"Không cần nói nữa, không cần nói nữa......"

Sắc mặt Giang phu nhân càng ngày càng tệ, cặp mắt trợn to mang theo một loại cảm giác chống cự sợ hãi.

Không, đúng hơn là sự sỉ nhục!

Sự cao quý, giờ phút này, có vẻ rất điên rồ!

Môi mỏng Kỷ Vân Thư khẽ nhếch, không hề có ý muốn dừng lại.

Nàng tiếp tục nói: "Ngươi sở dĩ không đi báo quan, mà cùng với Lý Triệu vùi lấp thi thể, bởi vì ngươi hiểu rất rõ, một khi báo quan, quan phủ sẽ điều tra rõ nguyên do, sẽ biết Giang lão gia......"

Nói tới đây, Kỷ Vân Thư do dự, hai tay cuộn ở trong tay áo nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng hơn, móng tay tinh tế đã đâm vào da, dường như muốn nặn ra máu đỏ tươi thì nàng mới bỏ cuộc.

Nàng nhìn thoáng qua Ngọc Tẩu, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng thật lâu.

Nói? Hay là không nói?

Đấu tranh trong một thời gian dài!

Hốc mắt lại đỏ lần nữa, nàng chuyển ánh mắt tới trên người Giang phu nhân, chậm rãi nói: "Giang phu nhân, ngươi cũng đã sớm biết, nữ nhi Ngọc Tẩu là A Ngữ, tuổi còn nhỏ, sớm đã...... đã bị Giang lão gia làm bẩn."

Làm bẩn?

Hử?

Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, bắt đầu bàn tán xoi mói, nhỏ giọng thầm thì.

Cảnh Dung một bên cũng cuối cùng cũng hiểu, ngày hôm qua, vì sao nàng lại đẩy hắn ra khỏi căn nhà kia.

Thì ra chân tướng, lại vô cùng tàn nhẫn như thế!

Trong khi đó, thân mình A Ngữ nho nhỏ, vẫn bất động trong vòng tay của nương nàng ấy, không còn hơi thở nữa.

Kỷ Vân Thư rưng rưng nói: "Hai năm trước, A Ngữ bất quá chỉ mới sáu tuổi, thơ ấu của nàng, vốn nên tràn ngập những kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc, vốn nên đi tới bờ sông câu cá nhỏ, đi hái quả dại trong rừng, chơi diều, cắt giấy. Gương mặt thanh tú, cũng vốn nên luôn mang theo tươi cười khắp nơi. Nhưng, hết thảy này đều bị một kẻ mang theo dục vọng, ngay cả cầm thú đều không bằng - Giang lão gia, hủy hết!"

Giờ phút này Ngọc Tẩu đang ôm A Ngữ, mỉm cười buồn bã, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng A Ngữ.

"A Ngữ của ta rất ngoan, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương rất nhanh có thể mang ngươi về nhà, chúng ta cùng nhau đi xem hoa cải dầu, cùng đi chơi diều. Nương sẽ mua cho ngươi hồ lô ngào đường mà ngươi thích ăn nhất. Ngươi đừng sợ, nương ở ngay bên người, sẽ không bao giờ để người thương tổn tới ngươi. A Ngữ, ngươi nghe thấy nương nói hay không?"

Thực sự khiến người đau lòng!

Chỗ ngực của Kỷ Vân Thư, khó chịu giống như ngọn lửa bỏng cháy.

Để tránh khỏi một màn kia, nàng chuyển hướng về phía Lý Triệu đang ngồi bệt dưới đất, nói: "Ngươi từng nói người chôn thi chỉ có một mình ngươi, rõ ràng là muốn che giấu cho Giang phu nhân. Ngươi không thể nói, cũng không dám nói. Ngươi cũng giống như Giang phu nhân, các ngươi đều lo sợ mang lại sự hổ thẹn cho Lý gia, mặt mũi lớn hơn trời."

Lý Triệu không nói gì, sắc mặt cực kỳ khó coi, có chút đen lại.

Nhưng Giang phu nhân bỗng chốc cười lạnh vài tiếng.

Hoàn toàn điên rồ!

Bà ta nhìn Kỷ Vân Thư, trong ánh mắt kia, mang theo khiêu khích: "Kỷ tiên sinh, ngươi thật sự rất lợi hại, bí mật ta đã dấu lâu như vậy, không ngờ trong ngắn ngủn mấy ngày, hoàn toàn bị ngươi cởi bỏ."

Con ngươi Huyện thái gia sáng ngời.

Ý của lời này, chính là Giang phu nhân đã thừa nhận rồi?

Huyện thái gia nghiêng mình về phía trước, chỉ vào Giang phu nhân: "Giang thị, ngươi thừa nhận ngươi đã nhìn thấy Ngọc Tẩu giết người? Sau đó, ngươi đã chôn thi cùng với Lý Triệu?"

Giang phu nhân lại phớt lờ đối với những lời Huyện thái gia vừa nói.

Bà ta vẫn nhìn Kỷ Vân Thư, hai chân vốn không có sức, giờ phút này đã rất ổn định, đi tới gần Kỷ Vân Thư hai bước. Nơi chân mày, mang theo một tia hận ý.

"Ngươi nói không sai, chính ta đã nhìn thấy được." Đồng thời khi nói chuyện, bà ta dùng sức chỉ vào Ngọc Tẩu: "Ta tận mắt nhìn thấy nàng giết súc sinh kia, ta nhìn thấy nàng không ngừng đâm một đao, hai đao, ba đao, vô số đao. Ta đã trơ mắt nhìn mà không hề tới ngăn cản, thậm chí ta còn hy vọng...... hy vọng súc sinh kia chết không toàn thây. Lúc ấy ta không nên chôn hắn, mà nên vứt xác hắn nơi hoang dã cho sài lang hổ báo, hoàn toàn xé xác hắn khiến xương cũng không còn một mảnh. Thật ra ta rất hận, hận vì sao mình không nhẫn tâm hơn một chút."

Phẫn nộ cực điểm!

Giang phu nhân như vậy, có chút dữ tợn!

Phu quân trong miệng Giang phu nhân, hiện giờ cũng thành súc sinh.

Nhưng đâu chỉ là súc sinh?

Quả thực chính là không bằng cầm thú!

Tiếp theo, Giang phu nhân lại cười to vài tiếng, đi đến trước mặt Ngọc Tẩu, chậm rãi ngồi xổm mình xuống, vừa duỗi tay sờ soạng trên khuôn mặt nhợt nhạt của Ngọc Tẩu.

Vừa nói: "Ngọc Tẩu đáng thương, mỗi khi nhìn thấy nữ nhi mình nhận hết lăng nhục, nhìn thấy thân hình nho nhỏ kia, bị đè ở dưới thân mình súc sinh kia. Rõ ràng nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi mình, nhưng vẫn luôn nén giận, cho tới giây phút cuối cùng, vẫn muốn chịu đựng. Ngọc Tẩu số khổ, A Ngữ đáng thương."

Ngọc Tẩu giống như không nhìn thấy bà ta, ngược lại càng thêm dùng sức ôm chặt A Ngữ.

Giang phu nhân đứng dậy, quét mắt nhìn mọi người trong mãn đường một cái. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở trên người Huyện thái gia.

Huyện thái gia bị ánh mắt kia nhìn, bỗng nhiên cả kinh.

Hận ý của Giang phu nhân lại bốc lên lần nữa, hai tay bám vào trong ống tay áo, nắm chặt thành quyền run rẩy!

Phẫn hận nói: "Lý gia ta là danh môn, là thế gia nhận được ân điển của tiên hoàng, nhưng ta lại gả cho một người âm dương, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Nhiều năm qua ta không thể sinh con, đã là sỉ nhục của Lý gia ta. Vì thế, ta chỉ có thể luôn nhẫn nhịn, giấu diếm thân phận súc sinh kia là người âm dương. Nhưng, ta cũng không thể nào tưởng tượng được, không ngờ hắn lại làm ra sự tình như vậy. Ngay cả một hài tử đều không buông tha. A Ngữ còn chưa đầy mười tuổi, đã bị......"

Giang phu nhân ngừng lại.

Bà ta không thể chịu đựng được, không thể nói tiếp những lời chưa nói.

Kỷ Vân Thư hỏi bà ta: "Nếu ngươi sớm đã phát hiện, vì sao không lập tức ngăn cản? Ngược lại mặc kệ lão ta từng lần từng lần, làm ra sự tình như vậy đối với A Ngữ?"

"Ngăn cản? Ngăn cản như thế nào? Nam nhân kia... là súc sinh kia, ngươi không thể ngăn hắn được." Giang phu nhân chuyển mắt, nhìn về phía Ngọc Tẩu: "Vì để sống tiếp ở Giang gia, ngay cả Ngọc Tẩu cũng có thể nhẫn nhịn, ta còn có thể nói gì?"

Kỷ Vân Thư rốt cuộc hiểu được, sự áy náy hổ thẹn của Ngọc Tẩu với A Ngữ, vì sao lại mãnh liệt như thế!

Sự ẩn nhẫn của nữ nhân, kết quả mang đến, vĩnh viễn nàng đều không thể đoán trước!

Giống như Tố Vân, nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!

Nhẫn đến lúc cuối cùng, hài tử trong bụng không còn, ngay cả mạng của mình, cũng không còn nữa!

Và Ngọc Tẩu, không phải cũng giống nhau sao!

Vụ án hiện tại đã được sáng tỏ.

Huyện thái gia thở dài một hơi.

Dùng sức đập Kinh Đường Mộc một cái.

"Người tới, Giang thị che dấu không báo, hơn nữa hợp mưu chôn thi cùng với Lý Triệu, tạm thời giam giữ tại nhà giam, đợi bản quan tấu lên Hình Bộ, sẽ định tội lần nữa."

Vừa nghe những lời này, Lý Triệu luống cuống, ngồi dậy khỏi mặt đất.

"Không, ta không giết người, các ngươi không thể bắt giam ta."

"Dẫn đi." Huyện thái gia quát lớn một tiếng.

Vài tên nha dịch tiến lên, cùng chế trụ Lý Triệu và Giang phu nhân, áp đi về phía nhà giam.

"Các ngươi không thể bắt ta." Giang phu nhân mắng một tiếng, thần sắc thập phần âm ngoan, quay về phía Huyện thái gia nói: "Chúng ta tốt xấu cũng là người Lý gia, cho dù chôn thi lừa gạt thì như thế nào? Ngươi dám bắt ta, ta cam đoan, Lý gia ta nhất định sẽ khiến cái mũ của ngươi khó giữ."

"Làm càn!"

Cảnh Dung vẫn luôn trầm mặc không nói, giơ tay đập bàn một cái, chén trà trên bàn bị chấn đến nỗi rung lắc loảng xoảng.

Tầm mắt mọi người lần lượt di chuyển qua.

Cảnh Dung đã nâng bước, đứng ở trước mặt Giang phu nhân. Mắt như chim ưng, lạnh lẽo như sương, sắc bén như châm, khiến trái tim người run rẩy.

"Lệnh của bổn vương, có phải ngươi cũng muốn chống lại hay không?"

Giọng nói ghê gớm gây kinh sợ!

Giang phu nhân thiếu chút nữa đã quên, thì ra còn có Dung Vương ở đây.

"Mặc dù Lý gia là hậu nhân nhà tướng, tuy nhiên, ngươi còn muốn Lý gia công cao hơn chủ? Ngay cả phong hào của bổn vương cũng muốn loại bỏ?"

"......"

"Ngươi có biết, đây tội mưu nghịch? Nếu nặng sẽ bị trảm toàn gia!"

Hai chân Giang phu nhân mềm nhũn, đồng tử bất chợt phóng đại.

Hiện tại, ngay cả nhà mẹ đẻ của mình cũng không thể đưa ra, chẳng phải là......

Bà ta thừa nhận!

Cúi đầu, không hề có phản kháng nữa.

Nha dịch nhìn thấy bà ta trở nên "ngoan ngoãn", áp tải bà ta, chuẩn bị đi tới nhà giam.

Nhưng khi Giang phu nhân đi tới trước mặt Kỷ Vân Thư, đột nhiên dừng lại.

Bà ta nói với giọng điệu ảm đạm: "Kỷ tiên sinh, sự tình như hôm nay, ta thừa nhận. Nhưng có một số việc, bất đắc dĩ phải giết người, hoặc là phải dấu diếm. Đó đều không nhất định là tội lỗi. Ta tin tưởng, ngươi cũng là người có cá tính, chắc hẳn hiểu rõ đạo lý, có một số người đáng chết, có một số người không nên chết, đúng không?"

"Ngươi muốn nói gì?"

Bà ta cười cười: "Không phải ngươi rất thông minh sao? Vậy thì, ta sẽ rửa mắt mong chờ, nhìn xem ngươi có phải thật sự thông minh hay không."

"......"

Lời này có ý gì?

"Ngươi có ý gì?" Kỷ Vân Thư hỏi bà ta.

Bộ dáng Giang phu nhân vốn rất thê thảm, một lần nữa mang theo sự khiêu khích: "Hy vọng Kỷ tiên sinh đừng khiến ta thất vọng."

Nói xong, Lý Triệu và Giang phu nhân đã bị mang đi ra ngoài.

Trong lòng Kỷ Vân Thư hơi choáng váng một chút. Trong đầu, rung động như có tiếng nổ ong ong một trận.

Lúc này, Huyện thái gia nhìn Ngọc Tẩu ở trên mặt đất, liên tục lắc đầu thở dài, đơn giản dời mắt, phất phất tay.

Nói: "Người tới, mang Ngọc Tẩu vào nhà giam, giết người thì phải đền mạng, không được buông lỏng."

"Vâng."

Nha dịch tiến lên, nhưng do dự, hỏi: "Đại nhân, vậy tiểu nữ hài......"

"Ôm đi ôm đi." Vẫn phất tay như cũ.

Nha dịch tuân lệnh, vừa kéo Ngọc Tẩu lên từ trên mặt đất, vừa cướp đoạt A Ngữ trong lòng ngực nàng.

"Đừng đoạt A Ngữ của ta, đừng đoạt A Ngữ của ta, các ngươi đều là người xấu, toàn bộ các ngươi tránh ra, tránh ra......"

Ngọc Tẩu giãy giụa, hai tay ôm chặt, không chịu buông tay.

Cũng theo biên độ chuyển động, trên người A Ngữ phát ra một mùi vị tanh tưởi, càng thêm mồng đậm.

Hai nha dịch che mũi lại, lùi về phía sau vài bước, Ngọc Tẩu vẫn không chịu buông tay, hơn nữa mùi vị kia quá nồng, thực sự khiến người không có cách nào có thể dùng tới.

Huyện thái gia liếc mắt nhìn một cái, đành phải nói: "Thôi thôi, cùng dẫn đi đi."

Ngọc Tẩu ôm A Ngữ, vẫn hát ru ở bên tai nàng ấy.

Cuối cùng, giống như người mất hồn, theo nha dịch rời đi.

Huyện thái gia cũng nói một tiếng: "Bãi đường."

Bọn nha dịch lần lượt thối lui ra ngoài.

Nhưng Kỷ Vân Thư giống như đang suy tư gì đó, nhíu chặt lông mày!

Không biết có phải bởi vì thận trọng hay không, nàng luôn cảm thấy những lời vừa rồi Giang phu nhân vừa nói, rõ ràng có mang theo ý gì đó?

Hay là, bà ta chỉ đang chơi một cuộc chiến tâm lý với nàng mà thôi?!

Rốt cuộc, Giang phu nhân cũng là một người thông minh.

"Kỷ tiên sinh." Cảnh Dung một bên, đột nhiên gọi nàng một tiếng.

Cảm xúc vừa mới rút ra, nàng đã đối diện với ánh mắt của Cảnh Dung: "Vương gia có chuyện gì muốn nói?"

Cảnh Dung nghiêm túc: "Bổn vương chỉ muốn nói với ngươi, không cần xử trí theo cảm tính quá."

Một khắc kia, Kỷ Vân Thư cảm thấy hắn thật sự đáng sợ.

Cặp mắt kia, dường như trong nháy mắt có thể nhìn thấu nàng, ngay cả tâm tư của nàng, cảm xúc cũng thế, dường như đều bị hắn trộm nhìn một cái đã đến tột cùng!

Đúng vậy, Ngọc Tẩu đích thực giết người, nhưng, lưới pháp luật không có nhân tình!

Nàng theo bản năng tránh ánh mắt đi, rên rỉ: "Tiểu nhân hiểu."