"..."

Nàng còn có thể cự tuyệt sao?

Hiển nhiên, không thể.

Đai lưng trên eo bị thô lỗ quăng qua một bên, vạt áo tản ra...

Trước ngực cảnh xuân chợt lộ ra, một cái yếm màu tím đậm ánh vào đáy mắt mỗ Nhiếp Chính Vương nào đó.

Màu tím thần bí cũng vô cùng tôn quý, không ngừng đem thân thể thiếu nữ băng cơ ngọc cốt làm nổi bật đến càng thêm kiều nộn trắng nõn, càng cùng y phục hắn mặc trên người. . .  hợp đến không ngờ.

Tuy rằng, Nhiếp Chính Vương điện hạ của chúng ta cũng không biết cái gì gọi là ' y phục tình lữ ', nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại tới tâm tình tốt hiện tại của hắn.

[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tiêu Phượng Đình, hảo cảm độ +5, tiến độ công lược hoàn thành 30! ]

Tiêu Phượng Đình con ngươi đen láy ánh lên một tia ý cười trong trẻo, đầu ngóc tay xinh đẹp oánh bạch nhẹ nhàng gợi lên cái yếm nho nhỏ tím đậm kia, môi mỏng hơi hơi cong lên một độ cong tràn đầy suиɠ sướиɠ, thấp thấp cười hỏi:


"A Cẩm mặt như thế, là cố ý vì lấy lòng bổn vương sao?"

Tiếng cười đó, tựa như từ chỗ sâu nhất trong cổ họng chậm rãi phát ra, ở trong vầng sáng mờ mờ của Tử Khuyết Cung khiến nơi này tràn ngập một tràn không khí mê hoặc, ma mị lại kiều diễm vô biên, vô cớ chọc người ta mặt đỏ tim đập.

"..."

Vương gia, ngươi sự rất thích tự cho chính mình thêm đất diễn nha.

Trẫm thừa nhận ngươi lớn lên xinh đẹp, nhưng thỉnh không cần tự luyến như vậy được không?

Nữ hoàng bệ hạ hoàn toàn không nghĩ tới trả lời câu nói này của hắn, cũng ném cho hắn một ánh mắt đầy xem thường.

Chỉ là, dừng ở trong đôi mắt đen đặc của Tiêu Phượng Đình, thật sự...

Muôn vàn phong tình, tất cả vũ mị, cũng chỉ ở trong cái liếc mắt này.

Nam nhân khoác cẩm bào tím thẩm ánh mắt nóng bỏng, yết hầu hơi hơi lên xuống một chút, cầm lòng không đậu cúi đầu, môi răng khẽ cắn lên  xương quai xanh tinh xảo như ngọc kia, lại chậm rãi một đường đi xuống...


Mềm nhẹ mà triền miên lưu luyến.

Cùng lúc đó, đôi tay vốn dĩ đang ôm vòng eo nhỏ nhắn của Phong Hoa, hiện tại phân biệt dừng trên đầu vai nàng.

Từng chút từng chút một, lặng yên không một tiếng cởi ra từng lớp y phục như lột vỏ búp măng non, từ từ lộ ra đầu vai tuyết trắng, mái tóc dài đen nhánh phủ trên xương cánh bướm mỹ lệ như ẩn như hiện, eo nhỏ không bằng một vòng ôm lõα ɭồi không manh áo che đậy...

Hoàn toàn tháo xuống bạch y trên người nàng, bị bàn tay to giơ lên, chuẩn xác không có lầm lẫn nén chúng phủ lên viên dạ minh châu không quá sáng trong Tử Khuyết Cung này.

Ánh sáng đột nhiên nháy mắt tối tăm xuống.

Bàn tay đeo nhẫn ban chỉ lại vòng đến sau lưng thiếu nữ, linh hoạt mà nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt của cái yếm nhỏ.

Tiếp sau đó, chiếc yếm tím đậm kia, như một luồng ánh sáng tím vững chãi dừng trên mặt đất bóng loáng lót đầy hắc diệu thạch.


"... Đã qua nhiều ngày, chính mình có ngoan ngoãn bôi thuốc hay không, hử?"

Cái ngữ khí dùng để hống hài tử này làm nữ hoàng bệ hạ không khỏi muốn lập tức cho hắn câu    ' lăn '  đi.

Bất quá, tròng mắt chuyển động, cái chữ  ' lăn ' đến bên môi, lại biến thành ——

"Vương gia rõ ràng nói tốt phải phụ trách ta đến cùng đâu?"

Nàng ngữ điệu nhẹ nhàng trào phúng, chất vấn nói.

"... Khụ, bổn vương gần đây công vụ bận rộn."

Tiêu Phượng Đình thần sắc mất tự nhiên giải thích xong, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: "Cho nên, thực sự không có bôi thuốc sao?"

"Hừ. Vương gia cảm thấy sao? Thân mình không tốt, ta có thể để Tình Lam đi thỉnh ngươi sao?"

Nam tử yêu nghiệp bỗng nhiên cười rộ lên bên tai nàng, nhiệt khí thực sự rất nóng bỏng mà kiều diễm, nhè nhẹ nói: "Vậy, cũng nên để bổn vương kiểm tra một chút?"
737 words.