Edit & Dịch: Emily Ton.

Từ cửa nhà giam đi một đường tới tận cùng bên trong.

Hơi ẩm và mùi hôi thối xông vào mũi càng thêm nồng nặc, tựa hồ còn mang theo mùi gỉ sắt.

"Tới rồi." Ngục tốt nói một tiếng, dừng lại ở bên ngoài một căn phòng giam.

Kỷ Vân Thư nhìn xuyên thấu qua các cọc gỗ, nhìn thấy Lâm Đoan bên trong. Bởi vì nàng đã từng đưa cho ngục tốt một ít bạc, phòng giam của Lâm Đoan, cực kỳ sạch sẽ, thậm chí còn có thêm một cái chăn trên giường.

Nam nhân kia, đang an vị ở trên giường, rũ đầu xuống, mái tóc rối bù, trong ánh mắt, khó có thể che dấu tuyệt vọng.

Tố Vân đã chết, trái tim Lâm Đoan chỉ sợ cũng đã chết.

"Mở cửa ra đi." Kỷ Vân Thư nói.

Ngục tốt có vẻ rất khó xử.

"Kỷ tiên sinh, lúc này không thể để ngài mở cửa vào được, sự tình Tố Vân lần trước......"

Đúng vậy, nếu không phải nàng đi vào trong để gặp Tố Vân, để lại cho nàng ấy một cái đèn dầu, Tố Vân cũng sẽ không dùng đèn dầu tự sát.

Nàng cũng không muốn khó xử hắn.

Đơn giản......

"Thôi, vậy ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Được."

Ngục tốt ngoan ngoãn rời đi.

Kỷ Vân Thư gõ gõ ở trên cọc gỗ, gọi một tiếng: "Lâm Đoan."

Lâm Đoan vẫn không có phản ứng.

"Vụ án này đã điều tra rõ, ngươi và Tố Vân mặc dù không giết người, nhưng ngươi hẳn đã biết, người phá hủy tử thi, tử tội có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, chờ công văn Hình bộ gửi xuống, chung quy ngươi cũng sẽ bị định tội."

Ngay cả khi nàng nói hết những lời nói đó, nhưng Lâm Đoan vẫn không có phản ứng gì.

Loan Nhi một bên kéo kéo góc áo nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, có phải hắn bị choáng váng hay không?"

"Hắn không phải bị choáng váng, nhưng có thể đã chết tâm."

Lời này, thật ra Kỷ Vân Thư muốn nói với Lâm Đoan.

Cuối cùng cũng có chút tác dụng, Lâm Đoan giật giật thân mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ Vân Thư, trong ánh mắt mang theo tuyệt vọng, cũng tràn đầy hận ý.

"Là ngươi, là ngươi đã hại chết nàng."

Giọng điệu rất nặng nề, trầm thấp giống như một khối băng!

"Thực sự xin lỗi." Kỷ Vân Thư nói nghẹn giọng một tiếng.

"Vân nhi đã chết, ngươi xin lỗi thì có ích gì?" Dứt lời, đứng thẳng thân mình, đột nhiên vọt tới. Cả người hắn trực tiếp đánh vào trên cọc gỗ, khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác, lớn tiếng gào thét về phía Kỷ Vân Thư: "Đều là do ngươi, các ngươi đều chết hết đi, toàn bộ các ngươi đều chết hết đi, chôn cùng Vân nhi cho ta."

Đồng thời khi Lâm Đoan đâm tới, may mắn Loan Nhi nhanh tay lẹ mắt, kéo Kỷ Vân Thư lui về phía sau hai bước.

Nếu không, cái cổ tinh tế của nàng, chỉ sợ đã bị giam cầm ở trong lòng bàn tay Lâm Đoan.

"Lâm Đoan, ta biết trong lòng ngươi oán hận, nhưng nếu như lão quản gia không xuất hiện, Chu tiểu thư nhất định cũng sẽ uống chén độc dược kia, các ngươi đích thực là muốn giết người. Tố Vân chết, ta thừa nhận, là sai lầm của ta, nhưng ngươi biết không? Nàng tự sát, cũng chỉ vì ngươi."

"Ngươi nói bậy, chính các ngươi đã ép nàng chết."

Tiếng rống giận kia, quanh quẩn ở trong toàn bộ phòng giam!

Ngục tốt nghe thấy âm thanh ấy, tất nhiên cũng đi vào, nhìn thấy Kỷ Vân Thư không việc gì nên lại đi ra.

Lúc này, Lâm Đoan rất dữ tợn!

Tình yêu, thật sự là có thể khiến người sống chết, cũng có thể huỷ hoại tâm trí người.

Nàng không biết, nếu Kỷ Bùi ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, nàng có thể cũng như vậy hay không?

Kỷ Vân Thư bừng tỉnh, móc ta một chiếc khăn tay từ bên hông, đưa về phía hắn.

"Chiếc khăn tay này hẳn là ngươi không xa lạ, đúng không? Chữ viết của Tố Vân, ngươi chắc hẳn cũng rất quen thuộc, đúng không?"

Lâm Đoan vội vã nắm lấy chiếc khăn tay. Chiếc khăn trong tay, hắn quá quen thuộc.

Hai đóa hoa dâu, một đỏ một xanh, thực sự chói mắt.

Sau đó, ba hàng chữ đẫm máu, được khắc ở trên chiếc khăn tay màu trắng, càng thêm bắt mắt.

Sau khi Lâm Đoan xem xong, thân thể tê liệt ngồi xuống trên mặt đất, vừa nắm chặt chiếc khăn tay và bắt đầu nức nở.

Vừa tự trách bản thân: "Vân nhi, ta nên sớm mang ngươi rời đi, đều là ta không tốt, ta không thể chiếu cố ngươi tốt hơn, làm hại con của chúng ta không còn, hiện tại ngay cả ngươi cũng rời khỏi ta, Vân nhi......"

Mỗi một câu đều xuyên thấu trái tim Kỷ Vân Thư, khiến nàng cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Cuối cùng, nàng quyết định đưa cuộn bức họa mà mình mang đến cho hắn.

"Hãy xem nó như một kỷ vật đi."

Sau khi cầm bức họa trong tay, hắn chậm rãi mở ra. Trên bức hoạ cuộn tròn, họa một nữ tử xinh đẹp mặc áo xanh, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt linh hoạt, môi mỏng ửng đỏ, lông mày tinh tế.

Thật sự sinh động như thật!

Phảng phất giống như Tố Vân đang đứng ở trước mặt hắn.

Bỏ đi không khí ngột ngạt vừa rồi, Lâm Đoan nhìn thấy bức họa, thất thần.

Kỷ Vân Thư không muốn quấy rầy, mang theo Loan Nhi chuẩn bị rời đi.

Nàng vừa mới bước đi được hai bước, đã nghe thấy Lâm Đoan phía sau nói một tiếng: "Cảm ơn."

Nàng dừng bước chân lại, cũng không trả lời, nghiêng người liếc mắt nhìn Lâm Đoan một cái, sau đó lập tức rời đi.

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Ra khỏi nhà giam, tuyết đột nhiên bắt đầu rơi. Những bông tuyết thưa thớt trôi dạt, theo gió lạnh thổi đến trên mặt, đau đớn lạnh run!

Loan Nhi nâng mắt lên, oán giận: "Vừa rồi ra cửa nên mang theo dù. Tiểu thư, hay là đợi lát nữa hẵng đi?"

"Chỉ một chút tuyết, không ngại. Ngươi hãy chờ ở đây, khi tuyết ngừng rồi đi. Ta đi tới nha môn, cách nơi này không xa, nhân tiện mượn dù của Lưu đại nhân."

"A? Nô tỳ vẫn nên đi cùng ngài."

"Ta đi khám nghiệm tử thi, những đống xương trắng kia, ngươi không sợ hay sao?"

Sợ, đương nhiên nàng sợ, quả thực cực kỳ sợ hãi.

Kỷ Vân Thư vừa nói như vậy, Loan Nhi lập tức co cổ lại, ánh mắt kinh sợ.

Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu ngươi ở đó, sẽ vướng tay vướng chân."

Lời này, thật sự rất trực tiếp!

Nàng cũng không sợ Loan Nhi sẽ thương tâm.

Kỷ Vân Thư không để ý tới Loan Nhi, cất bước đi vào trong tuyết. Những bông tuyết trắng rơi trên búi tóc, trên vai, rất nhanh đã chất thành đống!

Thời tiết tháng 11, thật sự khiến người khó nắm bắt!

........

Tới nha môn, Huyện thái gia đã chờ nàng một thời gian. Nàng nói rằng hôm nay muốn tới nghiệm thi, hắn đương nhiên phải đợi.

"Vân Thư, đã dùng cơm sáng chưa?" Huyện thái gia hỏi với giọng vui vẻ.

Thật đúng là chưa ăn.

Nàng sờ sờ bụng, hỏi: "Có đồ gì ăn?"

"Xương sườn hầm khoai tây, rau cần xào thịt, cà tím với nước tương. Nếu ngươi ăn cơm cùng, ta sẽ thêm món móng heo hấp."

"Ngài có bệnh sao? Mới sáng sớm đã ăn toàn đồ dầu mỡ!"

"......"

Sắc mặt Huyện thái gia cứng đờ, qua loa lấy lệ một chút đã bị á khẩu không thể trả lời, hàm răng giống như được đổ nước lạnh vào trong!

Kỷ Vân Thư ngồi xuống, gõ gõ trên bàn: "Chỉ cần một ít măng xào và canh thịt viên là được. Tốt nhất, thêm một chút cải trắng vào, làm nhanh lên, ta không muốn trì hoãn canh giờ nghiệm thi."

"Được rồi được rồi, ta sẽ lập tức phân phó."

Huyện thái gia vội vàng triệu tập người tới, nói ra một vài tên món ăn.

Sau đó, cũng đặt mông ngồi đối diện Kỷ Vân Thư, trên mặt cười lớn, ngớ ngẩn nhìn nàng.

Ngươi có bệnh sao?! Kỷ Vân Thư thầm nghĩ.

"Tùng tùng......"

Đột nhiên, một loạt âm thanh từ chiếc trống Đăng Văn Cổ trước nha môn truyền tới.

Có người đánh trống!

Huyện thái gia thần sắc khẩn trương, không lâu sau, nha dịch lập tức vội vội vàng vàng chạy vào, chỉ vào cổng lớn, nói: "Đại nhân, có người đánh trống."

"Ai vậy?"

"Là một ngốc tử!"

Ngốc tử? Vệ Dịch sao?

Huyện thái gia hỏi: "Ngốc tử nào?"

Nha dịch trả lời: "Chính là ngốc tử Vệ gia, nói là tới tìm ca ca hắn. Hắn đứng ở cửa, không chịu rời đi."

Vẻ mặt bất đắc dĩ!

****Hết chương 59*****