Bạch Tử Thanh lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tặng quà gì cho Hoắc Đình bây giờ? Hắn cái gì cũng không thiếu, thực sự là làm khó cô mà.

Nghĩ đến món quà hắn muốn cô tặng, lại nhớ tới cái đêm hắn thú tính không kiềm chế, Bạch Tử Thanh đỏ mặt ôm má mà gào thét trong đầu.
Aaaaa...
Đừng có mà nghĩ linh tinh nữa.
Bất chợt, cô nghĩ ra một thứ.

Hắn vẫn luôn không biết cô đã nói trở lại được rồi.

Cái lần duy nhất cô phát ra tiếng nói là vào đêm hai người cùng nhau, nhưng hắn chẳng nhớ được gì cả.
Mà hắn nói muốn cô, vậy nếu cô có thể nói lại được, có thể gọi tên hắn bằng chính miệng mình, có phải hắn sẽ rất vui không?
Thế là từ đó Bạch Tử Thanh mỗi ngày đều lén lén lút lút trong phòng tập nói, luyện giọng.
Cái chất giọng khàn đục khó nghe sau hai tuần luyện tập thường xuyên đã phục hồi phần nào, nhưng rõ ràng vẫn chưa trở về nguyên dạng.
Hoá ra thời gian hồi phục có vẻ cũng không quá lâu, nhưng trước đây cô vẫn luôn giả câm trước mặt người khác, những lúc một mình thì lại càng không có nhu cầu giao tiếp, vậy nên dù không câm cũng rất ít khi mở miệng.

Bạch Tử Thanh vui vẻ cười trước gương, khuôn mặt rạng rỡ nghĩ tới hai tuần nữa hắn sẽ ngạc nhiên và vui mừng thế nào khi nghe cô gọi tên hắn.
Buổi tối hôm sau.
Bạch Tử Thanh nhìn chằm chằm chiếc hộp nhung đỏ trên bàn, lúc sau mới chuyển ánh mắt tò mò về phía Hoắc Đình, ý muốn hỏi đây là cái gì.
"Quà đáp lễ cho đồ vật mê tín của em."
Hắn lại chê cô mê tín, nhưng Bạch Tử Thanh vẫn vui vẻ trong lòng.

Lạnh lùng như hắn cũng biết đến quà đáp lễ cơ đấy.
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ bạc mảnh óng ánh, mặt dây chuyền hình đầu mèo màu hồng trông vô cùng đáng yêu.

Nhưng mà cái thứ chất lượng cao này lại là quà đáp lễ cho chiếc dreamcatcher chỉ có mấy đồng của cô sao?
Bạch Tử Thanh đưa mắt nhìn Hoắc Đình.

Chỉ nhìn thôi hắn cũng biết cô đang muốn nói chiếc vòng này quá đắt.
Hắn lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, tiến tới phía sau cô, gạt lọn tóc đuôi sam sang một bên rồi đích thân đeo lên cho cô, đeo xong còn cố ý hôn lên cổ cô một cái.
Màu bạc óng ánh trên chiếc cổ trắng ngần, hình mèo hồng rất hợp với cử chỉ của cô nàng này.
Món quà đó hắn đã mua từ lâu, vốn là đồ bù đắp cho lần đó, nhưng nghĩ lại bù đắp bằng vật chất thì thật không hay, vậy nên hắn kiếm một cái cớ khác tặng cho cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết nói lời khen:
"Hợp với em lắm mèo nhỏ à."
Hắn coi cô là mèo sao, cô là thú cưng của hắn đấy à?
Nhưng mà được khen ngợi, Bạch Tử Thanh ngại ngùng đỏ mặt.

Cô xoay người lại đối diện với hắn, ánh mắt long lanh.

Cầm bàn tay to của hắn lên, cô viết hai chữ "Cảm ơn" vào lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay nho nhỏ hồng hồng lướt trên làn da hơi thô ráp của hắn.
Thật kỳ lạ! Hắn cảm giác như đầu ngón tay cô có điện vậy, đi đến đâu đều làm hắn tê tê tới đó, tạo nên thứ cảm giác vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu.
Hoắc Đình nắm lại bàn tay vừa bị "truyền điện" của mình, ân cần hỏi:
"Có thích không?"
Bạch Tử Thanh gật gật đầu.

Cô đương nhiên là thích, đặc biệt lại còn là quà hắn tặng.

"Thích thì còn không mau thưởng cho tôi sao?"
Hắn ôm lấy eo cô, cúi sát đầu chống lên trán cô gái nhỏ, dứ dứ sống mũi cao thẳng của hắn lên đầu mũi nhỏ của cô, cố ý hành động mờ ám.

Bạch Tử Thanh đương nhiên hiểu ý của hắn, liền nhón chân hôn lên môi người đàn ông, sợ hắn chê không đủ, cô còn cố ý hôn hôn vài lần.
Nhưng bao nhiêu lần mới là đủ chứ? Cô vừa có ý ngừng, hắn lập tức siết lấy eo thon, đôi môi ấm nóng mổ tới tấp lên môi cô, khiến cô choáng váng nhắm mắt.
"Đồ ngốc, tôi muốn hôn em."
Giọng hắn khàn khàn.
Bạch Tử Thanh hiểu ý, níu lấy cổ hắn, ngửa đầu lên để hắn hôn mình.
Hắn vốn rất chủ động trong việc này, nhưng hôm nay bỗng dưng lại rất lạ thường, chỉ m*t mát môi mềm bên ngoài, không thấy mãnh liệt xâm chiếm như những lần trước.
Bạch Tử Thanh muốn làm hắn vui, vậy nên cô tự giác li3m lên môi hắn.

Cô có thể cảm nhận thân thể hắn có chút cứng lại.

Thấy hắn bất động, cô lại cố gắng thử thêm lần nữa, đầu lưỡi nhỏ lướt trên môi hắn ấm áp, trơn mượt.
Hoắc Đình bỗng siết eo cô đến đau, làm cô phải tạm thời buông ra.
Hơi thở hắn dồn dập, tiếng tim đập thình thịch rõ ràng, lần đầu tiên Bạch Tử Thanh nhìn thấy vệt hồng trên khuôn mặt hắn.
Giọng hắn khàn đục đi.
"Đừng có chọc tôi."
"Nếu không hậu quả em chịu."
Lúc này Bạch Tử Thanh mới phát giác bên dưới bất thường của hắn, má cô liền đỏ như dâu tây, xấu hổ chui vào lòng hắn, không dám động đậy hay khiêu khích gì hắn nữa.
Bao năm qua không biết đã có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, tao nhã có, quyến rũ có, còn thể hiện "bản lĩnh" mỗi tối thứ Bảy nhưng hắn đều chẳng có hứng thú gì.

Vậy mà cô nhóc này mới động chạm một chút, chọc ghẹo một chút thì hắn đã có phản ứng lớn vậy rồi.
Đợi ngày cô sẵn sàng dâng mình cho hắn, hắn nhất định sẽ ăn cô sạch sẽ.

Mà cái suy nghĩ này đương nhiên chỉ tồn tại trong đầu Hoắc Đình mà thôi, nếu nói ra chắc Bạch Tử Thanh sẽ chạy mất dép quá.
Những ngày sau đó cứ ngọt ngào sến súa như vậy mà trôi đi.
Còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Hoắc Đình rồi.

Bạch Tử Thanh đã dành mọi thời gian rảnh để tập nói và tập làm bánh kem tặng cho hắn.
Nhưng hôm nay có vẻ tâm trạng Hoắc Đình rất không tốt, mặt hắn đen sầm, ánh mắt lạnh giá mang theo sát ý, Lịch Dao cùng Kha Minh đi phía sau mặt mày cũng vô cùng nghiêm trọng, thậm chí Bạch Tử Thanh còn thấy mắt Kha Minh đỏ hoe.

Khi hai người kia về, hắn ở lì trong phòng, đến giờ cơm cũng không xuống.

Cô lo lắng quá nên mang bữa tối lên phòng hắn, từ bên ngoài gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động gì, Bạch Tử Thanh đành tự đẩy cửa bước vào.
Mùi rượu nồng xông trong căn phòng rộng lớn, dưới sàn nhà và trên bàn lăn lóc mấy vỏ chai, Hoắc Đình ngồi trên sô pha ngửa cổ uống rượu, trông đã say đến ngất ngư.
Bạch Tử Thanh vội vã bước đến cướp lấy chai rượu hắn đang tu đặt lên trên bàn, khẽ ôm hắn vào lòng vuốt vuốt lưng hắn.
Hôm này có chuyện gì mà hắn lại như vậy nhỉ? Ngày tâm trạng hắn tăm tối nhất mà cô từng biết là ngày giỗ cha mẹ hắn, còn lần này cô chẳng biết nguyên do.
"Tử Thanh"
Hoắc Đình ôm lấy cô, gác cằm lên hõm vai gầy, hít ngửi hương thơm từ cô khiến hắn dần bình tĩnh lại.
"Đừng bao giờ phản bội tôi."
Giọng hắn rất mệt mỏi.
Thì ra trong bang hội của hắn có người cấp cao lâu năm làm gián điệp, phản bội khiến hắn mất đi một lô hàng lớn.

Tiền bạc đối với hắn mất đi thì có thể kiếm lại, nhưng vì bị lộ thông tin, ba thuộc hạ lâu năm dưới trướng hắn cùng một tổ hành động đều đã chết dưới tay kẻ địch.
Mà cái giá của sự phản bội...!chính là cái chết.
Ngày hôm nay, hắn đã chính tay kề súng lên thái dương kẻ phản bội đã đi cùng hắn mười năm đó, bóp cò.
Báo được thù thì sao, có ai mà hả hê cho nổi, người đã chết cũng không sống lại được nữa.
Hắn thậm chí còn dám kể cho cô hắn vừa giết người.

Nhưng Bạch Tử Thanh hiện tại lại không hề ghê tởm hắn, chỉ thấy hắn lúc này đáng thương biết bao nhiêu.
Bạch Tử Thanh khẽ đẩy hắn ra, lôi điện thoại từ trong túi, đánh chữ thật nhanh.
"Ông chủ, em sẽ không bao giờ phản bội anh."
"Em thích anh."
Cô ôm lấy khuôn mặt góc cạnh, đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, vỗ về trái tim sứt mẻ của hắn.
Hoắc Đình ôm lấy cô thật chặt, cảm nhận sự ấm áp từ người con gái hắn yêu..