Âm dương thi?

Âm dương thi là gì?

Mọi người khó hiểu.

Cảnh Dung giống như một hài tử tò mò, vừa lo lắng về vết thương sau lưng của Kỷ Vân Thư, vừa tiến lên hỏi: "Âm dương thi? Đó là gì? Vì sao lại chôn một khối thi thể ở dưới cây đại thụ?"

Kỷ Vân Thư ngồi xổm trên mặt đất, giải thích nói: "Vì sao lại có một khối thi thể dưới cây đại thụ, tiểu nhân không thể xác định nguyên nhân. Nhưng với âm dương thi, chính là đề cập tới người vô tính. Người chết, có các cơ quan của nam nhân...... cũng có các cơ quan của nữ nhân!"

Ách —

Đây là vật gì?

Quái vật?

Mọi người lại đều choáng váng, đây là lần đầu tiên được nghe và nói về nó.

Cảnh Dung nhìn nhìn về phía đống xương trắng, trong lòng hoang mang.

Chỉ cần nhìn qua, chạm vào vài cái, liền có thể kết luận người chết chính là âm dương thi.

Kỷ tiên sinh, ngươi quả là rất lợi hại!

"Vậy, người chết làm thế nào mà chết?" Cảnh Dung lại hỏi lần nữa.

Kỷ Vân Thư tạm thời không đáp lại, bọc khăn trên tay, lật lật bộ xương trắng, tìm thấy một mảnh vải lụa mỏng chưa hoàn toàn bị hư thối, che lại ngực của bộ xương.

Nàng nhẹ nhàng bóc mảnh vải lụa ra, phơi bày 24 xương sườn hoàn chỉnh.

Kỷ Vân Thư lại nhẹ nhàng quét sạch đất bám mặt trên, ở trên những khung xương đó phát hiện ra từng vết cắt rất nhỏ dọc theo xương sườn, trong lòng đã có một kết luận.

"Người chết khoảng chừng hơn 40 tuổi, đã bị người dùng đao hoặc kiếm hoặc thứ vũ khí bén nhọn đâm chết."

"Ngươi chắc chắn không?" Con ngươi Cảnh Dung nhíu lại.

Nàng chỉ vào hài cốt, nói: "Trên xương vai và xương sườn đều có không dưới 20 vết trầy xước, là do vũ khí sắc bén đâm xuyên qua da thịt thâm nhập sâu tận xương cốt. Những vết trầy xước đều nhạt dần từ trên cao xuống dưới. Theo phán đoán bước đầu, hung thủ chắc hẳn cao hơn người chết một cái đầu. Hơn nữa, trên người người chết đã ăn hơn 20 đao, mỗi đao đều bị đâm sâu đến tận xương cốt. Loại tình huống giống thế này, 4-5 đao đã khiến người mất mạng. Nhưng hung thủ vì sao lại đâm nhiều đao như thế? Có thể suy đoán, hung thủ chắc hẳn có thù oán với người chết. Vì thế đã điên cuồng đâm nhiều đao như thế."

Cảnh Dung vừa nghe đã minh bạch, đoàn người nghe cũng hiểu.

Kỷ Vân Thư tháo khăn tay ra, quay sang phía Cảnh Dung với ánh mắt nghiêm nghị: "Vương gia có nên phái người đi thông tri Lưu đại nhân hay không?"

Án mạng, không thông tri nha môn, còn ở đây làm gì?

Cảnh Dung nghe lời nàng nói, lập tức phân phó thuộc hạ đi tới nha môn.

Chưa đến thời gian pha một tách trà nhỏ, Huyện thái gia đã mang theo nha dịch tới.

Huyện thái gia đang chuẩn bị chắp tay hành lễ với Cảnh Dung, đã bị hắn ngăn lại: "Không cần hành lễ xã giao, nhanh chóng phá án quan trọng hơn."

"Vâng vâng vâng......"

Đáp lời tiên tục, Huyện thái gia thối lui đến bên người Kỷ Vân Thư, nhìn hài cốt dưới gốc cây, hỏi: "Vân Thư, đã tra ra điều gì về bộ hài cốt này?"

Khuôn mặt nàng bình tĩnh: "Trước tiên vẫn nên mang khối hài cốt này về phòng nghiệm thi ở nha môn đi. Đối với tình hình chi tiết cụ thể, còn cần phải trải qua một bước nghiệm chứng."

"Vậy mấy ngày thì có thể có chân dung của bộ hài cốt này? Bản quan sẽ dán ra ngoài, để người tới nhận hài cốt?"

"Bức họa chân dung của bộ xương này, cần một chút thời gian. Trong khi chờ đợi, ngài tìm người mang hài cốt này về, ngàn vạn lần đừng để sót một chút nào hết. Tốt nhất, hãy mang cả bùn đất chung quanh về cùng, ngày mai ta sẽ tới nha môn."

Vết thương sau lưng, càng ngày càng đau, nàng cố nén!

"Tốt tốt."

Huyện thái gia rất hợp tác, vẫy vẫy tay, mấy tên nha dịch cầm tới một khối vải bố trắng, bắt đầu thận trọng di chuyển hài cốt từng chút một, sợ làm hỏng khối hài cốt này.

Một hồi bận rộn, kéo dài tới tận buổi chiều.

Chờ sau khi khi Huyện thái gia đã thu thập xong tất cả bộ hài cốt, vội vã quay trở lại nha môn, Kỷ Vân Thư cũng đang định quay trở về.

Nàng đi đến trước mặt Cảnh Dung: "Vương gia, sợ rằng sẽ phải vây cây đại thụ này lại, nếu có bất luận yêu cầu gì, tiểu nhân sẽ tới đây một chuyến."

"Ngươi yên tâm, bổn vương sẽ sai người vây toàn bộ khu vực này, không cho người tới gần."

Rất sảng khoái đáp lời.

"Đa tạ Vương gia." Đôi môi Kỷ Vân Thư đã dần dần trắng bệch.

Bởi vì mặt trời đã lặn khỏi núi phía Tây, hoàng hôn vừa lúc đánh vào trên khuôn mặt nàng, che đi môi mỏng trắng bệch!

"Trời đang tối dần, không bằng tiên sinh hãy lưu lại dùng bữa tối, như thế nào?" Cảnh Dung mở miệng.

Là lời mời sao?

Kỷ Vân Thư câu môi cười: "Tiểu nhân vừa mới chạm qua xương trắng, lưu lại dùng bữa, sợ sẽ khiến Vương gia không muốn ăn, huống chi......"

Ánh mắt rơi xuống trên người Vệ Dịch cách đó không xa, đang ngồi ở trên thềm đá đùa nghịch với đồ vật. Tiểu tử này, lúc trước còn bị dọa nát ba hồn bảy phách, hiện tại lại thảnh thơi nhàn nhã.

Thế giới của kẻ ngốc, đơn giản chính là như vậy!

Thu ánh mắt lại, nàng nói: "Sắc trời đã dần dần tối, tiểu nhân còn phải mang Vệ Dịch trở về, miễn cho người trong nhà hắn lo lắng."

"Tiên sinh thật sự có rất nhiều lý do..."

"Tiểu nhân nói đều là sự thật, còn thỉnh Vương gia không cần khiến tiểu nhân khó xử." Kỷ Vân Thư hơi cúi đầu.

Sắc mặt Cảnh Dung trầm xuống, siết chặt hai tay sau lưng: "Được, bổn vương không làm khó ngươi, nhưng tiên sinh đừng quên, liên quan tới một án《Lâm Kinh Án》, bổn vương sẽ chờ tiên sinh giải thích bất cứ lúc nào."

Không hề hùng hổ doạ người, thật giống như đã thay đổi một lớp da!

Đơn giản, cũng miễn cho Kỷ Vân Thư lại phải chối từ.

Nàng chắp tay chào, sau đó gọi Vệ Dịch một tiếng.

Vệ Dịch đang cầm một vật trong tay, cười vui vẻ chạy tới, hỏi: "Ca ca, có thể trở về sao? Chơi ở đây không vui."

"Ân, trở về."

Dịu dàng như cũ!

Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch, tầm mắt Cảnh Dung bám chặt bóng dáng bọn họ, dần dần rời xa.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Cho đến khi thân ảnh kia mơ hồ không thấy, con ngươi Cảnh Dung giống như sao trời, chậm rãi bịt kín một tầng khiến người không thể nhìn thấu cảm xúc của hắn.

Sau một thời gian dài, hắn gọi một tiếng "Lang Bạc".

Lang Bạc tiến lên: "Vương gia có gì phân phó?"

"Kỷ tiên sinh nói âm dương thi, ngươi hiểu bao nhiêu?"

Lang Bạc gãi gãi đầu, hắn là một hán tử, nào biết nhiều như thế?

Đơn giản nói: "Chắc hẳn chính là người đồng tính luyến ái"

Ai ai ai, không biết thì đừng nói bậy! Kỷ tiên sinh đã giải thích rõ ràng, sao ngươi nghe không hiểu?

Tuy nhiên, đồng tính luyến ái!

Bốn chữ nện ở trên người Cảnh Dung, tựa hồ gãi đúng chỗ ngứa.

Hai tay sau lưng Cảnh Dung nắm chặt thành quyền.

Chính mình, có phải cũng có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không?

Không có khả năng! Hắn lập tức trở nên nghiêm túc: "Lang Bạc, không phải bổn vương sai ngươi đi điều tra bối cảnh của Kỷ tiên sinh hay sao? Tra đến đâu rồi?"

"Hồi Vương gia, đã điều tra, nhưng......"

"Nhưng cái gì?" Ánh mắt sắc bén.

"Kỷ tiên sinh đi về...... chính là phủ đệ của Kỷ lão gia, chắc là người Kỷ phủ. Tiểu nhân cũng đã phái người thẩm tra, tin tưởng sẽ sớm có tin tức."

"Kỷ lão gia?" Cảnh Dung lập tức nhíu mày: "Là lão gia hỏa Kỷ Thư Hàn?"

Lang Bạc căng thẳng: "Vâng."

Cảnh Dung mang vẻ mặt tò mò, mí mắt hạ thấp xuống, trong miệng bắt đầu nhỏ giọng nói: "Kỷ Vân Thư... Kỷ Vân Thư... Kỷ...... toàn bộ Cẩm Giang thành, cũng chỉ có một dòng họ Kỷ Thư Hàn nhà hắn, bổn vương sớm nên nghĩ đến mới phải."

Vương gia nhà mình cảm thấy hứng thú đối Kỷ Vân Thư như thế, Lang Bạc cũng thực sự ngoài ý muốn.

Không đợi Lang Bạc phản ứng lại.

Cảnh Dung đã mở miệng: "Ngươi hãy đi điều tra một chuyện cho bổn vương."

"Vâng."

"Điều tra xem, sau lưng Kỷ tiên sinh có phải bị thương không? Bị thương như thế nào? Là do ai đánh? Tỉ mỉ, rành mạch, bổn vương muốn biết toàn bộ."

Trong giọng nói, mang theo một cảm giác ngẹt thở, cực kỳ tức giận!

Bổn vương, cũng không phải chỉ uống nước lớn lên!