Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng.

Nàng chậm rãi nói: “Ngươi không phải là gián điệp mà hắn phái đến theo dõi ta đó chứ?”

Ngọc Nghiên im lặng một lúc lâu khiến cho Thẩm Nguyệt không khỏi liếc nhìn nàng ta một cái.

Không ngờ Ngọc Nghiên lại đang rơm rớm nước mắt nhìn nàng chằm chằm.

Khuôn mặt của Thẩm Nguyệt đông cứng lại, không ngờ tiểu nha đầu này lại đột nhiên khóc rấm rứt.

Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ là một nha hoàn đứng đắn, ngoài công chúa ra nô tỳ sẽ không nhận bất cứ ai làm chủ. Liên công tử chỉ tạm thời thu nhận nô tỳ, nếu không thì nô tỳ đã bị đuổi về cung hoặc là lưu lạc đầu đường xó chợ, sao có thể dễ dàng quay lại bên cạnh công chúa được? Không ngờ công chúa lại hoàn toàn quên nô tỳ rồi…”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ngươi đừng khóc mà”.

Khi Triệu thị bưng chén thuốc bước vào thì khuôn mặt của Ngọc Nghiên vẫn còn đẫm nước mắt.


Ngọc Nghiên khẽ lau nước mắt, thân thiện đi tới chào hỏi Triệu thị rồi làm quen với nhau. Kể từ bây giờ hai người sẽ cùng chung sống trong Trì Xuân Uyển này.

Ngọc Nghiên vốn là cung nữ thân cận của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng ta có tới phủ tướng quân hầu hạ thì cũng không ai có thể nói gì.

Sau đó, Triệu thị đã đưa Ngọc Nghiên đi làm quen với phủ tướng quân.

Vào lúc chạng vạng, ánh đèn trong tiểu viện mờ mờ.

Bên phía Liễu Mi Vũ cũng đã yên tĩnh trở lại.

Không lâu sau khi Liên Thanh Châu rời đi, Thẩm Nguyệt cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi. Khi thời tiết ấm áp, Thẩm Nguyệt thích ngủ trưa dưới tán cây trong sân.

Bất giác nàng đã ngủ thiếp đi.

Khi Tần Như Lương bước vào tiểu viện của nàng, hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy một nữ nhân mặc áo cổ cao đang lặng lẽ nằm trên ghế trong sân.


Ánh hoàng hôn mờ ảo phủ lên người nàng một ánh sáng dịu dàng.

Bên ngoài tay áo của nàng có một lớp vải sa mềm mại rũ xuống, phiêu đãng trong gió chiều.

Nữ nhân tĩnh lặng đẹp như tranh vẽ. Ngoài vết sẹo trên mặt thì những vùng da còn lại đều mịn màng và căng bóng.

Đây là nữ nhân mà Tần Như Lương chán ghét nhất. Lần đầu tiên hắn ta mới nhìn Thẩm Nguyệt kỹ hơn.

Khi nhìn thấy một khung cảnh tĩnh lặng bình yên hắn ta cũng không khỏi dừng chân lại một chút.

Hắn ta đã ở bên cạnh Liễu Mi Vũ kể từ khi trở lại, không hề nghỉ ngơi một giây phút nào.

Nghĩ đến tội mà Liễu Mi Vũ phải chịu, Tần Như Lương liền mang theo cơn giận ngập trời đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội.

Kết quả là khi Tần Như Lương đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng, còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy có người bên cạnh mình cho nên liền giật giật lông mày.

Nhưng lúc này nàng đang rất lười, không muốn nhúc nhích chút nào.

Tưởng Ngọc Nghiên đã trở lại, nàng cũng không thèm mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nói bằng giọng ngái ngủ: “Đã làm quen với Triệu mụ xong rồi sao?”

Không đợi Ngọc Nghiên trả lời, Thẩm Nguyệt lại nói: “Cuộc sống hàng ngày của ta rất đơn giản, cơm ngày ba bữa cùng thuốc dưỡng thai, người khác không gây hấn với chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải…”