Kỷ Vân Thư bị đưa tới Vệ phủ, trực tiếp được an bài ở trong viện chủ nhân.

Đại phu tới xem qua, sau khi băng bó xong miệng vết thương cho nàng, kê khai thêm mấy thang dược.

Kỷ Vân Thư uống thuốc, thân mình đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa có thêm vài lò sưởi được đưa tới bên mép giường, cơn đau của nàng nhanh chóng giảm xuống, ngay cả trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Dựa vào phía sau trên đệm mềm, nàng nhìn Vệ phu nhân, Vệ lão gia và Vệ Dịch đang vây quanh ở mép giường.

Nàng hơi cúi thấp đầu: "Vệ bá phụ, Vệ bá mẫu, các người đối đãi với ta tốt như vậy, Vân Thư thật sự không biết hồi báo thế nào."

"Ngươi, đứa nhỏ ngốc này, nói chuyện này làm gì? Hiện tại ngươi quan trọng nhất, hãy dưỡng thân thể thật tốt. Ngươi hãy yên tâm, sẽ không có người nào dám đến khi dễ ngươi nữa." Vệ phu nhân nói.

"Ân."

Vệ lão gia một bên nói: "Phu nhân, hay là để Vân Thư nghỉ ngơi chút đi, chúng ta đừng quấy rầy nàng nữa."

"Vâng vâng vâng." Vệ phu nhân cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của Kỷ Vân Thư vài cái: "Vậy ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì, cứ việc phân phó bọn nha đầu làm giúp, hãy xem nơi này giống như nhà mình, không cần khách khí."

"Vân Thư đã biết."

Vệ lão gia và Vệ phu nhân không tiếp tục quấy rầy nàng nữa, lập tức rời đi.

Tuy nhiên, Vệ Dịch không chịu đi, khăng khăng muốn canh giữ ở bên người Kỷ Vân Thư.

"Thư Nhi, lưng ngươi còn có đau hay không?" Vệ Dịch cực kỳ đau lòng.

Nàng lắc đầu, nói: "Không còn đau nữa, thật ra, đó chỉ là một chút thương thế nhỏ."

"Nhưng Thư nhi, ngươi chảy rất nhiều máu."

Kỷ Vân Thư che miệng, nở nụ cười: "Tiểu tử ngốc, không phải ta đã nói với ngươi hay sao? Trên quần áo, là thuốc màu."

"Không phải, không phải." Vệ Dịch xua tay: "Ta nhìn thấy trên vai và sau lưng Thư nhi, đều đang chảy máu."

Ai ai ai, ai khiến ngươi nhìn!

Sẽ đau mắt hột có biết hay không!

Kỷ Vân Thư nhìn thoáng qua về phía cửa, xác định không có ai, lúc này mới nói với hắn: "Trên quần áo đúng thật là thuốc màu, miệng vết thương phía sau lưng, là thời điểm ta nhảy vào trong nước, tự mình dùng sức làm nứt nó ra. Tuy nhiên, nó không đau lắm. Ta sở dĩ đứng không vững, cũng không phải bởi vì đau, chỉ bởi vì nếu ta không làm như vậy, sao có thể êm đẹp ngồi đây nói chuyện với ngươi?"

Nghe thấy vậy, Vệ Dịch gãi đầu không hiểu.

"Ta không hiểu."

"Không hiểu cũng không sao, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta, không thể nói cho người khác biết."

"Ân ân ân, ta nhất định sẽ không nói ra." Vệ Dịch cũng rất thành thật.

Kỷ Vân Thư nhìn vào cặp mắt của hắn, dưới hàng mi dài nhấp nháy, mắt sắc đen như mực, đẹp kỳ lạ. Nếu như nhìn hồi lâu, sẽ dễ dàng khiến người chìm vào trong đó.

"Vệ Dịch." Nàng gọi hắn một tiếng.

"Ân?"

"Cảm ơn ngươi."

Hắn nghiêng đầu: "Vì sao muốn cảm ơn ta?"

"Bởi vì......" Giọng của Kỷ Vân Thư hơi trầm xuống: "Bởi vì ngươi rất tốt."

Đúng vậy, Vệ Dịch rất tốt!

Hắn mở miệng cười, ngây ngốc nhìn về phía Kỷ Vân Thư, trên khuôn mặt tuấn mỹ, thật sự là tâm điểm ánh mắt của các cô nương.

Vệ Dịch, nếu ngươi không ngốc, vậy thì tương lai của ngươi, chắc hẳn sẽ rất tươi sáng.

Đêm đó, Kỷ Vân Thư đã ở lại Vệ phủ.

Và Vệ Dịch cũng bồi nàng nói chuyện phiếm một lúc lâu, nói hết sự tình phát sinh trên người mình, tất cả đều giảng giải cho Kỷ Vân Thư nghe, nói rất sinh động như thật, còn thường xuyên dùng tay chân để suy diễn.

Đã lâu rồi, Kỷ Vân Thư chưa từng thoải mái cười to như thế!

Ngày thứ hai, trời đột nhiên nổi lên mưa lớn, mang đến những cơn gió lạnh lẽo gần như đóng băng trái tim một người.

Khi Kỷ Vân Thư tỉnh dậy, lập tức nhìn thấy tiểu tử ngốc Vệ Dịch đang ngủ trên bàn gần đó.

Nàng không đành lòng đánh thức hắn, cầm một chiếc áo choàng đắp lên cho hắn, sau đó bước ra khỏi cửa phòng.

Trong viện có mấy gia đinh, khoác áo mưa, mang mũ hình nón, đang bận rộn di chuyển từng bồn hoa và thảo dược trong viện đến nơi trú ẩn để bảo vệ chúng khỏi cơn mưa lớn.

Không thể không nói, người Vệ gia, thật sự có tình yêu.

"Kỷ cô nương, bên ngoài rất lạnh, ngài vẫn nên vào trong đi thôi."

Một tiểu nha đầu vừa lúc bưng một chén dược qua chỗ nàng.

"Kỷ cô nương, dược này vừa mới nấu xong, ngài hãy về phòng uống đi."

Kỷ Vân Thư cười cười, lấy chén dược từ trong tay nàng ta, nói: "Không cần vào trong đó, công tử nhà ngươi đang ngủ ở bên trong, đừng phiền hắn."

Chén dược rất đắng, Kỷ Vân Thư nhăn mày uống xuống.

Nàng vừa đưa cái chén không cho tiểu nha đầu, đã nhìn thấy một người đang chạy vào từ ngoài sân.

"Loan Nhi?"

"Tiểu thư."

Loan Nhi mạo hiểm chạy từ trong mưa đến trước mặt nàng, thút thít mũi mình, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư, hôm qua nghe nói tiểu thư nhảy vào trong nước cứu đại tiểu thư, vết thương phía sau lưng lại bị nứt ra, nô tỳ rất lo lắng."

Có thể có một nha hoàn trung thành lo lắng cho mình như vậy, nàng cảm thấy rất vui mừng.

Nàng quay đầu đi, nói với nha đầu đưa dược: "Ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng."

Sau khi chờ nha đầu kia lui ra, Kỷ Vân Thư nâng ống tay áo lên, vừa vuốt trên đầu tóc ướt choẹt của Loan Nhi.

Vừa nói: "Vết thương trên người ta rất nhẹ, căn bản không có trở ngại gì, nhưng nha đầu ngươi, tùy tiện tới đây, nếu như để cha và tổ mẫu biết, nhất định sẽ phạt ngươi."

"Loan Nhi lo lắng cho tiểu thư, muốn tới chăm sóc người, không sợ những thứ đó đâu."

"Nha đầu ngốc!"

"Đúng rồi tiểu thư." Loan Nhi thoáng nhìn qua chung quanh, nhỏ giọng nói: "Sáng sớm hôm nay, người bên nha môn đã tới, nói sự tình tiểu thư muốn tra, đã tra ra được người mà tiểu thư muốn tra, nhưng tiểu thư người không có ở trong phủ, vì thế ta đã tiễn người nha môn rời đi."

Tra ra việc này, chắc hẳn là chính là Ngụy Võ và Vương Tam!

Bất cứ khi nào xảy ra vụ án, Kỷ Vân Thư đề giống như người trúng độc, luôn chỉ chuyên tâm vào vụ án mà không rảnh bận tâm tới những sự tình khác. Nhưng, mắt thấy trời đang mưa to, mình lại đang ở Vệ phủ. Vệ lão gia và Vệ phu nhân có khả năng có thể tới đây bất kỳ lúc nào.

Nếu như hiện tại đi tới nha môn, tất nhiên là không ổn.

Trầm tư một lát, nàng nói với Loan Nhi: "Loan Nhi, hiện tại ngươi đi tới nha môn một chuyến, bảo bọn họ nói hết sự tình tra được với ngươi, sau khi nghe hết tất cả, ngươi hãy quay về nói với ta."

"Vâng."

"Còn có, nhân tiện ngươi hãy hỏi Lưu đại nhân một chút, ngày hôm qua Giang phu nhân có tới gây rắc rối gì hay không."

"Vâng." Mặc dù Loan Nhi không biết sự tình của Giang phu nhân, nhưng đều đồng ý hết, tuy nhiên vẫn tò mò: "Nếu vết thương của tiểu thư không đáng ngại, sao không hồi phủ đi?"

Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng cười: "Cứ trở về như vậy, chẳng phải quá dễ dàng cho bọn họ hay sao? Cha và tổ mẫu đã mất hết thể diện, hiện tại nếu ta trở về, chẳng phải sẽ vãn hồi lại hết thảy cho bọn họ hay sao? Vì thế, cần phải đợi vài ngày mới được."

Loan Nhi vừa nghe thấy thế: "Tiểu thư thật là thông minh."

"Được rồi, ngươi nhanh chóng đi tới nha môn đi."

"Ân."

Không hề chậm trễ thời gian, Loan Nhi lập tức đi tới nha môn.

Lúc này, Vệ Dịch cũng đã tỉnh lại, duỗi eo lười, hai tay vì bị mình dùng làm gối cả một buổi tối, tự nhiên có chút tê dại. Hắn dùng sức vung tay vài cái, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nhìn về phía trên giường, không thấy Kỷ Vân Thư, hắn lập tức ra khỏi cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang đứng ở dưới mái hiên, hơi nâng ánh mắt, nhìn những giọt nước róc rách rơi xuống từ trên mái ngói.

Đôi mắt hạnh cong cong, ấn đường thanh tú, hai má hồng hào trên khuôn mặt tinh xảo giống như hoa đào tháng ba. Nữ tử như vậy, xinh đẹp dịu dàng thanh nhã, hiện ra những nét tiên khí.

Cực kỳ xinh đẹp!

Kỷ Vân Thư vừa chuyển ánh mắt, đã nhìn thấy Vệ Dịch đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm, nàng hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Thư nhi, ngươi rất đẹp."

Vệ Dịch khen ngợi nàng xuất phát từ trong trái tim hắn!

Kỷ Vân Thư cười cười, tiểu tử ngốc này, khi khen người, thật ra không hàm hồ chút nào.

Vệ Dịch bước từng bước nhỏ tiến tới, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, cũng học bộ dáng của nàng, hơi ngửa đầu lên, nhìn góc tường nơi xa.

Hắn tự nhủ: "Nếu như sau này Thư nhi có thể vẫn luôn sống ở đây thì tốt biết mấy. Bên người ta, có nương, có cha, còn có Thư nhi, thật tốt!"

Một khắc kia, Kỷ Vân Thư thật sự không nói nổi nên lời.