Một mùa Giáng Sinh lại đến.

Trương Tiểu Miên đứng ở cửa tiệm café, nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, đồ trang trí Giáng Sinh treo khắp đầy con đường, cô chợt nhớ tới lúc này ba năm trước, cô cũng đứng ở chỗ cũ, nhìn cảnh vật tương tự, cùng một khuôn mặt trống rỗng.

Lúc đó, cô vừa bị mối tình đầu mà mình hẹn hò suốt năm năm vứt bỏ, trong lòng buồn bã, bất lực, hoảng loạn, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ. Bây giờ nhìn lại, chính cô cũng không nhịn được bật cười.

Thật ra có cái gì đâu, chỉ là thất tình thôi mà.

Cô lại nghĩ đến bạn trai cũ Triệu Thành. Đã lâu không nghe tin tức gì từ anh ta, sau khi chia tay, cô cắt đứt mọi liên lạc với Triệu Thành, nhưng trong buổi họp lớp năm ngoái, một người bạn cũ của cô đã hả hê nói rằng sau khi Triệu Thành chia tay với cô, tình cảm cũng không suôn sẻ, bạn bạn gái thay hết người này đến người khác, nhưng cuối cùng vẫn là chó độc thân.

“Quá xứng đáng! Đây chính là báo ứng của tên cặn bã!” Một người bạn sau khi biết rõ nội tình thì lên tiếng, giọng điệu mang theo sự trào phúng.

Báo ứng ư? Trương Tiểu Miên không có bất kỳ suy nghĩ đặc biệt nào sau khi nghe điều này. Đối với Triệu Thành, cô có yêu, có hận, từng tức giận vì anh ta đã phản bội mình, không cam lòng bị vứt bỏ, nhưng những thứ cảm xúc mạnh mẽ này cuối cùng cũng tan biến theo thời gian sau khi Chung Gia Niệm xâm nhập vào cuộc sống của cô.

Hiện tại khi nhắc đến Triệu Thành, cảm xúc trong lòng Trương Tiểu Miên phần nhiều chính là hoài niệm về tuổi thanh xuân. Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, Triệu Thành quả thực đã từng mang đến cho cô một mối tình hoàn mỹ nhất trong những năm tháng tươi xanh, dù cho cả hai cuối cùng vẫn là người xa lạ, thì những ký ức từng được coi là tốt đẹp cũng không thể nào xóa nhòa. 

Cái tên Triệu Thành đã trở thành biểu tượng của mối tình đầu, sắc màu đọng lại trong trái tim cô chỉ là màu xám không cảm xúc. Mà tất thảy tình yêu, hỉ nộ ái ố của cô đều để lại cho người đàn ông vẫn luôn bên cạnh cô, Tuần Lộc tiên sinh.

… Nghĩ đến đây, trước mắt cô thật sự xuất hiện một con Tuần Lộc.

“Gia Niệm!”

Cô vui vẻ hét tên anh, sau đó Tuần Lộc quả nhiên bước đến trước mặt cô. Ngay cả khi không nhìn thấy người dưới lớp trang phục thú bông, Trương Tiểu Miên vẫn chắc chắn đây chính là Tuần Lộc tiên sinh của cô.

“Anh bảo em đợi ở đây, còn nói là có niềm vui bất ngờ, ý của anh là chỉ cái này?” Cô cầm lấy bộ móng mập mạp của Tuần Lộc bằng hai tay, nghịch đống lông tơ lớn trên đó, “Sao anh lại mặc như thế này? Một ông chủ như anh cũng phải ra đường bán bánh quy à?”

Trương Tiểu Miên liếc nhìn xung quanh, cũng không thấy những con Tuần Lộc khác đứng chào hàng bánh quy ở trên đường?

Năm ngoái, cuối cùng Chung Gia Tưởng cũng không lay chuyển được bạn trai nhỏ của mình, bị kéo đến Cục dân chính đóng dấu suốt đời, sau đó liền đi theo chồng ra nước ngoài, bắt đầu học tập trở lại, trở thành một gã sinh viên trong khuôn viên trường nước ngoài. Chung Gia Niệm trở thành ông chủ của tiệm bánh ngọt, nhưng phần lớn thời gian anh đều trốn trong bếp để nghiên cứu bánh ngọt của mình, còn chuyện trông tiệm được giao lại cho nhân viên mới thuê.

Trương Tiểu Miên cũng thường xuyên đến giúp đỡ, làm bánh thì cô không biết, nhưng thu tiền bánh thì vẫn có thể.

Tuần Lộc rút lại bộ móng đang bị ôm, trong ánh mắt khó hiểu của Trương Tiểu Miên, nó lùi về sau vài bước, quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Bởi vì đang mặc trang phục thú bông nặng nề, cho nên động tác quỳ gối đơn giản này đối với Chung Gia Niệm là rất khó, hơn nữa sau khi quỳ xuống, tư thế vẫn có chút buồn cười. Sau khi Tuần Lộc quỳ xuống, phần lông tơ bên dưới đều cuộn tròn lại với nhau, trông giống như một quả cầu lông khổng lồ.

Trương Tiểu Miên nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn được bật cười. Cô lờ mờ đoán được Chung Gia Niệm muốn làm gì, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.

Quả nhiên, Tuần Lộc ngẩng đầu nhìn cô, một bộ móng mũm mĩm giơ lên, trên đó có đặt một hộp trang sức nhỏ màu hồng hình trái tim.

Không biết từ khi nào, người qua đường đã tụ tập thành một vòng xem náo nhiệt, ai ai cũng nở nụ cười hạnh phúc trên môi. Một vài người cầm cây đàn Guitar, trên mắt đeo kính râm bước ra khỏi đám đông, bắt đầu hát vang bản tình ca trong đêm Giáng sinh:

~It’s the most beautiful time of the year

Lights fill the streets spreading so much cheer

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe

I don’t wanna miss out on the holiday

But I can’t stop staring at your face

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe~

Một người ôm đàn Guitar, cùng Chung Gia Tưởng bên cạnh nhìn đôi tình nhân trước mặt. Hạnh phúc nửa đời sau của thằng em mình đều phụ thuộc hết vào đêm nay, bọn họ thân là chị gái/ anh rể sao có thể không quay về tiếp ứng được chứ?

~Everyone’s gathering around the fire

Chestnuts roasting like a hot July

I should be chilling with my folks, I know

But I’mma be under the mistletoe

Word on the street Santa’s coming tonight,

Reindeer’s flying through the sky so high

I should be making a list, I know

But I’mma be under the mistletoe~

Tiếng hát say sưa lưu luyến bay khắp đường phố. 

Giọng nói của Tuần Lộc bị ngăn cách bởi trang phục thú bông nặng nề, nghe vẫn có chút mơ hồ như ba năm trước, nhưng lần này Trương Tiểu Miên biết rõ người bên trong là ai.

“Ba năm trước, ngay tại ngày này, ngay tại chỗ này, có một con Tuần Lộc ngốc nghếch, cuối cùng cũng đợi được cô gái của mình ngẩng đầu nhìn về phía nó.”

“Trong ba năm qua, ngày nào nó cũng hạnh phúc như đang nằm mơ, vì cô gái của nó vẫn ở bên cạnh, dành cho nó tình yêu đẹp nhất.”

“Tuần Lộc đã nhận được niềm hạnh phúc lớn nhất trên cuộc đời, vậy nên những ngày tiếp theo, nó muốn trả lại niềm hạnh phúc tương tự cho cô gái của mình”.

“Tuần Lộc có thể không cho cô gái cả thế giới, nhưng cả thế giời của nó đều dành cho cô. Nó thề, nó sẽ dành thời gian cả đời để bảo vệ tốt cô gái của mình.”

“Cho nên, giờ đây con Tuần Lộc ngốc nghếch đang khao khát một cơ hội, một cơ hội cho phép nó đồng hành cùng cô gái của mình trong suốt quãng đời còn lại.”

“—— Tiểu Miên, em có nguyện ý lấy anh không?”

~Aye, love, the wise men followed the star

The way I followed my heart

And it led me to a miracle

Aye, love, don’t you buy me nothing

’cause I am feeling one thing, your lips on my lips

That’s a merry, merry Christmas~

Trương Tiểu Miên nhìn Tuần Lộc trước mặt. Anh đang ngẩng đầu nhìn cô trong tư thế quỳ gối buồn cười, hộp nhẫn trên bộ móng vẫn cố chấp giơ về phía cô, giống như nếu cô không đồng ý thì bộ móng kia cũng sẽ không hạ xuống. Cô nhớ tới lần đầu tiên khi gặp nhau, tư thế của hai người như bị đảo ngược, lúc đó cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, cũng nhìn nhau một cách cố chấp như vậy.

Thật đúng là, một con Tuần Lộc cố chấp, Trương Tiểu Miên nghĩ vậy.

~It’s the most beautiful time of the year

Lights fill the streets spreading so much cheer

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe

I don’t wanna miss out on the holiday

But I can’t stop staring at your face

I should be playing in the winter snow

But I’mma be under the mistletoe~

Cô không nhận lấy hộp nhẫn, mà vẻ mặt rầu rĩ khó xử, trầm tư suy nghĩ một hồi, sau khi cảm giác được Tuần Lộc có chút suy sụp, cô mới chậm rãi nói: “Nhưng mà, anh ăn mặc như thế này làm sao đeo nhẫn cho em?”

Tuần Lộc khựng lại một lúc, như thể chưa nghĩ đến vấn đề này, nó nhìn bộ móng mập mạp của mình, buồn bực phát hiện, ừ nhỉ, với một cục toàn lông tơ như vậy thì làm sao đeo nhẫn được…

Khoan đã!

Đeo…? Nhẫn…!

“Tiểu Miên! Em đồng ý rồi!”

Cuối cùng Tuần Lộc cũng phản ứng lại, hưng phấn hét lên, cho dù cách lớp trang phục nặng nề, nhưng Trương Tiểu Miên cũng có thể nghe thấy giọng nói của người bên trong phấn khích như thế nào.

“Nếu bây giờ anh không đeo nhẫn cho em, có lẽ em sẽ đổi ý.”

Trương Tiểu Miên cố ý làm khó anh. Cả đời chỉ có một lần được cầu hôn, cho dù cô tùy hứng cũng không sao đúng chứ?

~With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe

With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe~

“Đừng! Chờ đã, Tiểu Miên, em từ từ đã, không được đổi ý!”

Tuần Lộc có chút sốt ruột. Lúc lên kế hoạch cầu hôn, anh thực sự không nghĩ đến vấn đề này, vất vả lắm bạn gái mới đồng ý, vậy mà giờ bị tiểu tiết như thế này cản trở?

“Ha ha.”

Trương Tiểu Miên nhìn toàn thân Tuần Lộc tràn ngập sự luống cuống, không nhịn được bật cười. Sau đó cầm hộp nhẫn lên rồi mở ra, lấy chiếc nhẫn bên trong đeo vào ngón áp út bên trái của mình.

Cô tiến lên một bước, đưa tay tháo chiếc mũ đội đầu bằng lông tơ của Tuần Lộc, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ chưa thích ứng được của Chung Gia Niệm. Lúc ở bên cạnh Chung Gia Niệm, cô luôn là người bị anh làm cho bối rối, đây là lần đầu tiên phản công thành công nên Trương Tiểu Miên tỏ vẻ đắc ý.

Thế là cô cúi đầu hôn lên môi anh, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn ngây ngốc của người kia, cô tinh nghịch chớp mắt mấy cái, chỉ tay lên phía trên.

Chung Gia Niệm ngẩng đầu theo hưởng cô chỉ, sau đó nở một nụ cười.

—— Trên đỉnh đầu hai người chính là một chùm tầm gửi.

~Kiss me underneath the mistletoe

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh

Kiss me underneath the mistletoe,

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh~

“Tưởng Niệm.” Một con chó lớn đứng ở một bên dựa vào vai Chung Gia Tưởng, nhìn cô ấy bằng đôi mắt màu hổ phách một cách đáng thương.

“Không được, có rất nhiều người!” Chung Gia Tưởng lấy ngón tay đẩy đẩy chiếc đầu trên vai, chính nghĩa nói lời từ chối.

Chó lớn chỉ tay về phía hai người đang hôn nhau cách đó không xa, ánh mắt trần trụi lên án.

Chung Gia Tưởng dỗ dành anh ta: “Trên đầu hai đứa nó có chùm tầm gửi. Đó là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặt biệt!”

Chó lớn nhìn về phía em rể và cô em dâu mới được bổ nhiệm, ánh mắt ngập tràn ai oán, sau đó cúi đầu lấy ra một chiếc kẹp tóc hình cây tầm gửi từ trong túi, nhưng không phải cài lên tóc Chung Gia Tưởng.

“Anh cài lên cho em đi… Ưm.”

~With you, shawty with you

With you, shawty with you

With you, under the mistletoe

Kiss me underneath the mistletoe

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh

Kiss me underneath the mistletoe,

Show me baby that you love me so-oh-oh

Oh, oh, ohhh~

Trông đêm Giáng Sinh, tình yêu ngày càng sâu đậm.

|HOÀN CHÍNH VĂN|