Từ ngày ấy về sau, Phong Hoa không còn có nhìn thấy qua bóng dáng Tiêu Phượng Đình.

Nhiếp Chính Vương điện hạ luôn miệng ' ngày khác lại đến thăm nàng ', không ngừng kéo dài thời hạn.

Nữ hoàng bệ hạ cũng không thèm để ý.

Ở Từ Ninh Cung an tâm dưỡng thai, mỗi ngày ăn ngon uống tốt ngủ ngon, không thấy một tia u sầu nào trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy.

Sắc mặt xinh đẹp, đôi má oánh bạch hồng hồng, tựa có thể véo ra nước.

Mà khiến cho hai người đấu tranh với nhau một hồi, ' người khởi xướng ' Tiêu Kinh Vân kia, thật ra còn mặt dày mỗi ngày đúng giờ đến Từ Ninh Cung thăm cái vị mẫu hậu trên danh nghĩa như Phong Hoa này.

Cùng trường kỳ tác chiến không khác nhau bao nhiêu, một ngày cũng không quên.

Thường thường ở Từ Ninh Cung ngồi trên tiểu tọa, bồi Phong Hoa trò chuyện, hoặc ăn cơm xong mới chịu rời đi.


"... Hôm nay, Hoàng Thượng lưu lại Từ Ninh Cung dùng bữa, Thái Hậu nương nương so với ngày thường ăn nhiều thêm nửa chén cơm."

Xa xa trong Vương phủ nọ của vị Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình, Dạ Linh đang không chút cẩu thả bẩm báo.

Một trương dung nhan tuyệt mỹ, từ trên mặt mày vốn mềm mại chậm rãi lạnh lẽo xuống.

Cho đến khi mặt vô biểu tình.

Cuối cùng, hắn bỗng nhiên cười rộ lên.

Nụ cười này, mang theo hương vị tuyệt diễm phong lưu.

Liễm diễm rực rỡ, diễm lệ sinh hoa.

Cặp mắt đen đồng rực rỡ lung linh nhiếp hồn đoạt phách, Dạ Linh hơi hơi cung kính cúi đầu đứng một bên căn bản không dám nhìn hắn, mà chỉ dám ngưng trong hư không.

Giọng nói thấp thấp vang lên.

"Ngươi nói, Tiêu Kinh Vân tên hoàng đế này, có phải làm đến quá thanh nhàn hay không?"

"..."

Dạ Linh trầm mặc.


Không biết nên đáp lại như thế nào.

Cái đầu gỗ tính cách nặng nề như hắn, căn bản cũng không biết Nhiếp Chính Vương điện hạ nhà mình đang khí giận chuyện gì.

Càng không biết, nữ tử mang thai, lượng cơm ăn tăng lên chút ít, thật sự là hết sức bình thường mà thôi.

Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, một câu trong lúc vô tình của Dạ Linh, làm Tiêu Phượng Đình trong lòng vốn dĩ tích góp lửa giận tái đi cùng ghen tuông, qua nhiều ngày tới nay, rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm——

"Tiên đế qua đời đã lâu, hiện giờ hậu vị trống không, quốc gi không thể một ngày vô mẫu, chọn nên cần chọn ngày lành tổ chức tuyển tú cho tân đế..."

"Ngươi cảm thấy, như thế nào?"

Dạ Linh khóe môi ẩn ẩn vừa kéo: "..."

Vương gia ngài lớn lên mỹ mạo, bất quá nói cái gì đều...

Thấy Dạ Linh không trả lời, Tiêu Phượng Đình cũng không nói gì thêm, trực tiếp vẫy vẫy Tử Tụ: "Đi xuống đi."


Dạ Linh lui ra.

Toàn bộ trong phòng, chỉ còn lại ánh sáng sâu kính của viên dạ minh châu trên tường bên kia.

Nam tử cao lớn thân khoác cẩm bào tím thẫm, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên một tia cô đơn khiến người ta nhìn thấy mà thương.

Nâng lên bàn tay nhỏ dài thanh mỹ, che khuất ánh sáng đối với hắn mà nói quá là mức loá mắt chói chang.

Một tiếng thở dài sâu kín, từ khóe môi không tự giác tràn ra: "A Cẩm..."

...

Cuối cùng cũng nhịn không được, lại lần nữa thừa dịp ánh trăng cùng bóng đêm, đi vào Từ Ninh Cung.

Vén lên tấm rèm châu, đáy mắt ánh vào hình ảnh thiếu nữ trầm tĩnh tốt đẹp ngủ trên giường phượng.

Đã cách bao lâu?

Một tháng, hai tháng, hay ba tháng?

Tiêu Phượng Đình đã nhớ không rõ.

Mỗi một khắc, mỗi một giây, đều là dài đằng đẳng cô cùng vô tận như vậy.

Khi còn bé, từng ở trong thư phòng phụ hoàng, nhận biết cái gì gọi là  ' sống một ngày bằng một năm ', ' một ngày không thấy như cách ba thu '.
Nhưng, cho đến ngày nay, Tiêu Phượng Đình rốt cuộc mới chân chính thiết thân cảm nhận được tư vị trong đó.

Nguyên lai, là khổ sở như vậy sao.

719 words.