Có một loại độc khác?
Mộ Nhược nói, "Sau khi dùng độc này, trong khoảng thời gian đốt nửa cây hương sẽ trúng độc chết.

Nhưng độc này rất khó bị người phát hiện, thậm chí ngự y trong cung cũng chưa chắc có thể phát hiện ra loại độc này.

Tuy nhiên, tình cờ là......" Mộ Nhược dừng lại một chút, vẻ mặt ngạo kiều nói, "Ta từng gặp qua loại độc này một lần, nó gọi là Trà Độc."
Trà độc?
Mọi người kinh ngạc!
Liễu Chí Lương khó hiểu, tiến lên nói, "Sao lại có loại độc này? Lúc trước ngỗ tác từng kiểm tra, nói rằng trong chén trà chỉ có Ngân Sương, trong cơ thể Trương lão gia cũng chỉ có ngân sương, không có trà độc."
Mộ Nhược lạnh lùng đáp lại, "Đó là vì ngỗ tác vô dụng."
"......"
"Vậy chén trà kia đâu?"
Liễu Chí Lương lập tức sai người mang chén trà có độc tới.
Mộ Nhược lấy ra một cái bình nhỏ, rắc một chút bột phấn vào trong lòng bàn tay, thả vào trong chén trà.
Nhưng chén trà không có gì thay đổi.
Ngay sau đó, hắn khẳng định nói, "Trong chén trà này, đúng là chỉ có ngân sương, không có trà độc, nhưng trong cơ thể người chết, thật sự có trà độc.

Hơn nữa, sau khi dùng ngân sương, phải sau năm canh giờ (10h) thì độc tính mới phát tác, nhưng trà độc chỉ cần thời gian nửa nén hương.

Nói cách khác, nguyên nhân thật sự khiến người chết, chính là do trà độc phát tác trước."
"Thật kỳ lạ, nhưng hung thủ dâng chén trà này lên, chỉ có ngân sương!" Liễu Chí Lương không hiểu.
Những gì Mộ Nhược nên nói đều đã nói.


Hắn lấy khăn tay lau tay, nói với Kỷ Vân Thư, "Những gì cần giúp ta đều đã giúp, cũng nói rõ rồi.

Những chuyện phía sau, ta không giúp ngươi được." Nói xong, hắn đưa cái bình nhỏ chứa bột phấn cho Kỷ Vân Thư, nói, "Sau khi trà độc gặp phải bột phấn này, sẽ biến thành màu đỏ.

Ngươi biết mình phải làm gì, ta sẽ rời đi trước."
Hắn không nói thêm gì nữa, bỏ đi!
Có lẽ đã tới lúc hắn phải đi uống rượu.
Để lại những người trong phòng vẫn còn hoang mang, hai loại độc dược?
Rõ ràng trong chén trà chỉ có một loại, nhưng vì sao trong thân thể người chết lại có hai loại?
Sau khi Mộ Nhược rời đi, Kỷ Vân Thư đặt cái bình nhỏ qua một bên, sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét thi thể người chết.
Những người khác nhìn nàng sờ sờ phần thân trên trần trụi của người chết, lật qua lật lại.
Cảnh Dung tái mặt!
Một nữ nhân, sờ tới sờ lui ở trên người nam nhân, chuyện gì thế này?
Đó không phải là cảm giác ghen tuông trong lòng!
Chỉ là cả người hắn đều cảm thấy khó chịu.
Kỷ Vân Thư không tìm thấy bất cứ điều gì lạ ở trên thân thể người chết.

Vì thế, nàng kéo quần người chết xuống.
Toàn bộ nha hoàn lập tức quay người đi!
Liễu Chí Lương nhanh chóng tiến lên, "Tiên sinh, ngài đang......"
Nàng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem xét.
Khuôn mặt Cảnh Dung đã xanh tới cực điểm.

Chỉ thấy Kỷ Vân Thư lật xem đùi người chết, một đường nhìn về phía bàn chân.
Nhưng trên người ông ta, không hề có miệng vết thương hay dấu vết gì để lại.
Nàng đơn giản yêu cầu người Liễu gia đưa cho mình một đôi găng tay và một con dao nhỏ, cùng với một ít kim chỉ.
Nàng vừa cầm lấy dao nhỏ, lập tức nhắm ngay cổ người chết.

Lúc nàng đang chuẩn bị cắt xuống, Tam phu nhân đột nhiên lao tới, hét, "Ngươi muốn làm gì vậy?"
"Cắt cổ ông ấy."
"Không được!" Tam phu nhân rất kích động, "Thi thể lão gia nhà ta cần phải hoàn hảo, nguyên vẹn."
"Tam phu nhân, theo kết quả ngỗ tác nghiệm thi trước đó, người chết đã trúng ngân sương mà chết, nhưng trong thân thể ông ấy, vẫn còn có trà độc.

Tại hạ chỉ muốn chứng thực, trà độc có bị rót vào trong cổ họng ông ấy hay không."
"Mặc kệ có phải hay không, dù sao đã tìm được hung thủ rồi.

Đó chính là con hát kia.

Nàng ta đã giết ông ấy! Ta không thể để ngươi mổ thi thể lão gia nhà ta được."
Nói xong, bà ta muốn ngăn cản, nhưng lại bị nha dịch trong nha môn ngăn lại.
Liễu Chí Lương tiến lên nói, "Tam phu nhân, hiện tại điều quan trọng nhất, chính là điều tra rõ Trương lão gia rốt cuộc đã chết như thế nào.

Chuyện này có chút kỳ lạ, không thể cứ như vậy mà kết tội con hát kia là hung thủ, đúng không?"
Tam phu nhân do dự!
Lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng, "Nương, cứ để hắn mổ."

Đó là giọng của một nam nhân!
Một nam tử đi đến, đỡ Tam phu nhân, nói, "Nương, hiện tại cha đã chết, quan trọng nhất là phải trả lại sự công bằng cho cha, tìm ra hung thủ thực sự."
Tam phu nhân chỉ có một nhi tử như vậy.
Hắn ta tên là Trương Nhất Mặc, trông rất thanh tú, cũng xem như là một người hiểu biết lý lẽ.
Tam phu nhân cuối cùng cũng gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.
Hắn ta nói với Kỷ Vân Thư, "Tiên sinh, phiền ngài.

Ngài nhất định phải tìm ra được nguyên nhân cái chết của cha ta."
Kỷ Vân Thư gật đầu.
Con dao nhỏ trong tay nàng chậm rãi cắt xuống.
Dao nhọn thâm nhập vào trong da thịt, chỉ có một chút máu tràn ra ngoài, thậm chí hơi nhớp nháp.
Và máu đó, có màu đen.
Con dao cắt xuống càng lúc càng sâu, cuối cùng lộ ra một đốt xương cổ họng người chết, cũng có màu đen.
Nàng vặn nắp bình nhỏ Mộ Nhược đưa cho, rắc bột phấn vào phía trên xương cổ họng.
Không hề có chút phản ứng nào cả, cũng không hề biến thành màu đỏ.
Nàng đưa ra kết luận, "Chất độc duy nhất được đưa vào từ cổ họng người chết chỉ có ngân sương, trà độc không được rót vào cổ họng."
Trương Nhất Mặc hỏi, "Vậy loại độc này làm thế nào đi vào trong cơ thể cha ta?"
Kỷ Vân Thư nhất thời không xác định được, lắc đầu.
Sau đó nàng lấy kim chỉ ra, khâu từng đường kim mũi chỉ trên chỗ cổ mình vừa mới cắt.
Trông nàng giống như đang thêu hoa.
Khi khâu xong một mũi cuối cùng, nàng dùng khăn sạch lau khô cổ họng.

Nếu như không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn rõ vết cắt vừa rồi.
Mọi người thực sự kinh ngạc, trong lòng bắt đầu tự hỏi, người này rốt cuộc là ai?
Mà Kỷ Vân Thư thản nhiên mặc lại quần áo ban đầu cho người chết.
Khi nàng mặc áo choàng bên ngoài cho người chết, kinh ngạc phát hiện trong ống tay áo to rộng có một số mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ nhỏ đó mắc trên sợi chỉ bạc của ống tay áo.

Nàng xoa nó ở trong lòng bàn tay, phát hiện nó giống như là mảnh sứ vỡ nát.
Nàng lập tức hỏi người Trương gia, "Lão gia nhà các ngươi đã từng đánh nhau với ai đó?"
Người Trương gia lắc đầu, "Tối hôm qua là ngày sinh thần của lão gia, sao có thể đánh nhau với người khác?"
"Vậy những mảnh sứ vỡ ở trên quần áo ông ấy từ đâu ra?"
"Quần áo?" Quản gia Trương gia đột nhiên nói, "Quần áo này lão gia đã thay trong tiệc mừng thọ tối hôm qua."
Kỷ Vân Thư buồn bực, "Vì sao lại thay quần áo giữa chừng?"
"Bởi vì chén trà của đại phu nhân bị mèo làm đổ, nước trà bắn vào trên quần áo lão gia, vì thế mới đi đổi bộ khác."
"Chuyện này xảy ra trước hay sau khi gánh hát hát tuồng? Hoặc là, trước hay sau khi con hát dâng trà?."
"Sau khi dâng trà.

Ngay khi gánh hát vừa mới bắt đầu hát tuồng, tách trà đã bị đổ, lão gia đi thay quần áo rồi quay lại, lúc đó đã hát tuồng được một nửa.

Lão gia vừa mới ngồi xuống, người đã gục ngã."
Một hỏi một đáp!
Mỗi lời Trương quản gia nói đều là sự thật.
Kỷ Vân Thư suy tư một lát, "Vậy, có thể đưa tại hạ tới phòng lão gia xem xét một chút hay không?"
Trương quản gia nhìn về phía Trương Nhất Mặc, Trương Nhất Mặc nói thẳng, "Trương thúc, ngươi hãy mang tiên sinh qua đó đi."
"Vâng."
Trương quản gia lập tức mang theo Kỷ Vân Thư và người nha môn, chuẩn bị đi qua đó.
Nhưng mọi người vừa mới đi ra bên ngoài, lập tức nghe thấy một tiếng mèo kêu!
Hai con mèo đang nô đùa rất náo nhiệt ở trong sân, muốn đi vào trong phòng.

Khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư ra ngoài, chúng lập tức lao về phía Kỷ Vân Thư.
Nhưng chúng đã bị Trương quản gia cản lại, nói, "Mấy con mèo này hôm nay bị sao vậy? Bình thường sợ nhất là lão gia, bây giờ lão gia chết rồi, lúc này lại muốn liều mạng lao vào trong đó, thậm chí muốn vồ cả Kỷ tiên sinh."
Kỷ Vân Thư không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai con mèo kia, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời của chúng, cảm thấy cực kỳ quỷ dị..