Sau khi Ninh Phong đuổi kịp, hắn nhìn thấy Chu ca của mình đang ngẩn người nhìn trong gương.

Hắn ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào gương cả phút đồng hồ, nhưng hắn không thấy gương có gì sai.

" Chu ca? Gương này nhìn đẹp sao?"

Ánh mắt Chu Kình Hoán lạnh lùng, liếc nhìn Ninh Phong, người có chỉ số IQ thấp.

Chậc chậc, anh đột nhiên cảm thấy Ninh Phong có chút chướng mắt.

Anh nheo mắt, môi khẽ nhếch.

" Cậu thích Tiểu khả ái ngốc nghếch kia sao?"

Ninh Phong toàn thân rùng mình một cái, sau đó vô thức sờ sờ cánh tay của mình, hừ một tiếng, sao lại có cảm giác hơi lạnh.

Ngay sau đó, trong đầu hắn lướt qua lời nói của Chu ca.

Tiểu khả ái ngốc nghếch?

Tiểu khả ái?

" Chu ca, tiểu khả ái người ta khi nào ngốc nghếch rồi? Rõ ràng gọi là mềm mại, không phải ngốc nghếch." Anh mà cứ như vậy sẽ không có vợ được đâu, anh biết không?

Ninh Phong trong nội tâm nói thầm.

Làm thế nào anh có thể nói rằng cô gái nhỏ ngốc nghếch chứ?

Rõ ràng là rất dễ thương, mềm mại và ngọt ngào.

Ai!

Khi nghĩ đến cô, hắn cảm thấy như được ăn mật ngọt, trái tim hắn ngọt ngào.

" Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Sắc mặt Chu Kình Hoán tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Áp lực im lặng xung quanh gần như khiến Ninh Phong toát mồ hôi lạnh, đến khóe miệng cũng gượng gạo, "Tôi, tôi chỉ nghĩ rằng cô gái nhỏ rất đáng yêu, tôi muốn trêu chọc cô ấy, nhưng thật đáng tiếc, tiểu bảo bối không coi trọng tôi. "

Nói xong, hắn lặng lẽ quan sát sắc mặt của Chu Kình Hoán.

Chắc chắn, sắc mặt của Chu ca đã tốt lên một chút.

Ninh Phong, "!!!"

Hắn thực sự phát hiện ra rằng Chu ca có vấn đề! Và hắn đã có một số bằng chứng.

Nghe xong lời này, Chu Kình Hoán nhìn Ninh Phong, mới phát hiện Ninh Phong ánh mắt so với vừa rồi còn dễ chịu hơn.

"Ừ."

Nếu đã ra khỏi lớp học, vậy.....Vậy thì không quay lại nữa.

Anh không biết làm thế nào để đối mặt với cô gái nhỏ khiến anh ngại ngùng, anh cần phải ổn định lại cảm xúc của mình.

Ninh Phong nhìn Chu ca của mình lạnh lùng rời đi, trong lòng hỗn độn, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bộ dáng kia.

Hồi lâu, hắn thở dài thườn thượt.

"......." Cũng may là hắn phản ứng rất nhanh.

Mặc dù lúc bình thường hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng hắn vẫn rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc của Chu ca.

Chết tiệt, khi nghĩ đến những lời mình nói với Bạch Trà trong lớp học lúc nãy, hắn thật sự muốn bóp chết chính mình.

Hô!

Lúc đó, làm sao hắn có thể nghĩ rằng Chu ca lại có hứng thú với cô gái nhỏ xinh xắn kia khi chỉ vừa mới gặp?

Cho đến vừa rồi đại não đột nhiên mở ra.

Hắn cũng rất may mắn là Chu ca chỉ mới quan tâm đến Bạch Trà và chưa phát triển thêm.

Còn may hắn nhận ra sớm, nếu không, hắn nghi ngờ rằng mình không tìm được chỗ nào để khóc.

Khát vọng tồn tại, khát vọng tồn tại!

Đó thực sự là một điều tốt, nhờ vào mong muốn tồn tại.

Thấy Chu ca không có ý định học tiếp, cân nhắc một chút, hắn cũng phải đi theo a!

Vạn nhất Chu ca biết được hắn lén lút quay trở lại lớp học........

Nga, tiểu khả ái vẫn còn ở trong phòng học, nếu Chu ca không cẩn thận suy nghĩ lung tung thì......... Trời ạ, vẫn là nên nhanh chóng đi theo Chu ca.

Khóc lớn.

Ninh Phong đau lòng, nhưng đồng thời cũng thấy thú vị.

Chu ca lần đầu tiên có hứng thú với con gái!

Không biết tiếp theo sẽ thế nào.

Thật đáng mong chờ!

Giáo bá lạnh lùng và hung tợn, Chu ca, cuối cùng cũng sắp nở hoa rồi!

Hơn nữa đối phương lại là một cô gái nhỏ mềm mại dễ thương, này không biết sẽ phát ra tia lửa gì nữa.

Là trực tiếp đoạt lại? Hay vẫn là trực tiếp đoạt lấy?

Không được, hắn nhất định phải mua một ít pháo để chúc mừng chúc mừng!