Long Tín Nghĩa chắc cũng không ngờ được Cận Dịch Khẳng cũng có mặt ở đây.

Trừ chuyện cái máy tính lần trước ra hai người chưa từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp nào với nhau. Mà bạn gái cũ của Cận Dịch Khẳng - Bạch Ngải Đình lại là nữ thần Long Tín Nghĩa hằng mơ ước, cho nên lần gặp gỡ bất ngờ này khiến hắn nhất thời không biết nên tỏ thái độ gì, xấu hổ cùng khẩn trương toàn bộ đều viết rõ trên mặt. Bàn tay đang giơ giữa không trung cũng khựng lại, trông khá là ngớ ngẩn.

Cận Dịch Khẳng nhét điện thoại vào trong túi quần, vừa nhìn phía trước vừa hỏi: "Hắn có chuyện gì vậy?"

Long Thất không nói. Trong đầu đã đem Long Tín Nghĩa đánh cho nhừ tử một trăm lần nhưng biểu hiện vẫn trấn tĩnh, lấy chìa khoá ra đưa cho Cận Dịch Khẳng: "Anh mang đồ lên trước đi. Em đi nói chuyện với hắn một lát."

Ánh mắt kinh hoàng của Long Tín Nghĩa nhìn hai người trông chẳng khác nào mới đọc được tin scandal của cặp đôi tai tiếng trên trang nhất. Trừ bỏ lúc đầu nhìn thấy Cận Dịch Khẳng có chút túng quẫn ra, bây giờ đã biến thành "Mẹ kiếp tin tức này cũng quá khủng khiếp rồi", xém chút nữa còn rút điện thoại ra chụp ảnh.

Cận Dịch Khẳng không có hứng thú với Long Tín Nghĩa nên cũng không muốn nán lại. Trước khi đi, còn cởi áo khoác choàng lên người Long Thất rồi mới đi lên lầu. Long Tín Nghĩa vẫn nhìn chằm chằm Cận Dịch Khẳng mãi không rời.

Quả nhiên Long Thất vừa đi đến trước mặt hắn, câu đầu tiên hắn thốt ra chính là: "Mày đỉnh thật! Thế mà đã thăng lên làm chính thất rồi!"

"Chính thất?"

Nữ sinh đứng bên cạnh hắn mẫn cảm bắt được từ này, nhẹ nhàng lặp lại, dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Long Tín Nghĩa. Long Tín Nghĩa lúc này mới phát giác bản thân dùng từ này không ổn. Còn Long Thất thì uể oải nhìn hắn: "Làm sao mà anh biết tôi ở đây?"

"Hỏi mẹ tao chứ sao. Lần trước mày nói với mẹ tao rồi mà."

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Long Tín Nghĩa nháy mắt ra hiệu với cô, có ý gì tất nhiên là trong lòng cô phải biết rõ mới đúng chứ. Nhưng Long Thất cố tình thờ ơ. Long Tín Nghĩa bất đắc dĩ phải nhắc lại lần thứ hai: "Ờ thì….. Hai người lần trước từng gặp nhau ở quán bít tết rồi mà cho nên không cần phải giới thiệu nữa. Nói ngắn gọn đi. Nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, tạm thời cần tìm một chỗ ở. Tao thấy con gái ở khách sạn một mình cũng không ổn mà thuê phòng cũng không an toàn, cho nên đưa cô ấy đến đây. Không phải là mày đang ở nhà thuê sao, hai người có thể thuê chung mà. Còn có thể chia sẻ một ít áp lực tiền bạc không phải là rất tốt sao? Đều là con gái với nhau, có chuyện gì cũng có thể thuận tiện chiếu cố.”

Thái độ của Long Tín Nghĩa buổi sáng vốn là ôm tâm lý muốn lợi dụng Long Thất nhưng trải qua cả một ngày bị cho ăn bơ, có lẽ cũng hiểu được ý cự tuyệt của cô nên nhất thời tự cho mình là thông minh nói thêm vài câu, mưu tính làm tăng cơ hội cho nữ sinh kia ở lại.

Long Thất nhét tay vào trong áo khoác của Cận Dịch Khẳng, rất ấm, đặc biệt ấm. Tự nhiên cô nhớ đến Đổng Tây, cô ấy trước đây cũng rất thích nhét tay vào trong túi áo cô, cảm giác áy náy trong phút chốc bất ngờ dâng lên. Tâm trạng lẫn tính tình cũng trở nên xấu đi, mặt không biểu cảm hỏi: "Nhà cô ấy có cho tiền sinh hoạt không?"

"Không."

"Cô ấy có đi làm thêm không?"

"Không."

"Vậy cô ấy lấy tiền đâu ra để trả tiền nhà?"

"Ồ," Long Tín Nghĩa bây giờ mới nghĩ đến điều này, ra vẻ đứng đắn nói, "Vậy mày giúp cô ấy một tay đi. Mày quen biết nhiều, tìm việc cũng dễ."

Nói cách khác hắn mang theo cô gái này tới đây là để tìm bảo mẫu. Long Thất xoay người muốn đi, Long Tín Nghĩa nhanh tay túm cô lại, động tác này khiến cho tay cô cùng với đồ vật bên trong túi áo của Cận Dịch Khẳng đồng thời bị lôi ra. Trong túi áo Cận Dịch Khẳng là chìa khoá nhà, rơi "bang" một tiếng trên mặt đất. Long Thất trừng mắt với Long Tín Nghĩa rồi cúi người xuống đất nhặt. Nhưng nữ sinh kia lại nhanh tay hơn nhặt lên trước, cô ta đưa về phía cô: "Này."

Lúc nhận chìa khoá, tay Long Thất vô tình chạm phải làn da của nữ sinh kia, có lẽ là do đứng trong gió hồi lâu nên lạnh như băng, mơ hồ còn nổi cả gân xanh. Nữ sinh sau khi đứng thẳng người dậy cũng rùng mình một cái. Long Thất dù cho có nhìn thấy thì vẫn không có ý định giữ cô ta ở lại, cô nói: "Có một khách sạn ở phía bên trái tiểu khu, sạch sẽ an toàn cũng không quá tốn kém. Đưa cô ấy tới đó đi."

Long Tín Nghĩa kéo lấy vai Long Thất bước lên trước mặt nữ sinh: "Sao mày máu lạnh thế? Đến chút khách khí cũng không biết. Chỉ cần cho cô ấy ở lại một đêm thôi. Chỉ một đêm."

"Được. Anh đóng tiền."

"Con người cô ấy rất tốt. Chính là kiểu nữ chính trong phim thần tượng mà đám con gái bọn mày hay xem ấy."

Long Thất lười trả lời hắn. Bởi vì hắn đột nhiên nhắc đến đề tài này nên tiếp tục nói: "Còn mày ấy hả. Loại mày thì đừng có mơ được làm nữ chính. Nếu thế giới này chỉ là một bộ tiểu thuyết thì mày nhất định là nữ phụ số ba máu lạnh vô tình. Đến nữ phụ số hai mày cũng chẳng được đóng. Nữ phụ số hai bình thường đều là kiểu tiểu thư khuê các con nhà gia giáo như Bạch Ngải Đình. Còn mày chỉ là cái loại chẳng ra gì, mắt cao hơn đầu xem thường người khác mà thôi. Tác giả nào mà dám chọn mày làm nữ chính khẳng định là đầu bị lừa đá hỏng rồi."

Long Thất đến cả việc nghe hắn nói cũng lười, chuẩn bị quay người rời đi. Lúc này Long Tín Nghĩa mới phát hiện ra bản thân mắng chửi không đúng lúc, lại túm lấy tay cô, định tiếp tục thuyết phục. Long Thất mệt mỏi trực tiếp chặn họng hắn: "Anh còn nói thêm một câu nào nữa tôi lập tức gọi Cận Dịch Khẳng xuống đây."

Long Tín Nghĩa lúc này mới co rúm người lại.

Cả quá trình nữ sinh kia chỉ im lặng nhìn bọn họ. Rõ ràng biết Long Thất không chào đón mình nhưng lại không dám nói cái gì, chỉ thi thoảng nhìn Long Tín Nghĩa rồi rùng mình một cái. Long Thất sắp rời đi thì liếc mắt nhìn cô ta. Có lẽ trong vài giây ngắn ngủi đó cô gái này mang đến cho cô ảo giác, giống như trông thấy Đổng Tây đang đứng trong gió lạnh. Nhưng cũng chỉ vài giây đó mà thôi, Long Thất lập tức tỉnh táo lại, hít một hơi rồi thở dài.

Sau đó cô từ trong túi Cận Dịch Khẳng móc ví ra, rút ra mấy tờ tiền nhét vào trong áo khoác của nữ sinh kia. Long Tín Nghĩa mù mờ nhìn cô, cô gái kia cũng nhìn cô. Long Thất nói: "Không để cho cô ở lại cũng không nhất định là chuyện xấu. Con gái bỏ nhà ra đi thì không nên tìm đàn ông giúp đỡ. Ai biết được bọn họ sẽ dựa vào lý do này để đòi hỏi cô báo đáp cái gì. Cô cầm tiền đi thuê phòng ở khách sạn đi. Nói đi nói lại chuyện này vẫn là tôi giúp cô. Long Tín Nghĩa cũng không thể dựa vào cái nhân tình này để yêu cầu cô trả cái gì. Mà cô cũng nên suy nghĩ lại đi, lần này hẳn là cũng đã rõ hắn không phải là cái phú nhị đại gì. Nếu thật sự muốn quen với hắn thì đừng có để hắn phải làm những chuyện vượt quá khả năng của mình. Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của hắn còn chẳng đến một nghìn. Đã thế còn đang nợ tôi. Cô suy tính cho kỹ."

Long Tín Nghĩa càng nghe càng cảm thấy khó chịu, nghe hết xong suýt chút nữa thì bùng nổ. Nữ sinh kia đút tay vào trong túi áo, sờ số tiền Long Thất đưa cho mình không rên một tiếng. Long Thất cũng đút tay vào túi: "Mấy lời vừa rồi nghe thì có chút tùy tiện nhưng là lời khuyên chân thành tôi dành cho cô đấy. Nếu cô muốn ở chung với loại người như anh trai tôi thì có đến hơn 50% khả năng là cuộc đời này bỏ đi rồi, mà khả năng tôi bị làm liên luỵ cũng lên đến 20%. Làm một người sống lang thang thật sự không phải là một chuyện hạnh phúc gì cho cam. Nếu vẫn không có chỗ nào để đi thì không bằng về nhà, người trong nhà có cái gì mà không giải quyết được."

"Thế sao mày bỏ nhà ra đi lâu thế mà không về!"

Long Tín Nghĩa bởi vì muốn phản bác lại lời cô nói, không thèm động não đã kêu lên. Long Thất trả lời: "Bởi vì tôi với cô ấy khác nhau. Nhà của tôi có một tên cặn bã biến thái."

……

……

Sau khi Long Tín Nghĩa không cam tâm tình nguyện bị cô đuổi đi, Long Thất bước vào thang máy đi lên lầu.

Thang máy là kiểu cũ, mỗi lần lên một tầng lại phát ra một tiếng kẽo kẹt. Long Thất dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, mệt, thật sự rất mệt. Trong lòng có một tia u ám mãi vẫn không thể tiêu tan. Thế cho nên cô mở web trường lên rồi sử dụng tab ẩn danh để vào trang cá nhân của Đổng Tây.

Trạng thái mới nhất của Đổng Tây vẫn dừng lại ở dấu phẩy kia, cũng không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa. Cô ấy vẫn không chặn cô. Long Thất vừa nhìn vừa nhớ đến dáng vẻ của Đổng Tây. Đến tận khi thang máy đến tầng lầu nhà mình mới nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhấn vào trang quản lý bạn bè rồi huỷ kết bạn.

Cũng chẳng vì lý do gì.

Chỉ là cô đã tiếp nhận Cận Dịch Khẳng về mặt thể xác thì cũng không nên có người khác tồn tại trên mặt cảm xúc nữa. Mặc dù đạo đức cô cũng chẳng ra gì nhưng ít nhất sẽ không một chân đạp hai thuyền. Nếu như Cận Dịch Khẳng đã vì cô mà cắt đứt sợi dây bên kia thì cô cũng nên tự mình cắt đứt sợi dây ràng buộc bên này. Lời cô đã từng nói lúc chia tay với Trác Thanh, cô vẫn giữ nguyên cái quy tắc đó khi cắt đứt vẫn Cận Dịch Khẳng, cho nên với Đổng Tây cô cũng nên nói được làm được.

Mà cô cũng hiểu rõ Cận Dịch Khẳng, cũng hiểu rằng trong tương lai sẽ có một ngày cùng cậu rơi vào một cái hố không thể trở ra được nữa. Nhưng cũng không sao. Cô cũng sẽ bộc phát một loại cảm tình khác trong nội tâm, cũng sẽ chỉ đặt ánh mắt lên người cậu mà thôi, sẽ cùng cậu vượt qua những lời đồn đại vớ vẩn. Bởi vì trên đời này, người không nói lời nào đã nguyện ý cùng cô nhảy xuống địa ngục, trước mắt chỉ có một mình cậu.

- -----oOo------