Ninh Phong thất sủng ngày thứ hai.

Nghênh đón một nhóm đối thủ một mất một còn đầu tiên.

Khi hắn nhìn đến bốn năm thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt vây quanh hắn.

Hắn trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt.

Đây là một nhóm năm người.

Hắn sợ rằng mình không thể đánh bại bọn họ.

Ninh Phong nhìn chằm chằm vào sau lưng mấy người kia, "......." hắn luôn cảm thấy phía sau bọn họ vẫn có người.

Người thiếu niên dẫn đầu huýt sáo với Ninh Phong với thái độ không kiên nể, "Chậc chậc, sao hôm nay ngươi không ở cùng Chu ca của mình? Nghe nói anh ta không cần ngươi nữa?"

Ninh Phong phi một ngụm, "Vớ vẩn! Chu ca của tôi mặc kệ như thế nào vẫn là Chu ca của tôi!"

Mặc dù bây giờ anh ấy đã có tiểu khả ái, nhưng anh ấy thực sự không phải không cần tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn là người anh em thân thiết nhất của Chu ca!

"Chu ca của anh đúng là Chu ca của anh, nhưng nếu Chu ca không nhận thừa anh, thì đó là một vấn đề khác."

Ninh Phong, " Ngươi Mẹ nó........."

Nửa câu tiếp theo đột ngột dừng lại.

Anh ta thấy một số người khác đang dần dần tiến lại gần anh ta.

Ninh Phong, "!!!" Tôi mẹ nó mỗi ngày ăn cẩu lương còn chưa tính.

Không ngờ đến bây giờ vẫn phải bị đánh?

Chu ca, Chu ca, em thực sự không muốn anh nữa.

Trọng sắc quên bạn.

Phía trước có sói phía sau có hổ, cho dù hắn có chạy nhanh đến đâu cũng không tìm được đường thoát!

Anh thầm nói trong lòng: Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch.

Những người này trước kia đang thu tiền bảo kê gần trường bị anh gặp được, nên anh đã đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân.

Sau đó......

Ân, trước đây anh ta chưa đánh qua những người này, đã dũng cảm bị thương.

Sau đó, Chu ca đã cầm một thanh gỗ và đưa những người này vào bệnh viện.

Vì vậy lần kết thù đó đã kết thúc như vậy.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, cùng lắm là đánh một trận, dù sao Chu ca của hắn sau này sẽ đến báo thù cho hắn.

Chỉ là hiện tại, làm sao thoát khỏi tay những người này mới là vấn đề.

"Cần giúp đỡ không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Ninh Phong sửng sốt một chút, theo sau giọng nói kinh ngạc nhìn sang.

"??? " Tại sao Tiểu khả ái lại ở đây?

Hắn theo bản năng quét qua một vòng, khϊế͙p͙ sợ.........Chu ca không ở đây?

"Ngươi là ai, ta không biết ngươi!" Ninh Phong vội vàng phủi sạch quan hệ, liều mạng nháy mắt với cô.

Anh ta bị thương thì không sao, chị dâu nhà anh, mềm mại yếu đuối, tay chân nhỏ nhắn, không thể để cô ấy bị thương được.

Trà Trà nghiêng đầu nhìn anh, trêи tay vẫn cầm ly trà sữa.

Chậc chậc, Ninh Phong đã trở nên không đáng yêu.

Cư nhiên nói rằng không biết cô ấy?

Trà Trà tiến lên hai bước, giọng điệu đầy bất mãn, "Ta là Trà ca của ngươi!"

Xem ra sau này nhất định phải hảo hào giáo ɖu͙ƈ, giáo ɖu͙ƈ.

Để Ninh Phong giống như đám người đó, khi nhìn thấy cô ấy, nhất định phải gọi Trà ca!

Ninh Phong, "......." Tổ tổng của tôi ơi.

Đừng có xưng Trà ca nữa!

Thấy ở đây không đủ nguy hiểm sao?

Nhìn Trà ca đang đi về phía mình, Ninh Phong suýt chút nữa đã khóc vì sợ hãi.

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng qua!"

Trà Trà, "Ta ta ta ta ta liền tới đây!"

Ninh Phong, "......" Tiểu khả ái thật là đáng yêu.

Nhưng mẹ nó.........Có chút ngốc.

Những thiếu niên vay quanh Ninh Phong nhìn thấy cô gái nhỏ xông vào, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Ah.

Gọi là cái gì?

Trà ca.

Ân???

Trà ca???

Vậy, Tiểu đệ mới thu nhận của Chu Kình Hoán là một cô gái?

Vài người nhìn nhau và đột nhiên trở nên hứng thú.

Cô bé trông thật tinh tế và xinh đẹp, không chỉ dễ thương mà còn rất ngọt ngào.

"Ninh Phong, cô ấy không phải là tân binh của Chu Kình Hoán sao?"

Vẻ mặt Ninh Phong trở nên lạnh lùng, anh kêu lên: " Lăn!"

"Ồ, thảo nào Chu Kình Hoán không cần ngươi, nguyên lai la bị cô gái nhỏ làm mờ mắt"

" Chậc chậc, Trà ca, phải không? Nào, chúng ta chơi chơi? "