Ở dưới ánh đèn pha ô tô chói mắt, Cận Dịch Khẳng không nhìn về phía đó nữa mà nhìn cô.

Long Thất cũng nhìn cậu, trong một khoảnh khắc nào đó dường như bắt được dòng chữ đại loại như “WTF” ở trong mắt cậu, song chỉ trong giây lát đã biến mất. Xe của Ban Vệ nhanh chóng dừng lại trước cổng, hắn mỉm cười bước xuống xe, rất tự nhiên mà đi lên bậc thang. Vào một giây cuối cùng trước khi Cận Dịch Khẳng quay người lại đối phó với một đám người, mắt cậu vẫn còn dán lên người cô, nhìn cô với vẻ “anh phục em luôn rồi đấy ”, nhưng chỉ một giây sau khi quay người lại cậu đã biến thành trùm xã giao. Cậu chạm vai với Ban Vệ, hai người đập lòng bàn tay vào nhau rồi thoải mái chào hỏi. 

Ban Vệ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự, nói: “Đỉnh! Chỗ này có mấy phòng vậy?”

“Tôi còn chưa vào.” Nói đoạn, cậu nhìn căn biệt thự, nhưng tầm mắt lại thấp thoáng lướt qua người cô, hỏi Ban Vệ: “Anh đến đây có việc gì à?”

“Không, Long Thất gửi định vị cho tôi. Khách sạn dưới núi hết phòng rồi.”

Cận Dịch Khẳng không nói gì nữa mà đút tay vào túi quần. Cửa xe Land Rover mở ra, Phương Toàn và lão Bình xuống xe, Ô Gia Quỳ vẫn ngồi trên ghế lái phụ, tì đầu gối lên kệ trước, tầm mắt xuyên qua một lớp kính xe nhìn chằm chằm Cận Dịch Khẳng. Cô ta như thể đã nhìn ra điều gì đó, nhưng không định nói ra, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cửa xe bảo mẫu cũng mở ra.

Từ Nhất Sanh lấy tay che cổ áo, khom người bước xuống xe, cô ta đi theo sau lưng lão Bình. Lão Bình đi đến bắt tay với Cận Dịch Khẳng, rồi giới thiệu: “Đây là Nhất Sanh, Từ Nhất Sanh.” 

Từ Nhất Sanh đứng ở dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại nhìn thẳng về phía trước, có phần hơi mất tự nhiên. Xem ra, “đại kim chủ” ném tiền như trò đùa này chẳng có chút liên hệ nào đến mình cả. Từ Nhất Sanh còn chưa lên tiếng thì phía sau đã vang lên giọng nói oang oang của Phương Toàn: “Này, gara ở đâu thế? Tối nay chắc sẽ mưa đấy, xe của tôi phải đậu trong gara mới được.”

Cận Dịch Khẳng hất cằm chỉ sang hướng bên phải, sau đó mới liếc mắt nhìn Từ Nhất Sanh, nhưng chẳng phát sinh ra chuyện gì cả, chỉ có một mình lão Bình đang độc thoại. 

Lúc này, Ban Vệ đặt mông ngồi lên xích đu khiến nó đung đưa, thấy Long Thất nhíu mày, hắn bèn hỏi: “Hai người vừa làm gì đấy? Hẹn nhau trước đấy à?” 

“Ai cam đoan với tôi là sẽ đưa Ô Gia Quỳ đi?”

“Tôi đổi ý rồi. Tôi cảm thấy phong cảnh ở nơi này quá oách, rất thích hợp để tôi và cô ấy bàn chuyện yêu đương. Vả lại, chẳng phải khách sạn dưới núi đã hết phòng rồi sao? Mà Cận Dịch Khẳng cũng chẳng có ý kiến gì. À, tôi tình cờ bắt gặp một người bạn của cô ở trung tâm dịch vụ dưới chân núi đấy.”

“Ai cơ?”

Rầm!

Dứt lời, trên con đường rợp bóng cây lại vang lên một tiếng đóng sầm cửa xe.

Thật ra, Ban Vệ vừa nói là cô đã biết kẻ rảnh rỗi nào rồi, lúc nhìn sang thì quả nhiên trông thấy Tang Tư Minh bước xuống xe, hắn giang rộng hai vai, kêu lên một tiếng ‘ủa ôi’ một cách khoa trương, sau đó hét to về phía cô và Cận Dịch Khẳng: “Tôi đến đây đã hai ngày rồi giờ mới biết còn có nơi thú vị như thế này đấy. Vẫn là mấy cậu biết chơi!”

Cận Dịch Khẳng nhận ra hắn, nhưng vẫn đứng đó đút tay vào túi quần, không có phản ứng gì. Tang Tư Minh chỉ vào căn phòng có ban công trên tầng hai: “Tiểu gia ở phòng kia.”

Đồ thần kinh.

Cô gái mà hắn dẫn theo cũng đi cùng, bước xuống xe từ bên ghế lái phụ, do phơi nắng nên làn da đã sạm đi một chút so với ngày hôm qua. Cô ta mặc chiếc áo thun cộc tay mát mẻ kết hợp với quần sooc phong cách bohemian, đứng bên cạnh Tang Tư Minh, vừa xoa cánh tay vừa quan sát cảnh vật xung quanh.

Trời tối dần, đèn đường bật sáng. Phương Toàn hò hét tìm cách mở cửa gara. Lão Bình vẫn lải nhải không ngừng. Căn biệt thự trên núi vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên rất ồn ào. 

Cuối cùng, Ô Gia Quỳ cũng xuống xe.

Cạch. Rầm.

Cô ta mặc chiếc váy ngắn cổ yếm, khoác chiếc áo choàng tua rua hở nửa vai, khoanh tay bước lên bậc thềm với vẻ mặt lạnh tanh. Tang Tư Minh lập tức đưa mắt nhìn cô ta, còn tặc lưỡi mấy cái.

Rốt cuộc Cận Dịch Khẳng cũng bước đến cửa, giữa chừng còn bấm chìa khóa điều khiển từ xa về phía gara mà chẳng buồn liếc mắt lấy một cái. Bấy giờ, cửa gara mới cuốn lên. Phương Toàn đã ngồi xổm ở đó nghiên cứu hồi lâu, tức thì đứng bật dậy hét to: “Đệch, sao anh mãi không chịu mở. Cảm ơn anh đã rủ lòng từ bi nhé.”

Chìa khóa cửa chính cắm vào ổ, Cận Dịch Khẳng cúi đầu mở cửa, cả người chìm trong thứ tâm trạng u ám không tên, khác hẳn với lúc vừa xuống xe. 

Có vẻ cậu cũng không định trả lời câu hỏi của cô.

Cửa được mở ra, Ban Vệ tiến vào trước, giọng nói vang vọng khắp nhà: “Được đấy người anh em! Phòng khách lớn phết.”

Lúc Long Thất bước vào, Ban Vệ đã đi lên lầu tham quan. Lão Bình đang xách vali của cô và Từ Nhất Sanh vào nhà. Ô Gia Quỳ chiếm chỗ trước ở trên ghế sô pha bọc vải trong phòng khách. Khu vực ghế sô pha rất rộng bao quanh cả bàn trà và lò sưởi, xem ra là để phục vụ những dịp bạn bè tụ tập tổ chức tiệc trà. Một chiếc TV màn hình lớn treo phía trên lò sưởi, bên dưới là tấm thảm lông cỡ lớn, từ trong ra ngoài đều toát lên phong cách Tuscan, các mái hiên đều được thiết kế hình vòm, không gian rộng rãi, tầng tầng lớp lớp được bài trí rất phức tạp, mang đậm không khí đi nghỉ mát.

Cận Dịch Khẳng điều chỉnh ánh sáng đèn và điều hòa trung tâm ở một góc trong phòng khách.

Ban Vệ lại từ trên lầu hô vang: “Không thì chúng ta mướn quản gia đi? Kiểu chuyên chăm lo việc bếp núc và sinh hoạt hàng ngày ấy, tôi thấy ở trung tâm dịch vụ có đấy.”

“Đám người chúng ta không thích hợp thuê người đâu.”

Đúng.

Ban Vệ cuối cùng cũng nhớ ra thân phận nghệ sĩ của mình, bèn chạy xuống lầu nói: “Ừ, có lý.” 

Tang Tư Minh vừa bước vào cửa đã xông thẳng vào bếp, hỏi có rượu không. Ban Vệ đáp: “Phải đặt trước, người anh em ạ. Cậu gọi cho trung tâm dịch vụ đi, bọn họ giao nhanh lắm.”

Sau đó, hắn quay mặt về phía phòng khách, nói: “Tôi đã xem rồi, tầng hai và tầng ba đều ở được. Tầng hai có bốn phòng, tầng ba có ba phòng. Tối nay trong số chúng ta có bao nhiêu người ngủ lại?”

Phương Toàn giơ tay: “Tôi với Quỳ Quỳ. Hai bọn tôi ở chung một phòng là được.”

“Không phải…” Lúc này, đầu óc Long Thất mới “nảy số”, cô nói: “Đây là đi casting chứ không phải tham gia trại hè, bày vẽ thế làm gì.”

“Chú Bình nói có thể đến mà.” Cuối cùng Ô Gia Quỳ cũng lên tiếng: “Chúng tôi đã trả hết phòng dưới núi rồi.”

“Tôi cũng trả rồi.” Tang Tư Minh từ phòng bếp nói vọng ra, như thể chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. 

“Tôi còn chẳng đặt được phòng khách sạn đây này.” Ban Vệ nói.

“Chia phòng đi.” Cận Dịch Khẳng thản nhiên kết thúc chủ đề. Cậu vẫn đưa lưng về phía mọi người, mức gió điều hòa thay đổi theo từng thao tác của cậu.

Ban Vệ liền hùa theo: “Được luôn! Chúng ta có bốn nam, năm nữ. Tầng hai nhiều phòng hơn, để con gái ở tầng hai, con trai ở tầng ba. Thế nào? Tôi ở cùng phòng với chú Bình.”

Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng. Cậu không tham gia vào cái đề xuất của Ban Vệ, sau khi chỉnh điều hòa xong thì cầm lấy điện thoại, bấm số rồi đưa lên tai, đang đặt hàng với bên trung tâm dịch vụ. Tang Tư Minh đi ra từ trong bếp, tay cầm lon nước ngọt: “Chia nam nữ làm cái gì, vậy thì chán phèo, cứ ở chung đi. Ai thích ngủ với ai thì ngủ.”

Lúc nói những lời này, hắn còn cố ý nhìn về phía Long Thất: “Tôi chẳng ngại ba người chung một giường đâu, ai đến cũng không từ chối.”

Cô không đáp lời, chỉ trợn mắt một cái.

Cô gái mà hắn dẫn theo lại xoa cánh tay.

Cận Dịch Khẳng kết thúc cuộc gọi, lại thong thả tham gia chủ đề lần nữa: “Đổi lại đi. Con trai ở tầng hai. Tầng ba riêng tư hơn, để cho con gái.”

“Đúng đấy.” Phương Toàn lập tức vỗ đầu gối cái bộp: “Tôi cũng định nói vậy.”

“Thế cũng được, nhưng tầng ba ít phòng, Phương Toàn và Gia Quỳ một phòng, còn Long Thất, Nhất Sanh và…” Ban Vệ vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô bạn gái của Tang Tư Minh vẫn luôn im lặng nãy giờ. Cô ta đáp: “Tôi tên Trần San.”

“Cô ấy ở chung phòng với tôi.” Tang Tư Minh nói.

“Vậy là xong…”

“Thật ra, tôi ngủ chung với các chị em trên tầng ba cũng được.” Trần San cắt đứt ý định của hắn.

Tang Tư Minh nhìn về phía cô ta. Long Thất cũng nhìn cô ta, tiếp lời: “Cô ngủ cùng phòng với tôi đi.”

Trần San quay đầu nhìn cô, nhưng cô đã chuyển tầm mắt sang Tang Tư Minh. Hắn chỉ “ha” một tiếng rồi bật nắp lon nước trong tay.

“Căn phòng hướng Nam có ban công trên tầng hai là của tôi. Những phòng khác mọi người tự chọn. Bữa tối đã đặt rồi, nửa tiếng nữa sẽ được giao tới. Giờ tôi phải đi ngủ, đang lệch múi giờ, đừng có gọi tôi.”

Từ đầu chí cuối, trên người Cận Dịch Khẳng luôn toát ra vẻ uể oải, giọng điệu chậm rì rì. Dặn dò xong cậu đi thẳng lên tầng hai, cũng chẳng thèm nhìn ai khác.

Tang Tư Minh hét lên: “Căn phòng đó không phải của tôi sao?”

“Ai trả tiền?”

Hắn cứng họng vài giây, đợi đến khi hắn nói ‘Ông đây cũng có thể thanh toán’ thì Cận Dịch Khẳng đã đóng cửa phòng lại.



Cậu không nói với cô một lời, thậm chí còn chẳng nhìn cô.

Tùy cậu thôi.

Tối hôm đó, Long Thất vì muốn giảm cân nên cũng không ăn tối cùng với bọn họ. Sau khi Cận Dịch Khẳng lên lầu được 10 phút, cô cũng lên tầng ba nghỉ ngơi. Cô chọn một căn phòng có giường lớn ở hướng Tây, không khoá cửa để lát nữa Trần San còn vào. Chỉ là, những nơi có mặt Ban Vệ thì luôn ầm ĩ, huống hồ lần này còn có thêm cả Phương Toàn to mồm hơn bất cứ ai. Kể cả cô có đeo nút bịt tai thì tiếng cười nói truyền đến từ tầng một vẫn rõ mồn một. Cuối cùng khi cô đứng dậy chuẩn bị hút điếu thuốc thì Trần San mở cửa bước vào.

Cô lục tung hết mọi thứ lên vẫn không tìm thấy bật lửa đâu, vừa quay đầu lại đã thấy cô ta lấy bật lửa từ trong túi xách ra, ‘cách’ một tiếng, lửa bùng lên rồi đưa đến bên cạnh đầu giường cho cô. Long Thất châm thuốc, hít vào một hơi, lại ngồi xuống giường chống tay ra sau, chiếc giường hơi lún xuống, cổ áo phông trễ xuống bên vai. Trần San nói: “Nhìn cô ngoài đời đẹp hơn trên TV và tạp chí.”

“Cô không ở đó chơi với Tang Tư Minh à?” Cô hỏi.

“Dưới nhà có cô gái tên Từ Nhất Sanh. Anh ta thích chơi với cô ấy hơn.”

“Vẫn cái nết đấy.”

“Vừa nãy cảm ơn cô nhé.”

“Không có gì. Đi với loại người như hắn, nửa chừng nhận ra bộ mặt thật, buông tay không chơi nữa là chuyện bình thường.”

Trần San nghe xong, muốn nói lại thôi. Long Thất nhìn cô ta lần thứ hai. Cô ta nhẹ giọng đáp: “Anh ta bỏ tiền bao tôi.”

Nghe thấy thế, tay cô chậm mất một nhịp, tàn thuốc rơi trúng chân, hơi bỏng. Cô hít vào một hơi, lập tức phủi đi. Trần San phản ứng nhanh, vội rút khăn giấy ra rồi cầm cốc nước trên đầu giường chườm lên chân cô. Long Thất nói: “Không sao, để tôi tự làm.”

“Tôi đi xin ít thuốc, nếu để lại sẹo thì sẽ phiền lắm.”

“Không cần đâu, cũng chỉ có một tẹo. Qua ba, bốn ngày là đóng vảy.” Long Thất nhìn cô ta, lặp lại: “Thật sự không cần đâu.”

“Tôi xin lỗi.”

“Không sao.”

Dùng xong cốc nước lạnh, cô đặt nó lên tủ đầu giường, điếu thuốc trên tay còn lại ⅔.

Trần San nói: “Tôi….. đã nói rõ ngay từ đầu với anh ta là chỉ đi một ngày, không qua đêm. Nhưng trước khi anh ta đưa tôi đi tỉnh khác thì trả thêm tiền cũng thêm yêu cầu, tôi…”

Tầm mắt thoáng lướt qua Long Thất: “Tôi nói với cô những điều này không có ý gì khác. Nếu cô thấy ngại thì tôi có thể ngủ lại phòng tầng hai.”

“Không ngại, cô cứ ngủ ở đây đi.” Cô lại nói thêm một câu, “Từ giờ cô cứ ở cùng phòng với tôi.”

Trần San ngước mắt lên: “Anh ta nóng tính lắm.”

“Cũng chẳng nóng bằng tôi.”

Bấy giờ, cô ta mới yên tâm được phần nào, lại xoa cánh tay: “Tôi vốn tưởng nhóm các cô khó gần lắm, vừa rồi tôi còn căng thẳng không để đâu cho hết. Tóm lại là cảm ơn cô nhé!”

Long Thất búng tàn thuốc vào cốc nước trên tủ đầu giường, thuận miệng hỏi: “Nhóm gì?”

Trần San nhìn cô: “À, chính là nhóm bạn của cô, Cận Dịch Khẳng và Tư Bách Lâm đó. Cả Vụ Tử, Bành Tử, bây giờ có thêm Ô Gia Quỳ, Ban Vệ… Thực ra, tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, mới đầu là nghe bạn bè kể, sau này thì nghe Tang Tư Minh kể.”

“Tang Tư Minh nói sao về tôi?”

“...”

Khói thuốc bốc lên giữa ngón tay, Long Thất nói: “Không sao, cô cứ kể hết những gì hắn ta nói đi. Cho dù tôi có tính sổ với hắn thì cũng sẽ đợi cô đi đã.”

Trần San nở nụ cười khó xử: “Thật ra, vừa nghe đã biết là đang chém gió.”

“Cô cứ nói đi.”

Có lẽ đã nhận ra giọng điệu sặc mùi đe dọa “mau kể hết cho bà đây nghe” trong lời cô, Trần San dừng lại trong chốc lát để sắp xếp ngôn từ, hai giây sau mới mở miệng: “Anh ta… Anh ta có nhắc tới cô và Vụ Tử. Anh ta nói rằng đám con gái đều rất có cá tính, đẹp thì đẹp thật, có điều…”

Long Thất nhìn cô ta.

“Chỉ có điều… kỹ năng giường chiếu không tốt.”

“Kỹ năng giường chiếu.” Cô lặp lại.

“Anh ta kể là ai anh ta cũng ngủ hết rồi.” Trần San nói.



Sau đó, cô ta chỉ vào phòng tắm: “Tôi… tôi đi tắm cái đã.”

“Cẩn thận kẻo trơn.”

“Được.”

Cửa phòng tắm khép lại, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy hết, Long Thất vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khói thuốc lượn lờ quanh người. 



Năm phút sau, cô vén chăn lên, xỏ dép bước ra khỏi phòng, từ tầng ba đi xuống tầng hai rồi từ tầng hai đi xuống tầng một. Tiếng ồn ào từ phòng khách càng lúc càng lớn. Đó là tiếng cưa răng, bọn họ đang ngồi trên ghế xem “Scream 2”(*). Đèn đóm trong phòng đều tắt hết, tối om như thể mất điện. Tang Tư Minh đang đứng bên cạnh sô pha, cô đi đến phía sau, đạp vào lưng hắn một phát, nhưng hắn cao nên chỉ chúi người về phía trước chứ không ngã.

(*)Tên một bộ phim kinh dị Mỹ, sản xuất năm 1996, kịch bản Kevin Williamson và đạo diễn Wes Craven, có tên tiếng Việt là “Tiếng thét”.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Phương Toàn sợ hãi hét toáng lên, đổ cả bắp rang bơ ra ghế sô pha. Ban Vệ cũng sợ lây, còn luôn miệng gào to ba tiếng: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”

“Làm gì đấy!”

Tang Tư Minh gằn giọng ở hai chữ cuối, vừa quay đầu lại liền trông thấy Long Thất. Hắn chỉ tay vào cô, cô đáp lại tỉnh bơ: “Tôi ngứa mắt với cậu từ trưa đến giờ rồi đấy.”

“Cô cũng biết chọn thời điểm quá chứ, lại dám đạp tôi vào lúc như này. Tôi kiện cô tội mưu sát bây giờ!”

“Cậu gan thỏ đế à?”

Bị những lời này kích thích, hắn lao lên một bước. Song Ban Vệ đã kéo hắn lại khi chỉ còn cách cô một mét, nói: “Ơ này, sao mà căng. Có chuyện gì thì ăn khuya xong từ từ nói.”

Trên bàn trà có một khay tôm hùm đất, mùi rất nồng. 

Ô Gia Quỳ và Phương Toàn cùng lúc chuyển chỗ ngồi ra xa khỏi “hiện trường gây án”.  Lão Bình đi tới khuyên giải. Tang Tư Minh gầm lên với Long Thất: “Không nhé! Xin hỏi hôm nay tôi chọc gì cô nào, hả?”

“Tang Tư Minh, tôi nói trước cho cậu biết, từ hôm nay trở đi, cậu có thể ở đây, nhưng đừng hòng nói, cũng đừng hòng nghĩ đến những chuyện bậy bạ! Chớ có nảy ra ý đồ thối tha với bất kỳ cô gái nào trong cái nhà này. Tôi trông chừng cậu đấy!”

Tang Tư Minh còn thực sự vô thức đưa mắt nhìn sang Từ Nhất Sanh, chỉ vào cô ta: “À, cô muốn cua cô ta chứ gì?”

Chiến thuật này quá “độc” làm cho Ban Vệ cũng phải ngớ người tại chỗ. Tang Tư Minh nhếch mép cười, nói tiếp: “Cô muốn cua cô ta sao không nói sớm. Cô thích mấy “món” như thế này, tôi hiểu! Nhưng còn cái người đang nằm trên giường cô thì sao? Muốn một mình “nuốt” cả à?” 

Ban Vệ lập tức giữ bả vai Long Thất ngăn không cho cô ra tay. Cô không ra tay mà “ra chân”, đá vào đầu gối Tang Tư Minh một phát. Hắn đau đến nỗi phải dựa vào ghế sô pha, một tay ôm đầu gối, một tay chỉ vào cô: “Long Thất, tôi nói cho cô biết nhé, ở đây còn chưa đến lượt cô nói chuyện đâu! Trước kia tôi nể mặt Cận Dịch Khẳng, còn bây giờ tôi…”

Đúng lúc này, điện thoại trong túi hắn đổ chuông.

Hắn vẫn ôm đầu gối, cau mày hít vào mấy hơi, sau đó rút điện thoại ra nhìn, thế mà không từ chối, đặt điện thoại lên tai: “A lô!”

“Rồi nói tiếp đi, sợ cái gì.”

Long Thất khích hắn. Ban Vệ lại đi tới giữ lấy vai cô, khuyên can hết lời. Tang Tư Minh vẫn chỉ vào cô nhưng không nói gì. Sau khi nghe điện thoại được ba giây, hắn nói vào điện thoại: “Không phải tôi khơi mào. Oan có đầu nợ có chủ, ít nhất không có lửa làm sao có khói. Là Long Thất đạp tôi trước, cậu…” 

Câu nói đang nói dở bên môi bị chặn lại, hắn dừng lại nghe người ở đầu dây bên kia nói, không biết người đó nói gì mà vẻ mặt hầm hầm của hắn bắt đầu dịu lại. Tầm nửa phút sau, hắn liếc mắt nhìn Long Thất, hạ thấp giọng: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, hắn chỉ vào cô hai, ba lần rồi mới nói: “Chúng ta cãi nhau nhỏ một chút.”

Phương Toàn đang xem rất hăng say, nghe thấy thế liền bị sặc coca. Long Thất lúc này đã biết là ai gọi tới, khí thế chiến đấu lập tức giảm mất 80%. Cô gạt tay Ban Vệ ra: “Chẳng còn gì để nói nữa.”

“Phải nói chứ, tôi với cô đang nói chuyện vui vẻ mà. Nào gái yêu, đánh tôi đi!”

Cái người này lại bắt đầu giở thói trơ trẽn. Cô thật sự không muốn chuyện trò với hắn nữa, định dẹp đường về phòng. 

Lão Bình hỏi cô có ăn bữa khuya không, cô nhìn lướt qua bàn trà, thấy ngoài tôm hùm đất ra còn có một giỏ đồ ăn vặt.

“Mấy thứ này được giao đến cùng với bữa tối à?”

“Ừ.”

Có hai gói sô cô la chíp.

Trên tay Ô Gia Quỳ và Từ Nhất Sanh không có đồ ăn vặt, đều đang kiểm soát năng lượng nạp vào. Còn trong tay Phương Toàn thì toàn là mấy gói bim bim to đùng.

Long Thất nhìn thoáng qua gói sô cô la chíp, lão Bình lập tức hiểu ý đưa cho cô. Tang Tư Minh còn muốn quấn lấy cô, cô hất tay hắn ra: “Bớt động tay động chân kẻo tôi kiện anh tội quấy rối tình dục đấy.”

Nói đoạn, cô quay sang hỏi lão Bình: “Có đá viên không?”



Năm phút sau, cô cầm theo gói sô cô la chíp và mấy viên đá đi lên tầng ba. Trần San vẫn đang tắm. 

Cô ngồi xuống đầu giường, bọc đá vào một cái khăn rồi chườm lên vết bỏng trên chân. Đá lạnh khiến cho phần da bỏng rát dịu bớt. Cô hít vào một hơi lạnh.

Vốn tưởng rằng chuyện này thế là xong, nào ngờ sáng ngày hôm sau, Tang Tư Minh lại như âm hồn bất tán xuất hiện ở trên tầng ba. Lúc đó đã là 8 giờ sáng, điều hòa hình như bị hỏng, Long Thất bị nóng nên tỉnh giấc, cả người vã mồ hôi. Cô định mở cửa sổ ra cho thoáng, nhưng vừa mới mở cửa ra thì đã trông thấy Tang Tư Minh. Hắn bất ngờ ló mặt doạ cô hết hồn, cô buột miệng văng tục, cái đầu nóng đổ mồ hôi lạnh, cô đập vào vai hắn theo phản xạ: “Làm gì đấy! Điên à?”

Song, hắn lại rất thích thú trước phản ứng của cô, còn đứng dựa vào khung cửa, tay cầm quạt điện mini, nói: “Mang gió đến cho cô để tạ lỗi đây.”

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua đường viền cổ áo hơi ẩm ướt của cô một cách điệu nghệ. Trần San ở phía sau cũng bừng tỉnh. 

Tang Tư Minh nói: “Điều hòa ở tầng ba gặp trục trặc, tầng hai thì không có việc gì. Tôi sợ cô nóng quá không ngủ được. Long Thất chẳng phải cô sợ nóng nhất sao. Chính vì thế, mới sáng ngày ra tôi đã lên đây mời cô xuống chỗ tôi ngủ đỡ đấy.”

“Tỉnh hẳn rồi, không ngủ nữa.”

Cô đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đơn giản, buộc tóc lên, rồi đi lướt qua hắn.

Ô Gia Quỳ còn dậy sớm hơn cả cô, cũng đang cố chịu cái nóng ngồi ngoài ban công tập yoga. Cô ta rất tĩnh tâm, đường cong ở trong ánh ban mai toát lên vẻ ưu nhã, chẳng trách Tang Tư Minh lại có thể kiên nhẫn đợi ở cửa, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.

Cô đi thẳng xuống lầu.

Tầng hai quả nhiên mát mẻ hơn tầng ba, điều hòa phả ra khí lạnh sảng khoái hết cả người. Long Thất đưa mắt nhìn cửa của mấy căn phòng đều đang mở, cô tiếp tục đi xuống phòng khách. Ánh nắng ban mai chói lóa khiến cô phải giơ tay lên che trước trán. Bên ngoài khung cửa sổ, cảnh biển dưới chân núi và bầu trời cao vời vợi thu trọn trong tầm mắt. TV trong phòng khách vẫn đang mở, có lẽ tối qua Phương Toàn không lên lầu, cô ta trùm kín người bằng một cái chăn mỏng, nằm trên ghế sô pha ngủ gà ngủ gật. Cận Dịch Khẳng đang ngồi bên cạnh bàn ăn hình chữ nhật ngay sát cửa sổ.

Cậu đã dậy.

Mặc một chiếc áo may ô và quần đùi đi biển, ngồi bắt chéo chân, đang lật xem một quyển sách đặt trên đùi. Bước lại gần vài bước, cô mới thấy rõ đó là quyển kịch bản mà Từ Nhất Sanh đã cầm đi. Cô kéo ghế ra. Nghe thấy tiếng động, Cận Dịch Khẳng ngước mắt lên nhìn, nhưng cô không nhìn cậu.

Cậu ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía Đông bàn ăn, còn cô ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía Tây, vừa khéo tạo thành một đường chéo. Một bữa sáng rất phong phú với bánh mì kẹp thịt xông khói, trứng rán, bánh su kem, một ít salad rau và trái cây.

“Nóng quá nên tỉnh à?”

Cậu thoáng nhìn qua phần cổ lấm tấm mồ hôi của cô, hỏi.

Cô chẳng nói chẳng rằng, tự rót nước vào cốc.

Bởi vì không nhận được câu trả lời nên cậu lại nhìn cô lần thứ hai.

Đúng lúc có người bưng ra một cốc sữa và một đĩa sandwich vừa mới ra lò. Cô vốn tưởng là quản gia phục vụ mà bọn họ mời từ dưới núi lên, ai ngờ lại là Từ Nhất Sanh. Cô lên tiếng hỏi: “Bữa sáng là cô làm à?”

Động tác của Từ Nhất Sanh chậm lại: “À, sáng dậy tôi thấy trong tủ lạnh chỉ có trứng, mà chú Bình vừa hay phải xuống núi, nên tôi ngồi nhờ xe chú ấy đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn và vật dụng hàng ngày. Thiết nghĩ tự nấu bữa sáng cho mọi người thì sẽ tốt cho sức khỏe hơn.”

“Lão Bình xuống núi làm gì?”

“Phòng làm việc có chút việc cần giải quyết.”



Việc cần giải quyết ở đâu ra, rõ ràng là không muốn bị kẹp giữa cô và Từ Nhất Sanh, cũng tự thấy bản thân mình không hợp ở chung với một đám thanh niên nên mới đánh bài chuồn.

Cận Dịch Khẳng đã không bận tâm đến chuyện bên này nữa, cậu tiếp tục lật kịch bản, chậm rãi dùng nốt bữa sáng.

“Cô dậy sớm thật.” Long Thất thuận miệng nói.

“Quen rồi. Hồi sống ở căn hộ đơn, tôi cũng có thói quen tự nấu bữa sáng.”

“Căn hộ đơn?” Cho dù Từ Nhất Sanh chỉ nói bâng quơ một câu thì Ban Vệ đang đi xuống lầu vẫn thính tai nghe được, lập tức bắt được trọng điểm, cất lời trêu ghẹo: “Nhất Sanh vẫn độc thân à, tôi nghe thấy rồi nhé.”

“Thất Thất, buổi sáng cô thường ăn gì?” Cô ta chuyển chủ đề câu chuyện.

“Cô ấy không bao giờ ăn sáng.”

Long Thất còn chưa trả lời thì Cận Dịch Khẳng đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói chen vào một câu.

- -----oOo------