Lần này thật sự là hôn.

Đôi môi thiếu niên hôn cực kỳ có tính xâm lược mà chẳng có chút kỹ xảo đặc biệt nào cả. Trong sự non nớt mang theo một cỗ hương vị cuồng nhiệt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. 

Phong Hoa nao nao nhưng cũng không cam lòng yếu thế, muốn đảo khách thành chủ. 

Quý Trạch nâng lên bàn tay trắng nõn từng ngón tay thon dài mà nhéo ở vòng eo nhỏ nhắn không bằng một vòng ôm của cô gái. Thân động một cái vị trí giữa hai người liền bị tráo đổi.

 Trên hành lang, thiếu niên mặc áo đen đem nữ nhân váy đỏ vòng khít giữa vách tường cùng vòng tay chính mình, áp lên bức phù điêu tính xảo dưới ngọn đèn vàng như mờ như ảo mà kịch liệt hôn. Nồng nhiệt, mập mờ như lửa.

 Mấy cái bảo tiêu y phục đen nhánh xông tới nhìn thấy chính là một bức tranh sống động như vậy.


 Mẹ nó như thế nào lại cảm thấy thân thể hơi nóng!!! Một tên bảo tiêu tiến lên, đang muốn quấy rầy một phát cái đôi tiểu tình lữ không thể chờ đợi được mà ở trên hành lang hành sự thân mật này.Chân vừa mới bước ra đi một bước

"Bảo bối, ngươi rất ngọt nha." Thiếu niên thanh âm hoa lệ lười biếng nhàn nhạt, trầm thấp cười rộ lên. 

Trong ánh sáng lờ mờ, có một loại kinh tâm động phách mị hoặc sắc thái:  Yêu nghiệt. 

 Phong Hoa trong lòng thầm mắng một tiếng, chợt cánh môi đỏ mọng câu lên, có chút quay đầu ở trên cần cổ đẹp đẽ thon dài của hắn nhẹ nhàng cắn một cái, ngữ điệu khinh mạn giống như dụ hoặc nhân tâm cắn câu:

 "Vậy thì đi vào phòng nha." Âm sắc vũ mị câu người, hàm chứa một tia hương vị ngọt ngào uyển chuyển.

 Phong Hoa tinh tường nhìn thấy hầu kết của thiếu niên nhấp nhô lên xuống, giữa môi đỏ của hắn tràn ra tiếng cười nhẹ mập mờ:


 "Tốt nha, vậy lập tức cho ngươi a."

 " ..."  Phong Hoa: Trẫm đây là gặp được đối thủ rồi sao?

 Tên bảo tiêu còn chưa kịp tiến lên, chỉ thấy thiếu niên áo đen đã ôm lấy cô gái váy đỏ quay người tiến vào một gian phòng cạnh đó.

 Trong phòng, Phong Hoa đẩy thiếu niên đang ngả đầu vào nàng ngực ra, từ trên người hắn nhảy xuống, bắt đầu lật mặt qua cầu rút ván:

 "Không cách nào, vừa rồi đó là tình thế bắt buộc, kỳ thật tỷ tỷ đối với loại người vừa trưởng thành tiểu đệ đệ như ngươi thì không có hứng thú nha."

 "Nhìn dáng vẻ của ngươi, trước kia không có hôn qua nữ hài tử khác a, Ân?"

 Nàng duỗi ra ngón tay nhẹ nâng lên chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên, không ngoài dự đoán trông thấy trong đôi mắt xếch hiện lên một tia thần sắc khác thường, câu môi yêu diễm cười rộ lên:


 "Xem ra ta đã đoán đúng. Vậy hôm nay coi như tặng cho ngươi một bài học mới  hơn nữa còn không thu phí a."

 "Vậy thì thật là tạ ơn lão sư tự thể nghiệm không quả vất vả dạy bảo ta rồi. Bất quá ... '' 

Quý Trạch ép tới, thân mật khăng khít mà dán vào thân thể Phong Hoa, cong lên cánh môi đỏ tươi thổi khí bên tai nàng nhẹ buôn ra lời nói mập mờ :

 "Lão sư hay là hãy cảm thụ kỹ một chút, ta không nhỏ, thật sự."

 "..." 

 Chỉ nghe thấy thiếu niên một tiếng kêu rên khe khẽ, cặp môi đỏ mọng kéo ra một độ cong xinh đẹp lại ác liệt, ngữ khí bay bổng nhẹ giọng nói: "Thật có lỗi, quá nhỏ rồi, không có cảm thụ ra nha."

 " ..." 

Dung mạo của thiếu niên tuấn mỹ trẻ trung cơ hồ vỡ ra tan tát. Nhưng rất nhanh, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phong Hoa, vẻ mặt ngây thơ như cún chân thành tha thiết đề nghị:
 "Nếu không ta cởϊ qυầи để lão sư ngươi hảo hảo cảm thụ một chút a, thế nào ?"

 Hảo hảo hai chữ này theo kẽ môi đỏ mọng rít ra, đặc biệt trầm thấp mập mờ.

 "Không cần, dài hơn hai năm lại đến a, ta sợ ngươi tự ti." Phong Hoa thu tay lại, quay người mở cửa phòng.

Lúc này đám bảo tiêu đã rút lui, là thời cơ tốt để nàng rời khỏi đây.

 Quý Trạch đứng ở nơi đó, không có ngăn cản nàng rời đi. Nhưng ở một khắc Phong Hoa đi ra khỏi cửa phòng, thiếu niên ở sau lưng nàng bỗng nhiên dùng giọng điệu lười biếng cất lời:

 "Năng lực tiếp thu của ta rất nhanh đấy, hi vọng lần sau gặp mặt, lão sư có thể dạy bảo một điểm mới lạ: tươi mới đồ vật nha."( chỗ này để vầy thôi chứ nói rõ nó kì hihi)

 "Có cơ hội sẽ rồi nói sau." Phong Hoa cũng không quay đầu lại đấy, giơ tay lên ở giữa không trung quơ quơ.
 Nữ nhân uyển chuyển thướt tha bóng hình xinh đẹp biến mất ở trước mắt. Quý Trạch hơi cúi đầu, trên trán rũ xuống vào sợi tóc đen nhánh phác hoạ đôi mắt xếch kia đang nhìn hạ thân mình. 

 Cánh môi đỏ tươi như máu kéo ra độ cong tà mị .

"Đốt lửa rồi mặc kệ, thật đúng là cái người không chịu trách nhiệm đây mà. " 

 Nói xong, thiếu niên nâng đôi tay thon dài duỗi ra trong không khí, rất nhanh thấm ra một chút khó nói lên lời khí tức... Một mùi hương vị nhàng nhạt phảng phất làm cho người xấu hổ tim đập chân run.

ps nay tới đây thui hiuhiu.