Thấy Tần Như Lương thật lâu không lên tiếng, Thẩm Nguyệt liền nói trước: “Mới từ chỗ của Liên Thanh Châu trở về đã muốn tìm ta hỏi tội rồi hay sao? Có phải là hắn đã nói cho ngươi biết ta chưa từng nói sẽ trả lại thuốc bổ cho hắn hay không?”

Khi Thẩm Nguyệt dựa vào cửa sổ quay người lại thì nàng mới nhìn thấy Tần Như Lương đang di chuyển tới bên cạnh nàng rồi nhìn xuống nàng.

Ánh mắt của hắn ta trông đặc quánh như một vũng bùn không thể tan chảy.

Thẩm Nguyệt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

Đến khi nàng ý thức được ánh mắt của Tần Như Lương đang tràn ngập sự phẫn nộ, nàng vừa định lên tiếng thì hắn ta lại đột nhiên giơ tay lên rồi hung hăng tát lên mặt nàng một cái rất nhanh.

Thẩm Nguyệt bị bất ngờ không thể đứng vững, thân thể nghiêng ngã về hướng cửa sổ, búi tóc lỏng lẻo, tóc hai bên thái dương rối tung.

Nửa khuôn mặt của nàng đã mất đi cảm giác, bên tai liên tục có tiếng ù ù, tê tái vô cùng.

Thật lâu sau Thẩm Nguyệt mới hít vào một hơi, dùng ngón tay lau khóe môi mới phát hiện khóe môi đã bị rách.


Thẩm Nguyệt nhìn thấy một vết máu đỏ trên ngón tay thì rít lên một tiếng, lạnh lùng hỏi đối phương: “Tần Như Lương, ngươi điên rồi sao?”

Cơn giận của Tần Như Lương vẫn không suy giảm, hắn ta lại tát thêm một cái vào mặt nàng.

Lúc này Thẩm Nguyệt đã phản ứng rất nhanh, nàng giơ tay cản lại, nhưng động tác của Tần Như Lương lại càng nhanh hơn nàng, hắn ta đã dùng một tay khóa chặt tay của Thẩm Nguyệt lên trên tường, chỉ hận không thể bóp nát xương cổ tay của nàng.

Cái tát vẫn giáng xuống mặt Thẩm Nguyệt.

Trước khi gặp Tần Như Lương, từ nhỏ đến lớn, cho đến trong suốt sự nghiệp ngôi sao của nàng cũng chưa từng có một người đàn ông nào dám tát vào mặt của nàng như vậy.

Vết sẹo vừa mới liền da trên mặt Thẩm Nguyệt lại như bị xé rách ra, đau đớn vô cùng.

Thẩm Nguyệt hít sâu hai hơi, gần như theo bản năng giẫm thật mạnh lên chân của Tần Như Lương sau đó lại giơ chân đạp mạnh vào bụng dưới của hắn ta.


Toàn bộ động tác của nàng rất mượt mà, nhanh chóng và chính xác.

Ánh mắt Tần Như Lương thay đổi, hắn ta giơ tay chặn đầu gối của nàng nhưng hắn ta đã quá coi thường Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, hắn nhất thời không kịp phòng bị, phải lui về phía sau hai bước.

Cổ tay Thẩm Nguyệt có lại được tự do, nàng ngay lập tức cầm chén trà bên cạnh ném về phía Tần Như Lương.

Tốc độ của Tần Như Lương rất nhanh, tung ra một quyền khiến cho tách trà vỡ nát. Hắn bị tách trà vỡ làm đứt tay rỉ máu, còn bị nước trà tạt khắp mặt.

Hai người giương cung bạt kiếm với nhau, cả căn phòng trở thành một đống hỗn độn.

Trên gương mặt của Thẩm Nguyệt đã hiện rõ dấu năm ngón tay, nàng thở hổn hển, châm biếm nói: “Không phải chứ Tần tướng quân, chỉ phải chi ra một chút tiền mà ngươi đã muốn tan cửa nát nhà, chó cùng rứt giậu vậy sao?”

Tần Như Lương từng bước áp sát, lạnh giọng nói: “Cô không nhớ hôm nay mình đã làm ra chuyện gì sao? Để ta từ từ giúp cho cô nhớ lại?”

Hắn ta tóm lấy vạt áo của nàng, hành động giống như một con dã thú: “Cô cũng biết đau hay sao? Còn không đau bằng Mi Vũ cả người rách nát, bầm tím khắp cơ thể! Ta nên sớm biết rằng ác phụ như cô có tâm địa còn độc ác hơn rắn rết!”

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Như Lương, gằn từng tiếng nói: “Y phục ả ta rách rưới, thân thể bầm tím thì có liên quan gì đến ta?”