khỏi viện, sao có thể làm vậy được! Nhưng tướng quân không tin, một hai đòi trừng phạt công chúa. Đáng thương công chúa đã mang thai năm tháng mà tướng quân cũng mặc kệ, muốn đánh công chúa ba mươi gậy!”

Ngọc Nghiên khóc ròng: “Công công, công chúa còn đường sống nữa sao? Nếu không phải công công đến kịp lúc thì tướng quân đã bắt giữ công chúa để đích thân ra tay rồi!”

“Thế mà lại có chuyện này? Nói như vậy, chúng ta đúng là may mắn, đến đúng lúc quá”.

Công công thở dài, quơ phất trần, lại nói: “Chúng ta hôm nay phụng mệnh hoàng thượng đưa đến thuốc bổ trong cung để công chúa yên tâm dưỡng thai. Hoàng thượng rất mong chờ đứa bé của công chúa bình an ra đời, nhưng Tần tướng quân lại mặc kệ công chúa có thai, một mực muốn động thủ, như vậy làm chúng ta rất khó bàn giao với hoàng thượng”.

Không đợi Tần Như Lương lên tiếng, Thẩm Nguyệt đã vừa khóc vừa cười nói: “Công công, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, tướng quân cũng vì nghe lời tiện tỳ nói bậy nên giận nhầm ta, lần sau chàng sẽ không như vậy đâu…”


Thẩm Nguyệt hoàn hảo đẩy mọi chuyện lên người Hương Phiến.

Thẩm Nguyệt đã nói đến vậy rồi, công công cũng không thể nhiều lời nữa, chỉ nói: “Tướng quân phải đảm bảo cho công chúa được bình an, sau này không được phép xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu không, hoàng thượng không thấy đứa bé chào đời thì sẽ giáng tội Tần tướng quân, tướng quân nên tự giải quyết cho thỏa đáng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thẩm Nguyệt cảm ơn công công trước”.

Công công lập tức quay ra nhìn Hương Phiến, nói: “Ta thấy con tiện tỳ này dám vu oan cho công chúa là đáng đánh. Hôm nay chúng ta sẽ làm chủ, thưởng cho nó ba mươi gậy, Tần tướng quân có dị nghị gì không?”