Yến tiệc tiếp đãi sứ thần kết thúc vào hai ngày sau.

Khánh thái phi Lam Túy Điệp đưa Ngũ công chúa cùng Lục công chúa đến Từ Ninh Cung.

Danh nghĩa: Bồi Thái Hậu nói chuyện giải sầu.

Trong tiệc tiếp sứ thần hôm đó, Lam Túy Điệp cũng ở hiện trường.

Nàng không ngừng chính mắt nhìn thấy Phong Hoa làm thế nào thay Đại Hạ thắng trận so kè với  Lam Tuyết quốc, càng nhìn rõ ràng tân đế Tiêu Kinh Vân cùng Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình đối với vị Thái Hậu này... vô cùng coi trọng.

Cùng Thái Hậu giao hảo, tóm lại không có gì sai lầm.

Còn nữa, nàng còn phải thay Ngũ công chúa, Lục công chúa tính toán tương lai.

Nếu Ngũ công chúa cùng Lục công chúa có thể lọt vào mắt xanh của Thái Hậu...

Nghĩ như vậy, Lam Túy Điệp hướng phía Ngũ công chúa đưa mắt ra hiệu.

Ngũ công chúa từ tiểu thông tuệ, lập tức bưng lên một ly trà còn mang hơi ấm, có điểm lung lay cung kính đưa đến trước mặt Phong Hoa: 


"Ngũ nhi thỉnh an Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương mời uống trà..."

Ngũ công chúa vẫn luôn chỉ chú ý tới chung trà tràn đầy nóng hổi trong tay, ai ngờ, dưới chân bản thân bỗng nhiên bị vướng một cái!

"A ——"

Cả người đi phía trước lảo đảo thật mạnh, chung trà nóng bỏng trong tay, tất cả hắt vào vạt áo Phong Hoa.

Ngũ công chúa chỉ cảm thấy sau cổ đột nhiên căng thẳng, đột nhiên bị xách lên, ném tới một bên.

Lam Túy Điệp vội vàng tiến lên, nhanh tay lẹ mắt đem Ngũ công chúa ôm lấy trong ngực: "Ngũ nhi ——"

Trước mắt hai người hiện lên một đạo thân ảnh màu tím.

Chợt, trong lúc Phong Hoa còn không kịp phản ứng lại tình cảnh trước mắt, Tiêu Phượng Đình đã quỳ một gối trước mặt nàng, vén lên vạt áo bị nước trà thấm đến nổi nóng bỏng rát.

Nhìn thấy trên căng chân vốn dĩ mượt mà tuyết trắng, hiện tại hơi hơi nổi lên vệt đỏ, hiển nhiên bị trà trong chung khi nãy đổ đến nổi phỏng da rồi.


Thiếu nữ một thân da thịt kiều nộn cỡ nào, không có ai rõ hơn hắn.

Tiêu Phượng Đình mặt mày tức khắc trở nên càng thêm lạnh lẽo, quay đầu hướng phía Tình Lam phân phó: "Đi lấy thuốc mỡ tới đây!"

"Vâng."

Thấy sự tình thế này, cho dù không có mệnh lệnh của Tiêu Phượng Đình, Tình Lam cũng biết hẳn nên xử lí thế nào.

Hành lễ xong, Tình Lam chuyển bước chân tiến vào nội điện, bất quá một lát liền đi vòng vèo trở về.

Ngại Khánh thái phi, Ngũ công chúa, Lục công chúa người ngoài còn ở đây, Tình Lam thấp giọng nói: "Vương gia, vẫn nên để nô tỳ tới..."

Còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Phượng Đình đánh gãy: "Lấy tới đây."

Tình Lam vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể nghe lệnh hành sự.

Một nam tử thân khoác cẩm bào tím thẫm đầy thần bí, quỳ một gối xuống đất trước mặt thiếu nữ, nhẹ nhành bôi thuốc mỡ cho nàng.


Vạt áo tím đậm chạm đất, chỉ chừa cho người ta một mái tóc dài đen nhánh che hơn nửa dung nhan tuyệt đại của Phong Hoa.

Nhìn một màn này, Lam Túy Điệp ánh mắt khiếp sợ, trong lòng không thể tin tưởng.

Trong truyền thuyết tàn nhẫn độc ác, quyền khuynh thiên hạ Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình, khi nào lại lấy thái độ... ôn nhu nhẹ nhàng đối xử với một nữ nhân như hiện tại chứ?

Huống chi, nữ nhân này còn là Thái Hậu Đại Hạ, hoàng tẩu trên danh nghĩa của hắn nha!

Lam Túy Điệp như thế nào cũng không dám, hoặc nói đúng hơn nàng không nguyện ý tin tưởng!

"Đau sao?"

"Không có việc gì."

Phong Hoa lắc đầu, đem làn váy thả xuống dưới.

Cung trang nặng nề, tầng tầng lớp lớp, nhưng thật ra cũng chắn đi không ít nước trà nóng bỏng tạt trên người mình. Nhung Khương Tự Cẩm một thân da thịt non mịn, rốt cuộc vẫn lưu lại một chút vệt đỏ.
Nghe vậy, Tiêu Phượng Đình buông lỏng mặt mày.

Chỉ là đang buông đến một nửa, nhớ tới cái gì...

Đứng lên, xoay người.

Tiêu Phượng Đình lạnh lẽo ánh mắt rơi xuống trên người kẻ ' đầu sỏ gây tội ' .

Ngũ công chúa trên người không có việc gì, lại bộ dáng cứ như vừa mới bị dọa đến choáng váng mặt mày, hoảng sợ không thôi nhỏ giọng nói: 

"Thái Hậu nương nương, Ngũ nhi không phải cố ý, Ngũ nhi chỉ muốn dân trà cho Thái Hậu nương nương..."

Lam Túy Điệp vội vàng liễm sóng to gió lớn trong lòng, lôi kéo Lục công chúa cùng quỳ xuống, cầu tình nói: 

"Thái Hậu nương nương, niệm tình Ngũ nhi còn tuổi nhỏ, mong ngài tha thứ cho nó lần này đi!"

Phong Hoa cũng không tin nhà đế vương có thể có cái lương thiện gì, vì thế một lòng vẫn chưa động dung trước Lam Túy Điệp cùng Ngũ công chúa đang khóc lóc hề hề.
Tiêu Phượng Đình từ trên cao nhìn xuống mẹ con ba người, cánh môi diễm sắc lạnh băng mà vô tình gằn từng chữ:

"Cút đi, ngày sau các ngươi không được bước vào Từ Ninh Cung nửa bước!"

907 words.