*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Emily Ton.

Hai vị lão nhân cùng nhau ngã xuống đất, sắc mặt xanh mét, không ngừng hộc ra máu.

Kỷ Vân Thư bị dọa sợ, thậm chí đóng băng trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống giữa hai vị lão nhân gia.

"Vệ bá phụ, Vệ bá mẫu? Hai người......"

Nàng nâng Vệ phu nhân dậy từ trên mặt đất, dựa vào trên người mình, theo bản năng duỗi tay đỡ hàm dưới Vệ phu nhân, dùng ống tay áo chùi máu chảy ra từ trong miệng.

Nhưng không biết làm gì hơn!

Khuôn mặt Vệ phu nhân đã xanh mét, hai tay run rẩy duỗi về phía Kỷ Vân Thư.

Kỷ Vân Thư nắm lấy, gọi một tiếng, "Vệ bá mẫu."

"Dịch...... Dịch nhi, giúp...... giúp ta, chăm sóc...... hắn." Vệ phu nhân khó khăn mở miệng nói, cặp mắt kia bí mật mang theo nước mắt cùng với cầu xin.

"Vệ bá mẫu?"

"Đáp...... ứng ta."

Kỷ Vân Thư đỏ mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, liều mạng gật đầu, "Được, ta đáp ứng người, ta đáp ứng người, Vệ bá mẫu, các người sẽ không sao."

Vệ phu nhân dùng sức nắm lấy tay nàng, ánh mắt nôn nóng, nói, "Còn...... có, Vân Thư, Dịch nhi hắn...... không...... phải......"

"Ngài đang nói gì vậy?"

"Dịch nhi, không phải...... của ta......"

Cái gì?

Kỷ Vân Thư chết lặng.

Và lời còn nói chưa xong, thân mình Vệ phu nhân co giật, đột nhiên cứng đờ, hai chân mất hết sức lực, đột nhiên ngừng thở.

Hai mắt đẫm máu, trừng lớn.

Chết không nhắm mắt!

"Vệ bá mẫu, Vệ bá mẫu."

Kỷ Vân Thư không thể tin nổi, nhẹ nhàng lay động thân thể Vệ phu nhân, nhưng không có một chút phản ứng.

Nàng quay đầu nhìn xem Vệ lão gia, lão cũng quỳ rạp trên mặt đất không còn hơi thở, đồng dạng, cũng trừng lớn hai mắt.

Kinh ngạc qua đi, Kỷ Vân Thư hô to về phía bên ngoài, "Người tới, người tới......"

Nàng vừa kêu lên, Loan Nhi bên ngoài là người đầu tiên nghe thấy, lập tức chạy đến nơi cửa, nhìn thấy một màn như vậy, sợ tới mức cả người run lên, dùng hai tay che miệng lại, hét to một tiếng.

"Mau đi thỉnh đại phu! Mau!" Kỷ Vân Thư hô to.

Loan Nhi phục hồi lại tinh thần, lúc này mới nhanh chóng gật đầu, hai chân run rẩy vài cái, vội vàng đi thỉnh đại phu.

Lúc này, bọn hạ nhân Vệ phủ cũng đều chạy tới, nhìn thấy hai vị chủ tử ngã xuống dưới đất, cũng sợ tới mức mất hồn, lúc này mới nhanh chóng vọt vào.

Có người duỗi tay ở trên lỗ mũi Vệ lão gia và Vệ phu nhân kiểm tra hơi thở, đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất.

Bị dọa sợ nói, "Lão gia và phu nhân...... đã chết!"

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người đều kinh hoảng thất thần.

Sau đó mới có phản ứng lại, đoàn người lúc này mới hô lớn "Lão gia" và "Phu nhân".

Khóc đến nỗi trời đất tối tăm.

Kỷ Vân Thư giờ phút này vẫn nắm chặt tay Vệ phu nhân, đôi mắt nàng đỏ đến nỗi đau rát, trái tim đau đớn nóng cháy như bị lửa đốt.

Nàng ngốc lăng!

Không thể tin được, thật sự không thể tin được!

Lúc này, có người bỗng chú ý tới cửa, đau lòng hô một tiếng, "Công tử."

Chỉ thấy, Vệ Dịch đứng ở ngoài cửa, hai tay treo ở hai bên sườn, cặp mắt đẹp mát lạnh, nhìn chằm chằm vào hai thi thể đang nằm trên mặt đất.

Vệ Dịch như vậy, dường như có chút không chân thật!

Kỷ Vân Thư ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, thân thể thẳng tắp, cứng đờ đứng tại chỗ. Một lúc thật lâu sau, hắn mới chậm rãi run rẩy bước hai chân, từng bước một khập khễnh dịch vào phía trong, đi tới bên cạnh thân sinh của mình. Phía dưới hai chân, dẫm lên một vũng máu nhỏ.

Hắn ngồi xổm thân mình xuống, một bàn tay nắm lấy tay nương mình, một bàn tay nắm lấy tay cha mình, nhưng hắn không khóc, nói giọng khiến người đau đớn kịch liệt: "Cha, nương! Dịch nhi rất biết nghe lời. Hai người nhanh lên, nhanh đứng lên, được không?"

"Công tử, lão gia và phu nhân...... đã chết."

"Không, cha và nương sẽ không chết." Hắn lắc đầu, vòng tay ôm thân thể cha và nương mình, khóc thành tiếng, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm, "Dịch nhi rất ngoan, Dịch nhi không bao giờ gây rắc rối. Cha, nương, các ngươi đừng ngủ nữa, đứng lên được không? Đừng vứt bỏ Dịch nhi."

Vệ Dịch nói với giọng tắc nghẹn.

Kỷ Vân Thư nhìn hắn như vậy, trái tim nàng cũng giống như bị xé mở.

Đau!

Mặc kệ người Vệ gia nói gì, hắn đều nghe không vào, cũng không chịu buông tay.

Hắn chỉ lặp đi lặp lại nói mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời!

Không bao lâu sau, Loan Nhi đã mang theo đại phu tới.

Sau khi chẩn bệnh, Vệ lão gia và Vệ phu nhân đích thực đã chết.

Sau đó lại xác minh thêm, đại phu nói, "Vệ lão gia và Vệ phu nhân, bị trúng Trậm độc."

Trậm độc?*

Đây là độc gì?

(*) Trậm độc (鸩毒): Là độc của một loài chim rất độc hay còn gọi là chim Pitohui. (Search google để biết thêm) {Edit: Emily Ton}

Mọi người không biết, nhưng Kỷ Vân Thư lại biết.

Nàng nhìn đại phu, hỏi một câu: "Đại phu, ngươi xác định là Trậm độc sao?"

"Không sai, chính là Trậm độc"

Đại phu nói xong, đột nhiên chú ý tới hai chén trà được đặt ở trên bàn, duỗi tay cầm lấy một chén, để ở trên chóp mũi ngửi ngửi, sau đó lấy bột phấn ra từ trong hòm thuốc mang theo bên mình, hoà tan một chút ở trong chén trà.

Chén trà vốn có màu hổ phách nhẹ, nháy mắt biến thành màu đen.

"Trong trà này cũng có Trậm độc." Đại phu nói, sau đó lại rải thêm một chút bột phấn trong ấm trà, nhưng không có gì bất thường. Vì thế đưa ra kết luận, "Chắc hẳn có người khi châm trà đã hạ độc."

"Không có khả năng." Kỷ Vân Thư phản bác, "Trong hai chén trà này không có khả năng có độc, bởi vì...... hai chén trà này do ta rót ra."

Nàng vừa mới nói xong, không biết là ai đã kéo nàng ra khỏi người Vệ phu nhân, hung hăng đẩy nàng một cái. Chân nàng loạng choạng, thân thể lập tức đập mạnh vào trên cánh cửa.

"Là ngươi hạ độc, là ngươi đã độc chết lão gia và phu nhân, là ngươi." Có người chỉ vào nàng.

Kỷ Vân Thư rùng mình, hai tay đầy máu, bất lực rũ xuống bên người.

Nói một cách yếu ớt, "Không phải ta, không phải ta......"

Vệ Dịch đang khóc, vừa nghe câu nói đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, trong ánh mắt đỏ đậm, mang theo sự hoài nghi.

Kỷ Vân Thư khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt kia, "Vệ Dịch, không phải ta."

"Thư nhi......"

"Tin tưởng ta." Nàng cực kỳ nghiêm túc.

Vệ Dịch thút hít mũi, khóc lóc không nói gì.

"Chính ngươi đã hạ độc, chính ngươi đã giết người. Báo quan, báo quan."

Cũng không biết ai đã hô to một câu, một phòng người đều bắt đầu kích động.

Khóc khóc, la hét.

Loan Nhi kéo tay Kỷ Vân Thư, cũng bắt đầu khóc vì sợ hãi, nhưng cũng không quên hộ chủ, "Tiểu thư không giết người, Vệ lão gia và Vệ phu nhân không phải do tiểu thư giết, không phải."

Người Vệ gia cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy đi báo quan.

Không lâu sau, Huyện thái gia đã mang theo nha dịch hấp tấp chạy tới.

Vệ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, hai mạng người, sao Huyện thái gia có thể duy trì bình tĩnh.

Hắn bị dọa đến nỗi nhảy dựng, hỏi, "Điều này...... sao lại thế này?"

Tất cả mọi người Vệ gia đều đồng thời chỉ vào Kỷ Vân Thư, "Là nàng đã hạ độc hại chết lão gia và phu nhân, chứng cứ vô cùng xác thực. Nàng chính là hung thủ!"

Tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng về phía Kỷ Vân Thư.

Huyện thái gia đương nhiên không tin, thật cẩn thận hỏi Kỷ Vân Thư, "Vân Thư...... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nàng không nói chuyện, ánh mắt, vẫn đặt ở trên người Vệ Dịch đang run rẩy khóc.

Thấy nàng không nói gì, nhưng Huyện thái gia tất nhiên vẫn cố gắng bảo vệ sự im lặng giúp nàng. Nói với người Vệ gia, "Có phải có hiểu lầm gì hay không? Hai mạng người, không thể xử qua loa, cần phải điều tra rõ ràng mới được."

Một vị cao tuổi trong Vệ gia có chút kích động, "Đại nhân, chính nàng cũng thừa nhận chén trà có độc là do nàng rót, tất nhiên nàng chính là người hạ độc. Lão gia và phu nhân chúng ta chết thảm như vậy, chẳng lẽ mặc kệ hung thủ ung dung bên ngoài, không bị trừng phạt hay sao?"

"Bản quan không có ý này, nhưng......"

"Giết người, sẽ phải đền mạng, thỉnh đại nhân làm chủ, làm chủ giúp lão gia và phu nhân chúng ta!"

Toàn bộ người Vệ phủ ở trong phòng, dường như đều đỏ mắt muốn "giết", mắng giận nhìn Kỷ Vân Thư, muốn chắc chắn rằng nàng sẽ phải đền mạng!

Huyện thái gia thở dài một tiếng, dịch từng bước nhỏ tới bên người Kỷ Vân Thư, cực kỳ khó xử, "Vân Thư, điều này......"

Nàng ngắt lời hắn nói, "Ngài không cần khó xử, ta hiểu."

Nhưng điều này khiến Huyện thái gia u sầu muốn chết, hắn tuyệt đối tin tưởng Kỷ Vân Thư không giết người, nhưng hiện tại không thể tìm thấy chứng cứ chứng minh sự trong sạch của nàng.

Cũng chỉ có thể......

"Người tới, áp người tới đại lao, đợi điều tra rõ việc này, sẽ phán định sau."

Mấy nha dịch nhìn thoáng qua lẫn nhau, lập tức chuẩn bị đi lên áp Kỷ Vân Thư.

Tuy nhiên Loan Nhi đã che ở phía trước, nước mắt lưng tròng, "Đừng bắt tiểu thư nhà ta. Lưu đại nhân, ngài biết tiểu thư nhà ta tuyệt đối sẽ không giết người. Ngài đều biết."

"Bản quan tất nhiên biết, nhưng điều này......" Huyện thái gia lưỡng lự.

"Lưu đại nhân, ngài nhất định phải tin tưởng tiểu thư, nàng không giết người."

Kỷ Vân Thư đúng lúc gọi Loan Nhi một tiếng, nói, "Loan Nhi, hiện tại ngươi nói gì cũng đều vô dụng."

"Tiểu thư......"

Nàng không hề để ý tới Loan Nhi, bước từng bước về phía Vệ Dịch, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhìn gương mặt hắn khóc đến nỗi không thể nhận ra.

Duỗi tay sờ sờ đầu hắn.

Nhẹ giọng an ủi, "Vệ Dịch, đừng sợ."

Hắn nâng con ngươi tràn ngập tơ máu nhìn nàng, cố gắng kéo giọng gọi nàng, "Thư nhi......"

"Ngươi yên tâm. Có ta ở đây, đừng sợ."

Hắn dùng sức gật đầu, ôm thân thể cha và nương mình, tiếp tục khóc.

Kỷ Vân Thư cố giữ nước mắt, chịu đựng đau đớn, đứng dậy, đi đến bên người Huyện thái gia, "Lưu đại nhân, những vật trong phòng này, hy vọng ngài có thể niêm phong chúng, đừng cho người động."

"Được, bản quan đã biết."

Cuối cùng, Kỷ Vân Thư lại nhìn thoáng qua Vệ Dịch lần nữa, sau đó đi theo nha dịch rời đi.

Phía sau, trong phòng được tỏa sáng bởi ngọn đèn dầu, người Vệ gia quỳ rạp ở bên thi thể Vệ lão gia và Vệ phu nhân, kêu khóc vang vọng trong đêm.

Giống như muốn phá tan sự tĩnh lặng của đêm đen mới có thể bỏ qua.

........

Kỷ Vân Thư bị đưa tới nhà giam, ở trong một gian phòng tương đối sạch sẽ.

Mặc dù không "xa hoa" giống như phòng giam Giang phu nhân, nhưng cũng không đến mức nồng nặc tanh tưởi.

Trái tim Huyện thái gia run rẩy. Sau khi nhốt nàng lại, đập lòng bàn tay một cái.

"Chuyện đó xảy ra như thế nào? Vệ lão gia và Vệ phu nhân vì sao đang êm đang đẹp lại chết?"

Kỷ Vân Thư ngồi xuống ở trên chiếc chiếu sạch sẽ, ôm đầu gối mình, buông đầu xuống, không nói một câu.

"Vân Thư, hiện tại người Vệ phủ đều nói ngươi là hung thủ. Mặc dù bản quan tin ngươi, nhưng ngươi cũng phải nói gì đó mới được."

Nàng vẫn không nói gì!

Huyện thái gia thở dài một tiếng.

Sau đó hắn gọi một cai ngục tới, phân phó nói, "Các ngươi chăm sóc nàng cho tốt, đi lấy chăn và lò sưởi lại đây, nơi này rất lạnh, đừng khiến nàng đông lạnh."

"Vâng."

Cai ngục lập tức làm theo!

Kỷ Vân Thư vẫn không nói gì, cứ ngốc ngốc ngồi như vậy, Huyện thái gia hỏi bất cứ điều gì, nàng cũng không trả lời.

Huyện thái gia không còn cách nào khác, đành phải tạm thời rời đi.

Toàn bộ buổi tối hôm đó, Kỷ Vân Thư ngồi ở trong phòng giam, cánh tay mảnh khảnh cuộn tròn ôm đầu gối.

Cho dù bên cạnh có một cái lò sưởi, nhưng quanh mình âm khí lạnh lẽo, cắn vào dưới lớp da, đi vào trong máu!

Nhưng nàng lại không cảm giác được một chút lạnh lẽo, cặp mắt trầm xuống, vẫn luôn nhìn vào váy áo dính máu của mình.

Những vết máu đó, hiện ra màu đỏ sậm, thậm chí còn có màu đen.

Màu máu trúng độc, cũng chính xác là như thế.

Đột nhiên, nàng duỗi tay cầm chỗ váy có vết máu trên đó, nhẹ nhàng chà xát.

Sau đó chìm vào trong suy nghĩ!

Note: Chim Pitohui (Xem hình)

Note Chim Pitohui Xem hình