Kẹt...
Cánh cửa nhà giam mở ra tạo nên một tiếng động ghê sợ đến rùng mình giữa không gian vắng lặng.

Người đàn ông trong áo sơ mi trắng, tay áo vừa vặn xắn tới khuỷu để lộ cánh tay gân guốc cùng thớ cơ chắc khoẻ.
Hắn từ từ đi tới giá trói hình chữ thập, nơi mà hiện tại người đàn ông điên rồ kia đang bị trói lên, trên người chi chít vết roi rỉ máu.
Ông ta tên là Leo, năm mươi tuổi, đứng đầu một bang xã hội đen nước ngoài.

Nhưng những tài liệu trước năm hai mươi tuổi của ông ta đều không thể tìm thấy được.
Mấy ngày qua, dù tra hỏi thế nào, Leo cũng chỉ cười khanh khách như một tên điên, không chịu trả lời.
Hoắc Đình lao tới, ghì cánh tay lên cổ ông ta, hằn học:
"Chết tiệt! Ông để thuốc giải ở đâu?"
Hoắc Đình dù hận kẻ kia đến muốn băm vằm, hắn cũng không thể xuống tay gi3t chết ông ta vì còn cần tra hỏi thuốc giải cho Bạch Tử Thanh.


Nhưng ông ta không hé răng nửa lời.
Leo ngoài cho Hoắc Đình một ánh mắt không rõ ý cùng một cái nhếch mép ra thì không còn gì cả.

Ông ta đã sẵn sàng để đi sang thế giới bên kia rồi, chẳng còn gì luyến tiếc trên cuộc đời này cả.
"Đánh, đánh cho tới khi chịu khai ra thì thôi."
Hoắc Đình ra lệnh cho người bên cạnh, anh ta lập tức cầm chiếc roi lớn, từ cái này qua cái khác quất thật mạnh lên người ông ta.

Nhưng quả là mặt dày lì lợm cùng kinh khủng bi3n thái, ông ta chỉ cười, rồi nhắm mắt, bất chấp những đòn roi làm rách áo, túa máu trên da thịt.
Rất lâu sau, đến một phản ứng nhỏ ông ta cũng không có nữa, đã bị đánh đến ngất đi.

Hoắc Đình bực bội, sai ném ông ta vào nhà giam rồi đi ra ngoài trong tình trạng vừa tức giận vừa bất lực.

Dù là chuyện cha mẹ hắn hay chuyện thuốc giải, Leo đều không chịu hé răng.
Khi cánh cửa nhà giam đóng sầm lại cũng là lúc Leo khe khẽ mở mắt.
Trong hơi tàn, ông ta nhớ lại những ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình.
Ông ta vốn là đứa trẻ tự kỉ, vậy nên khi còn nhỏ luôn bị bạn bè xa lánh, chê bai, còn bị nói xấu sau lưng.

Những tưởng bản thân sẽ cô đơn suốt đời, thế rồi một ngày, có một cậu bé đến bên nói muốn làm bạn với hắn.

Hắn ban đầu lạnh nhạt không tin, nhưng cậu bé đó cứ ngày ngày theo đuôi chơi với hắn dù hắn chẳng thèm hưởng ứng.

Cứ như vậy, bọn họ lớn dần lên, trở thành bạn thân tự lúc nào.
Khi hắn mới được một mét rưỡi thì thằng bạn thân đã cao mét tám, sau đó hắn phát hiện hoá ra đứa bạn của hắn hơn hắn những ba tuổi, nhưng vì muốn chơi với hắn mà tình nguyện đúp lại, vậy mà cha mẹ hắn cũng không mắng cho.

Nhưng tình bạn đẹp đó đều thay đổi khi một cô gái chuyển trường xuất hiện.

Cô ấy bằng tuổi hắn, xinh đẹp, hoạt bát, là kiểu người ta nhìn vào đều ngay lập tức có thiện cảm.

Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã trở thành bộ ba dính chặt lấy nhau.
Sau này, hắn thấy hai người họ nắm tay, thấy bọn họ hôn môi, thấy cả bọn họ lên giường cùng nhau.
Hắn ghen tị, rất ghen tị.

Tại sao người đó lại không phải là hắn?
Trong một nhiệm vụ tổ nhóm ba người đi cùng nhau, khi toà nhà phát nổ, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, hắn không được chọn cứu.

Hắn sinh hận, hận hai người mang danh bạn thân kia đã bỏ rơi hắn lúc khốn cùng.

Lúc hắn chìm trong biển lửa, một người khác đã cứu lấy hắn, là cha nuôi hắn sau này, cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ lúc đó của ba người họ.
Hắn bị bỏng nặng, còn bị một vết sẹo dài trên mặt, ngành y bấy giờ không thể giúp hắn khôi phục.
Sau khi được nhận nuôi, cha nuôi hắn bắt hắn cắt đứt quá khứ, trực tiếp thay tên đổi họ, ra nước ngoài gây dựng cơ nghiệp cùng ông ta.

Sau khi ông ta chết, hắn mang trong mình nỗi hận cất giấu hơn chục năm trời trở về nước, trả thù bọn họ, bắt cóc đứa con của hai người họ.

Khi thấy đứa con đó quá giống hai người họ, hắn quyết định sẽ giày vò trêu đùa đứa nhóc đó cho đến ngày hắn chết đi.
Kế hoạch đã thành, điều ngoài dự đoán duy nhất là bản thân bị bắt nhốt bởi chính thằng nhóc năm xưa.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, một hình ảnh tươi sáng bỗng nhiên hiện lên trong ký ức của người đàn ông.

Hai nam một nữ thanh niên khoác lên mình chiếc quân trang nóng bức, mồ hôi trên trán đứng giữa trời nắng nóng như đổ lửa, nhưng khuôn mặt tràn đầy năng lượng, vui vẻ tươi cười.
Người đàn ông cao ráo điển trai có nét từa tựa Hoắc Đình hướng về cô gái nhỏ đứng giữa say đắm, còn ánh mắt cậu trai trắng trẻo có phần nhỏ bé hơn lại chứa chất bóng hình cao lớn kia.

Một dòng nước mắt rơi ra từ khoé mi, lăn qua vết sẹo bên má phải, hắn chìm vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cuộc đời hắn đúng là có bi thương, nhưng lại càng đáng trách.

Tình yêu ích kỷ đến méo mó của hắn đã giết hại biết bao nhiêu mạng người.
Khi nghe được tin này, Hoắc Đình chỉ lạnh lùng quay đi.

Kết cục của ông ta là xứng đáng khi dám động vào bảo bối quý giá nhất của hắn.
Còn về thuốc giải, tên Leo đó đã quyết tâm ôm xuống mồ, cũng chẳng thể mong đợi gì ở ông ta.

Hiện tại, hắn chỉ có thể đầu tư và đầu tư hết sức cho viện nghiên cứu của chính mình, để Kha Mặc và ông thầy của anh ta có thể tìm ra thuốc giải sớm nhất.
Bạch Tử Thanh sau khi được Kha Mặc cùng bệnh viện hết sức cứu chữa đã tạm thời qua cơn nguy hiểm, nhưng chất độc vẫn còn tiềm tàng trong cơ thể, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, da dẻ vẫn còn xanh tím.
Ngày ngày, Hoắc Đình đều đến ở cùng Bạch Tử Thanh, từ làm việc đến sinh hoạt, lúc nào cũng kè kè bên cô không rời một bước.
Thỉnh thoảng, hắn như một tên ngốc ngồi thừ bên cạnh cô, tự dưng lại cười rồi tự dưng lại rơi nước mắt.
Một người đàn ông lạnh lùng như hắn, từ khi gặp cô mới biết khóc là như thế nào.
Đôi khi Kha Mặc bắt gặp cảnh này, nhưng anh ta không dám trêu chọc Hoắc Đình như bình thường, chỉ có thể thở dài lặng lẽ rời đi, bởi lẽ anh ta biết hắn là thực sự đau lòng, đau đến mức khi ở với cô là không thể che giấu nổi.
May mắn thay, sau vài tháng ròng rã nghiên cứu phân tích không ngừng nghỉ, cuối cùng bọn họ cũng đã làm cho Bạch Tử Thanh tỉnh lại.
Ngay khi vừa mở mắt, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt tò mò nhìn những người đang trông mình chằm chằm.
Ánh mắt vừa chạm tới Hoắc Đình, cô lập tức chui vào trong chăn, vài giây sau liền oà lên khóc nức nở, vừa run rẩy vừa kêu cứu:
"Mẹ ơi, cứu con, chú ấy đáng sợ quá đi à! Hức...!Hức..."