Sắc mặt của Liễu Mi Vũ dịu đi một chút, nàng ta nói: “Nếu như công chúa có thể không nhắc đến những chuyện trước đây mà ra mặt thay phủ tướng quân nói một lời thì đó chính là một đại ân”.

Thẩm Nguyệt nói: “Mi Vũ, chỉ vì vài món thuốc bổ mà ngay cả thể diện của phủ tướng quân ngươi cũng không cần nữa sao? Ngươi luôn miệng nói rằng phải suy nghĩ cho Tần Như Lương, ta thật sự rất muốn hỏi ngươi, ngươi làm như vậy thì mặt mũi của Tần Như Lương biết để ở chỗ nào?”

Liễu Mi Vũ lúc này mới biết Thẩm Nguyệt cố ý trêu đùa mình, nàng ta lại biến sắc, liền nói: “Ta chỉ muốn công chúa ra mặt nói vài lời, chuyện này có liên quan gì đến tướng quân chứ? Công chúa không chịu khắc phục tổn thất cho phủ tướng quân thì cũng thôi đi, cần gì phải gây sự với ta như thế?”

“Ngươi không cần đi xem thử Hương Phiến đã ra sao rồi sao? Nha đầu đó mảnh khảnh ốm yếu, hy vọng là không bị đánh chết, như vậy thì chẳng còn gì thú vị”.

Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người đi vào phòng.

Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, hai tay nắm chặt, những đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, vừa giận vừa hận.

Cuối cùng nàng ta vẫn lo lắng cho tình hình của Hương Phiến cho nên không chần chờ nữa mà liền quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.

Khi Liễu Mi Vũ chạy ra sân trước, Hương Phiến đã khóc rú lên, không biết đã bị đánh bao nhiêu trượng lớn.


Nhìn thấy Liễu Mi Vũ đến, Hương Phiến chảy nước mắt giàn giụa, kêu rên thảm thiết: “Phu nhân cứu nô tỳ! Cứu… cứu nô tỳ!”

Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta liền quát lên the thé: “Tất cả dừng lại cho ta!”

Rốt cuộc thì phủ tướng quân vẫn là do Liễu Mi Vũ quán xuyến, quản gia lại công chính liêm minh nói: “Hương Phiến bất kính với chủ nhân, dựa theo gia pháp…”

Quản gia còn chưa kịp nói xong thì đã bị Liễu Mi Vũ ngắt lời: “Ta mới là chủ nhân của nàng ta!”

Liễu Mi Vũ bất chấp chạy tới đẩy trượng lớn ra rồi lại nói: “Ta thật sự muốn xem hôm nay còn ai dám đánh nữa!”, vừa nói xong thì hai mắt nàng ta đã ngấn lệ, oán hận liếc nhìn mọi người ở sân trước: “Các người thấy tướng quân không có ở đây cho nên cảm thấy chủ tớ bọn ta dễ ức hiếp phải không?”

Mọi người đều im lặng.

Vẫn là quản gia đứng ra nói: “Phu nhân thứ lỗi, lão nô cũng chỉ chiếu theo quy củ mà làm việc. Vì Hương Phiến đã bị trừng phạt cho nên chuyện này xin tạm gác lại, lát nữa lão nô sẽ mang thuốc tới”.


Liễu Mi Vũ đỡ Hương Phiến khập khiễng trở lại nội viện.

Gương mặt của Hương Phiến giàn giụa nước mắt, lúc này mới ý thức được tình hình, nhẹ nhàng đẩy Liễu Mi Vũ ra, rưng rưng nước mắt nói: “Nô tỳ là nha hoàn của phu nhân, làm gì có chuyện phu nhân phải đỡ nô tỳ, phải là nô tỳ đỡ phu nhân mới đúng”.

Liễu Mi Vũ buồn rầu nói: “Giữa ta và ngươi không cần phải nói đến những chuyện đó”.

Hương Phiến nằm trên giường, khóc lóc thảm thiết.

Liễu Mi Vũ ở bên cạnh khẽ lau nước mắt.

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám ác nô đó thấy tướng quân không có ở trong phủ cho nên mới ức hiếp chúng ta như vậy! Nô tài không than thân trách phận, nô tỳ chỉ cảm thấy ấm ức thay cho phu nhân! Ả công chúa kia hết lần này đến lần khác bắt nạt phu nhân, không biết sau này lại còn bày ra trò gì nữa…”

Nói xong nàng ta lại vùi đầu vào chăn bông khóc rống lên.

Liễu Mi Vũ nói: “Hương Phiến, hôm nay ngươi đã phải chịu ấm ức rồi”.

Hương Phiến nắm lấy tay Liễu Mi Vũ, hai mắt đỏ hoe nói: “Nô tỳ không có gì ấm ức, nô tỳ chỉ sợ phu nhân ấm ức mà thôi. Hôm nay chúng ta vốn định tìm ả ta nói rõ lí lẽ, không ngờ lại bị ả ta làm nhục như vậy”.