Ngay khi Kỷ Vân Thư vẫn đang băn khoăn kỳ quái, phòng trong đột nhiên truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Âm thanh này, đúng là được truyền ra từ gian phòng đã bị che khuất bởi tấm mành vải bố.

Chỉ thấy thân mình Ngọc Tẩu hơi run lên, ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía căn phòng kia.

"Bên trong có gì không?" Cảnh Dung hỏi.

Ngọc Tẩu nhanh chóng giải thích: "Không có gì, khả năng...... có thể là có vật gì đã bị rớt xuống."

Nhưng, lời này vừa mới nói xong......

"A!"

Bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai!

Tiếng nữ tử thét lên chói tai!

Sau một khắc, Ngọc Tẩu nhanh chân trực tiếp chạy vội vào phòng.

Kỷ Vân Thư sau lưng đuổi kịp!

Trong trong căn phòng nhỏ hẹp, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, xông vào mũi, còn có một mùi ẩm ướt, hôi thối, thậm chí còn mang theo một mùi tanh tưởi!

"A!"

Trong không gian đen tối, lại một tiếng thét vang lên.

Đột nhiên, Cảnh Dung cầm chiếc đèn dầu bên ngoài tiến vào.

Ánh sáng chậm rãi chiếu sáng gian nhà ở này, những gì Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung nhìn thấy cũng khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

Trong phòng, ánh vào mi mắt đầu tiên, là quần áo hỗn độn đầy đất, cùng với một số chai lọ vại bình vỡ nát. Trên mặt đất, còn có một số vật màu đen do bị phủ bởi bùn đất, cực kỳ ghê tởm.

Theo ánh sáng dần dần tiến vào trong, lúc này mới nhìn thấy rõ Ngọc Tẩu.

Nàng đang ngồi ở trên giường, hai tay dùng sức ôm một đứa trẻ nhỏ.

Đứa trẻ cuộn tròn như quả bóng, tóc rối tung xoã xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ tinh xảo. Thân mình nhỏ xinh nép mình ở trong lòng ngực Ngọc Tẩu, không ngừng run rẩy, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Nhưng khiến người kinh hãi, chính là chỗ xích sắt và gông cùm ở trên hai tay và hai chân nhỏ!

"A Ngữ đừng sợ, nương ở đây, nương ở đây......"

Ngọc Tẩu ôm A Ngữ, cố gắng an ủi, nhưng bản thân nàng cũng đang nghẹn ngào.

Trong nghẹn ngào, dường như còn mang theo tràn ngập áy náy!

Nữ hài này, chính là nữ nhi của Ngọc Tẩu!

Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua Cảnh Dung: "Đưa đèn dầu cho ta."

Kỷ Vân Thư tiếp nhận đèn dầu từ trong tay hắn, thật cẩn thận đi qua, ánh sáng chuyển tới trên khuôn mặt Ngọc Tẩu, lại chuyển qua trên đỉnh đầu A Ngữ.

"Ngọc Tẩu, ta có thể giúp gì?"

"Ngươi tránh ra."

Đồng thời với khi nói chuyện, trong tay Ngọc Tẩu không biết từ khi nào đã có thêm một cái xiên bằng tre nhọn, vung cánh tay lên và đâm về phía Kỷ Vân Thư.

May mắn Cảnh Dung tay mắt lanh lẹ, dùng một tay kéo Kỷ Vân Thư ra sau, một bàn tay khác ngăn ở trước người nàng, bảo vệ nàng.

Nếu không có phản ứng nhanh nhẹn này, xiên tre bén nhọn kia, chỉ sợ đã cắt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng!

"Vì sao ngươi luôn phải tự đặt mình vào trong nguy hiểm?" Cảnh Dung nghiêng mắt, trách cứ nàng.

Thật ra, là đang quan tâm tới nàng!

"Ta......"

Nàng lắp bắp một hồi, cũng không thể nói gì hơn.

Trong khi đó, Ngọc Tẩu đã đứng dậy, cực kỳ kích động: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại tới nơi này? Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

"Ngọc Tẩu, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý. Ta chỉ lo lắng cho nữ nhi ngươi, bệnh nàng hiện tại thật sự rất nghiêm trọng." Kỷ Vân Thư hiện lên vẻ mặt lo lắng.

"Ngươi mới bị bệnh, nữ nhi ta rất tốt, nàng căn bản không có bệnh, nàng không có bệnh."

Tự mình thôi miên!

"Nếu ngươi tiếp tục dùng xích sắt xích nàng lại, nàng sẽ chết."

"Ngươi nói bậy." Ngọc Tẩu rống lên một tiếng, xoay người lại ôm chặt nữ nhi đang run rẩy của mình, vuốt đầu nàng: "A Ngữ ngoan, nương ở chỗ này, nương sẽ ở bên ngươi, ngươi sẽ không có việc gì, sẽ không......"

Trong lòng ngực, A Ngữ vẫn đang run rẩy, dường như đang sợ điều gì, cúi đầu, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Lúc này, Kỷ Vân Thư kéo tay Cảnh Dung, nhỏ giọng nói: "Phiền Vương gia đi ra ngoài một chút."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Cởi bỏ nghi hoặc trong lòng ta."

Nghi hoặc?

Cảnh Dung nhíu mày: "Vạn nhất nàng ta lại dùng xiên tre đâm ngươi, bổn vương không có ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi."

Lời này khiến cho lỗ tai Kỷ Vân Thư đỏ lên, giờ phút này không rảnh lo nghĩ nhiều, nàng đơn giản đẩy Cảnh Dung đi ra bên ngoài.

"Ta tự mình cẩn thận, nếu ngươi ở bên trong... rất bất tiện."

Bất tiện? Hắn ở bên trong, vì sao lại bất tiện?

Ngươi nói rõ ràng cho bổn vương!

Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị đẩy ra đến bên ngoài.

Kỷ Vân Thư cầm đèn dầu để sát vào lần nữa, tâm cũng có thêm một chút đề phòng.

"Ngọc Tẩu, ta không nói gạt ngươi. Ta là một đại phu, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nữ nhi ngươi, hãy để ta nhìn xem. Có lẽ có thể nghĩ được biện pháp chữa bệnh cho nữ nhi ngươi."

Giọng nói tinh tế, khiến người nghe xong thực sự cảm thấy an tâm.

Ngọc Tẩu lúc này mới yên tâm một chút, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Thư, lắc đầu: "Ta đã nói rồi, nữ nhi của ta không có bệnh, các ngươi nhanh chóng đi đi."

"Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm tới cuộc sống của nữ nhi ngươi sao?"

"Ta......" Ngọc Tẩu dao động, nhìn nhìn A Ngữ trong lòng ngực, khóc càng thương tâm hơn: "Là ta đã sai, là ta không chăm sóc tốt cho nữ nhi, là ta đã sai."

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Kỷ Vân Thư cực kỳ khó chịu, vì thế tiến lên hai bước, nói: "Ngọc Tẩu, ngươi hãy yên tâm, ta sẽ không gây thương tổn tới các ngươi. Ta thấy tay chân nữ nhi ngươi xanh xao, đốt ngón tay hơi bị cuộn tròn, kinh mạch cũng nổi lên ở dưới lớp da. Bệnh này, là dấu hiệu của sự kiệt sức về tinh thần. Nếu không điều trị, ngươi sẽ thật sự mất đi nữ nhi, sau đó sẽ thật sự phải thương tiếc nàng ấy."

Kỷ Vân Thư nói những điều này, Ngọc Tẩu chưa chắc đã hiểu, nhưng......

"Ngươi thật sự là đại phu?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngươi...... ngươi thật sự có thể trị liệu cho nữ nhi ta?" Trong mắt Ngọc Tẩu tràn ngập hy vọng.

"Ta sẽ tận lực."

Giờ khắc này, Kỷ Vân Thư thật ra đang nói dối!

Giờ phút này, tâm đề phòng của Ngọc Tẩu, cũng chậm rãi thả xuống. Sau một lúc do dự, nàng chậm rãi buông lỏng A Ngữ, đứng lên, thối lui qua bên cạnh.

Kỷ Vân Thư đưa đèn dầu trong tay cho nàng, ngồi xuống bên người A Ngữ.

Ý thức được bên người có thêm một người xa lạ, A Ngữ đột nhiên rụt về phía sau, xích sắt trên tay chân cũng truyền ra một loạt âm thanh hỗn loạn.

"Ngươi gọi là A Ngữ? Tên thật sự rất dễ nghe!" Kỷ Vân Thư nói giọng rất nhẹ.

A Ngữ ôm đầu gối mình, dán lưng về phía bức tường phía sau, dùng sức di chuyển tránh khỏi Kỷ Vân Thư.

"Ngươi đừng sợ, ta sẽ không gây thương tổn cho ngươi."

Ngón tay mảnh khảnh của Kỷ Vân Thư vươn ra khỏi ống tay áo, chậm rãi duỗi về phía A Ngữ, chạm lên đầu tóc mềm mại của nàng.

Cả người A Ngữ co rụt lại!

Ngón tay Kỷ Vân Thư từng chút một từng chút một đẩy tóc nàng ra, dưới ánh sáng mờ nhạt, rốt cuộc cũng hiện ra khuôn mặt nhỏ.

Gương mặt gầy ốm có vẻ có chút thô ráp, nhưng ngũ quan lại thập phần tinh xảo. Mũi thẳng đứng no đủ, đôi môi hình con bướm, còn có cặp lông mi đẹp ẩn ở phía dưới mắt.

Không thể không nói, đây là một cô nương rất đẹp!

Hai con mắt cũng ngay một khắc những sợi tóc được vén lên kia, A Ngữ nhìn thấy được Kỷ Vân Thư.

"A —"

Cùng với tiếng thét chói tai, trong ánh mắt A Ngữ tràn ngập sợ hãi, hai tay dùng sức nắm lấy quần áo trên người!

Ngọc Tẩu lập tức lao tới, dùng sức ôm nữ nhi mình: "Nương ở đây, đừng sợ. A Ngữ, đừng sợ."

Kỷ Vân Thư đối diện với cặp mắt cực kỳ sợ hãi kia của A Ngữ, ngay lúc đó, nàng cũng đã hiểu rõ.

Cho dù không cần cởi quần A Ngữ kiểm tra, thật ra nàng đã có đáp án mà nàng muốn biết.

Không cần phải tra xét nhiều thêm nữa!

Kỷ Vân Thư yên lặng đứng dậy, rời khỏi gian phòng hỗn độn và tanh tưởi này.

Vừa đi ra bên ngoài, Cảnh Dung đã bước tới.

Không chờ hắn hỏi, Kỷ Vân Thư đã nói: "Vương gia, chúng ta cần phải đi."

Không hề giải thích gì thêm, nàng đã đi ra ngoài, cầm ô, đang chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, tầm mắt nàng dừng ở gian phòng bên ngoài: một con dao nhỏ đã bị rỉ, được treo trên tường chỗ cửa!