Kỳ nghỉ hè trước khi bước chân vào cấp Ba, gia đình tôi và gia đình của Cận Dịch Khẳng cùng nhau đến Đông Phi để xem linh dương đầu bò di cư, trong đoàn còn có một hướng dẫn viên du lịch người bản địa và bác sĩ gia đình mà bố cậu ấy dắt theo. Bố mẹ của Cận Dịch Khẳng cố tình không mang theo trợ lý, đổ việc sắp xếp lịch trình lên đầu cậu ấy. Cậu ấy không những không than vãn lấy nửa lời, mà còn thu xếp đâu vào đấy, cả một chuyến hành trình dài rất suôn sẻ và thoải mái. Đây là một trong những lý do khiến bố mẹ tôi rất ưng cậu ấy. Còn vì sao tôi thích cậu ấy thì là bởi cậu ấy có thể kiên nhẫn dành ra mười phút đồng hồ để kể cho cô con gái nhỏ của bác sĩ nghe về sự khác nhau giữa ngựa vằn Grévy và ngựa vằn đồng bằng, lúc cô bé không chú tâm, cậu ấy liền dừng lại, nói năm sau sẽ đưa cô bé đến Mexico để xem loài bướm vua. Nghe thấy vậy, ánh mắt cô bé trở nên sáng ngời, hỏi đó là loài bướm như thế nào. Cận Dịch Khẳng nói chúng có màu cam đen rất đẹp, sau đó còn đưa cho cô bé một cây gậy có dính phân của loài linh dương, bảo rằng sau này nếu em trai của cậu ấy còn bắt bọ dọa cô bé nữa, thì đừng trốn, cứ cầm cây gậy này đánh nó, bởi vì trốn tránh không giải quyết được vấn đề, khóc với cậu ấy cũng không giải quyết được vấn đề, phải tự mình trả đũa mới có tác dụng.

Chẳng chút mềm lòng nào.

Lúc đó, cậu ấy còn chưa nhận thức được bản thân mình có một loại năng lực khiến con gái phải thuận theo. Không cần biết cậu ấy chỉ là đang nói lái sang chuyện bươm bướm để chiều theo ý thích của cô bé hay là dạy cho cô bé quy luật sinh tồn khi đánh bắt cá, hoặc chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ đứa em trai vừa bước vào thời kỳ hiếu động của mình. Tất cả những thứ này đều khiến cho sự mê say của tôi dành cho cậu ấy từng bước vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Vào lúc ánh mắt tôi không thể rời khỏi cậu ấy quá năm giây trong suốt hai tiếng đồng hồ, mẹ tôi đã nhận ra được điều gì đó. Buổi tối cuối cùng của chuyến đi, bà ấy gọi tôi tới phòng mình, rồi hỏi tôi có thích một nhà của Cận Dịch Khẳng hay không. Tôi gật đầu. Bà ấy lại hỏi tiếp, hỏi Cận Dịch Khẳng có thích gia đình nhà tôi hay không. Tôi nói cách mà cậu ấy thích không giống với cách mà tôi thích. Bà ấy lại hỏi tôi có muốn hai cách thích đó trở thành một hay không.

Tôi hỏi liệu có thể không.

Bà ấy nói tôi có thể kỳ vọng, tôi có tư cách để kỳ vọng.

Kết thúc chuyến hành trình đến Nam Phi, bố tôi ký vào đơn đồng ý hiến một quả thận, mà người nhận quả thận ấy lại là bố của Cận Dịch Khẳng.

Tháng Chín mùa tựu trường, tiếng ve kêu râm ran, trong kỳ tập huấn quân sự, tôi được học chung một lớp với cậu ấy như ý nguyện. Lúc đó, ấn tượng của cậu ấy về tôi vẫn là “con của bạn bố mẹ”, không thì “con bé cứ thích lẽo đẽo theo mình”. Tôi cứ ngỡ mối quan hệ này sẽ ngầm thay đổi sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật, cứ ngỡ rằng trái tim của tôi có thể mở cửa đón ánh nắng mặt trời rực rỡ thay cho trận bão tuyết của đêm đông dài lạnh giá. Song, cậu ấy dù thông minh, nhưng lại quá đỗi vô tâm, vẫn cứ ăn chơi bất kể đêm ngày. Đãi ngộ duy nhất mà cậu ấy dành cho tôi có lẽ là việc gọi tôi bằng “Ngải Đình” thay cho “Bạch Ngải Đình”. Mẹ tôi nói chúng tôi đều là người một nhà, gọi tôi là “Đình Đình” là được. Cậu ấy lại cười cho qua chuyện, rồi rót nước ra cốc. Lúc cậu ấy đưa cốc nước cho tôi, vẫn tiếp tục gọi bằng “Ngải Đình” như cũ.

Tôi biết cậu ấy là người cứng rắn, cũng biết tính cách của cậu ấy thế đã là tốt lắm rồi.

Cái nóng của mùa hè năm ấy khiến cho lòng người bức bối, lễ khai mạc khoá tập huấn vốn được tổ chức ở ngoài trời lại bị dời vào trong nhà, cũng xui rủi thế nào mà điều hoà trong hội trường lại bị hỏng. Buổi lễ chào mừng còn chưa kết thúc, trong đám đông đã có mấy người ngất xỉu. Cùng khoá với chúng tôi, có một thanh niên cạo đầu tên là Cố Minh Đống, người này rất láu cá, cũng chẳng hiểu tại sao người này lại quen biết với Cận Dịch Khẳng. Lúc tôi đứng ở dưới sân khấu đọc nhẩm lại bài phát biểu của mình, mồ hôi sau lưng vã ra như tắm, cậu ta lại đứng trong hàng ngũ, hăng hái làm việc xấu. Sĩ quan huấn luyện đứng ở đầu hàng không phát hiện ra, nhưng lại bị tôi ở trên bục thấy rõ rành rành. Không biết óc của cậu ta làm bằng gì mà lại cầm một điếu thuốc trên tay, sau đó vừa xoay điếu thuốc vừa ngó nghiêng khắp nơi.

Tôi bắt đầu đọc câu đầu tiên trong bài diễn văn của mình, nhưng micro được đặt quá sát, chẳng may phát ra một tiếng “kít” chói tai. Hàng người đứng phía dưới đồng thời giơ tay lên, bịt tai lại. Trong lúc mọi người cúi đầu, chỉ có Cận Dịch Khẳng đứng trên Cố Minh Đống một hàng là chú ý đến trò rảnh rỗi của cậu ta. Cố Minh Đống lấy điếu thuốc trong túi quần ra, rồi hất cằm với cậu ấy. Lúc tôi đọc đến đoạn thứ hai, Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu, cũng hất cằm với cậu ta một cái. Cậu ấy đút tay phải vào trong túi quần rằn ri, hai người họ như thể đang phát tín hiệu ngầm với nhau. Cố Minh Đống khẽ nhếch lông mày, còn cậu ấy thì lười biếng lắc đầu một cái.

Phiền thật đấy.

Bài diễn văn vốn đã thuộc nằm lòng, lúc này lại chẳng sót lại chữ nào trong đầu. Góc nghiêng khi lắc đầu của cậu ấy đã lấp đầy tâm trí tôi. Trong lúc tôi ngắc ngứ không thốt được thành lời, tôi như thể nghe thấy tiếng mồ hôi sau tai mình rớt xuống gáy, mãi đến khi ở cạnh rìa sân khấu có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Lấy tư cách của một quân nhân, tôi yêu cầu chính mình.”

“Lấy tư cách của một quân nhân, tôi yêu cầu chính mình, nghênh đón mọi thử thách, vượt qua sự lười biếng, sống hết mình với sứ mệnh.” Tôi tiếp lời, cũng không có thời gian để quay đầu xem người vừa mớm lời cho mình là ai.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi đó, Cố Minh Đống đã ra ám hiệu với Cận Dịch Khẳng đến ba, bốn lần. Cậu ấy nhìn Cố Minh Đống nháy mắt như một con khỉ hết nửa ngày, cuối cùng mới lôi một “món đồ” từ trong túi quần ra. Cố Minh Đống lập tức bắt lấy nó.

Sau đó, ở giữa hàng người bỗng dưng bốc lên một làn khói.

Thì ra là bật lửa.

Tôi đọc diễn văn đến đoạn thứ tư thì bắt đầu cảm thấy hoang mang. Sau gáy chợt lạnh.

Cậu ấy thế mà dám mang cả bật lửa đến đây, đã thế còn bắt tay với tên Cố Minh Đống học hành dốt nát kia. Làn khói đó bốc lên từng đợt, cũng dần lan rộng ra bốn phía. Đám đông trở nên nhốn nháo, còn cậu ấy chỉ đứng yên tại chỗ đủng đỉnh “xem kịch”. Cố Minh Đống bĩu môi với những người nhìn về phía mình. Điếu thuốc đó vẫn được giấu ở bên người, cậu ta thỉnh thoảng sẽ ngước mắt lên nhìn thứ gì đó trên trần nhà.

Khi tôi ý thức được hai người đó đang ủ mưu làm chuyện gì thì hệ thống chữa cháy ở trên trần nhà đã được kích hoạt. Bài diễn văn vẫn còn một câu cuối cùng, tiếng chuông báo cháy đã kêu inh ỏi, nước ở trên trần nhà cũng bắn tung toé khắp nơi, giống như một cơn mưa rào tích tụ trong ba ngày hè nóng nực nhất. Tờ giấy trong tay tôi ướt sũng, hàng trăm tiếng la hét nổ ra như còi báo động trong hội trường. Lúc đó, tôi không biết mình là bị dọa sợ hay là đang kinh ngạc, nửa câu cũng không thốt ra thành lời. Tôi được chủ nhiệm khoa kéo tay lôi vào sau bức màn sân khấu. Thầy cô giáo chủ nhiệm của các lớp cũng hét ầm lên, cố gắng ổn định trật tự của đám học sinh. Tiếng huýt sáo của Cố Minh Đống và tiếng còi của sĩ quan đồng thời vang lên.

Trong dòng người ngược xuôi, Cố Minh Đống lao lên sân khấu, tôi còn sợ cậu ta đang xông về phía mình, nên trốn sang bên cạnh, nhưng chẳng may người mà cậu ta muốn kéo lại đứng ở ngay sau lưng tôi: “Còn không đi à!”

Lúc cô bạn đó bị kéo đi, tóc của cô ta khẽ quẹt qua cánh tay tôi, cổ tay cũng theo quán tính mà đập vào vai tôi một cái. Cổ tay đó nhỏ nhắn, cũng trắng hơn tôi một tông da. Cố Minh Đống chạy thục mạng, cũng nắm chặt tay của cô ta. Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bị lôi xuống sân khấu. Theo chuyển động của bước chân, tóc đuôi ngựa đung đưa sau tấm lưng gầy, phần đuôi tóc đã bị nước làm cho bết lại, còn chưa kịp nói lời nào đã bị cậu ta kéo vào trong màn nước như châu rơi ngọc vãi. Tôi sợ mình cũng sẽ bị ướt giống như vậy, nên khi Thi Nhiễm bước lên bục kéo tôi đi, tôi nhất quyết không chịu. Tôi hét lớn rằng đợi nước ngừng xả xuống đã. Bấy giờ, Cận Dịch Khẳng mới nhìn về phía tôi. Cậu ấy cuối cùng cũng nhớ đến tôi.

Ở trong đám đông hỗn loạn, cậu ấy đút tay trong túi quần, rồi đi giật lùi. Ánh mắt của cậu ấy còn chưa dừng lại trên người tôi được ba giây thì đã bị hành động lỗ mãng của Cố Minh Đống thu hút sự chú ý. Tôi trông thấy cậu ấy nhìn Cố Minh Đống, rồi dần chuyển sự chú ý sang cô gái bị Cố Minh Đống túm lấy.

Nhiệt độ khi đó là 33 độ C, những giọt nước lạnh lẽo và những giọt mồ hôi nóng rực. Trong bầu không khí nóng ẩm khi ấy, tôi đứng trên sân khấu cách xa mười mét, dõi mắt nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt trong giây lát, không rõ khoảnh khắc đó có thắp lên ngọn lửa cháy bỏng nào không, hay chỉ là một lần gặp gỡ tầm thường không đáng kể. Tôi chỉ biết rằng Cận Dịch Khẳng lúc ấy còn chưa biết yêu, thà coi bóng rổ là bạn gái, cũng không muốn nhiều lời với con gái một câu. Cậu ấy kiêu ngạo tự phụ như thế, lẳng lặng nhìn bọn tôi đốt cháy tuổi thanh xuân vì mình, không chịu trách nhiệm, cũng không cho là lẽ đương nhiên. Tôi cứ ngỡ tình địch duy nhất của mình chính là thời gian, tôi phải kiên trì, tôi có thể kiên trì. Tôi nguyện ý dùng một đời để đợi Cận Dịch Khẳng trở nên chín chắn hơn, thế nhưng cậu ấy lại bất chấp tất cả, phí hoài tuổi trẻ ở trên người Long Thất.

Long Thất.

Cái người vẫn luôn được đám anh em của cậu ấy theo đuổi, Long Thất.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết chính xác được rốt cuộc là tại thời điểm nào và vì lý do gì mà Cận Dịch Khẳng lại lén lút thông đồng với cô ta. Rõ ràng cậu ấy cũng từng thiết lập ranh giới với cô ta, cũng từng nghe những câu chuyện hoang đường của cô ta, thế mà, cậu ấy vẫn có thể im hơi lặng tiếng đưa cô ta lên giường. Tôi căm ghét hết thảy những chuyện xảy ra giữa hai người họ, lại không thể cầm lòng được mà muốn tìm hiểu mọi chuyện cho thật cặn kẽ. Trong vô số những đêm thao thức, ít nhất tôi có thể chắc chắn một điều, không phải khoảnh khắc đó, không phải.

……

Sau cái chạm mắt ấy, cậu ấy bình tĩnh dời mắt nhìn sang tôi, sau đó nghiêng đầu một cái, ý bảo tôi mau xuống đây đi.

- -----oOo------