Tô Thanh Hoàn nhìn câu hỏi của Bạch Trà, khóe môi giật giật.

Bạn cùng phòng của cô gái nhỏ là fans của anh?

Ah, anh đã nói mà, là có rất nhiều người thích anh!

Vì vậy, Tô ảnh đế với nụ cười xấu xa trả lời cho cô một tin nhắn: hãy đưa cho cô ấy một cuốn album có chữ ký.

Bạch Trà, "........." Được rồi.

Mặc dù cô không hiểu về thao tác này, nhưng những gì Tô Kình Hoán nói, hẳn là đều đúng.

" Tiểu tỷ tỷ tiểu tỷ tỷ, tôi.....,,,,"

"A! Trà Trà, chúng ta đến muộn quá rồi!" Kiều Vi Vi ngắt lời cô ấy với vẻ mặt hoảng sợ, rồi không nói một lời, cô ấy chạy về phía trước vừa chạy vừa suy tư.

" Ngao ngao, nam thần tôi sai rồi! Tôi trách ảnh đẹp trai quá! Thời gian ɭϊếʍ màn hình quá lâu!"

Dù đã nhận ra sai lầm nhưng tôi vẫn không chịu sửa đổi! Một tuyên bố từ một fans theo đuổi thần tượng Kiều Vi Vi!

Hai người đến phòng học thời gian vừa vặn, bước chân sớm hơn một chút so với giáo viên chuẩn bị vào lớp.

Nhờ tập thể ɖu͙ƈ nhiều nên nước da của Bạch Trà vô cùng hồng hào, cùng với đôi mắt hồng đào vô hại nhưng không kém phần nguy hiểm và gương mặt khéo léo thông minh đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

Mà lúc Bạch Trà không hề biết điều gì.

Trong lớp đã bùng nổ.

xxx: Mẹ nó? Cô gái xinh đẹp đó là ai?

xx: Trông đẹp quá! Làm sao trước đây lại không biết, trong lớp lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ?

xxx: Cắt, hỏi hỏi một chút sẽ biết!

............

Ngay lập tức, một nhóm người đã làm ầm lên.

Bạch Trà và Kiều Vi Vi tìm một vị trí ở phía sau ngồi cùng nhau, vừa ngồi vào chỗ, thì liền có người đến gần hỏi: " Bạn học, cậu tên gì?"

Bạch Trà phòng bị nhìn hắn, sau đó kiêu ngạo quay đầu lại, không thèm trả lời hắn.

Nam sinh kia nói: "Mẹ kiếp, thật mềm mại!"

Cô bé thật đáng yêu ngay cả khi đang tức giận!

Ngoại trừ nam sinh, những người khác đều không thể ngồi yên, Hà lão sư ở phía trêи, nên nhiều người bắt đầu bí mật viết ghi chú cho Bạch Trà.

Bạch Trà nhìn những tờ giấy đủ màu sắc trêи bàn, "???"

Lại không thể ăn được, đưa cho cô làm gì?

Cô vẻ mặt mộng bức.

Cô muốn hỏi Kiều Vi Vi ngồi bên cạnh, nhưng vào lúc này, Kiều Vi Vi đang nghịch điện thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.

Thất Thất nói rằng khi người khác có việc quan trọng cần làm, đừng tùy tiện làm phiền họ.

Hay là.........Hỏi Tô Kình Hoán?

Bạch Trà nhanh chóng chụp một bức ảnh của các mảnh giấy đầy màu sắc và gửi nó cho Tô Kình Hoán.

Tô Kình Hoán đang cùng người đại diện thảo luận lịch trình, nhìn thấy bức ảnh lập tức bật dậy, trêи mặt tràn đầy hàn ý.

Người đại diện, "........."

Này là có chuyện đại sự gì sao? mới có thể làm cho Tô Kình Hoán hiện ra biểu cảm này?

Ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy một nét mặt nghệ sĩ nhà mình cười lạnh, "........" Người đại diện rùng mình một cách không thể giải thích được.

Tô Kình Hoán vội vàng gõ một dòng: Trà Trà ngoan, bây giờ em để mấy mảnh giấy đó vào chỗ trống bên cạnh, mặc kệ đi, đừng để ý tới những đại móng heo.

Bạch trà: Ân ân, kia móng heo ăn có ngon không?

Tô Kình Hoán: Làm như tôi đã nói, bữa trưa thêm cho em đồ ăn ngon!

Bạch trà: Ân ân!

Vì vậy, dưới ánh mắt mong đợi của một đám nam sinh, Bạch Trà đặt tờ giấy lên chỗ trống bên cạnh, rồi nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào giáo viên đang giảng bài.

Tất cả các chàng trai, "........" Mẹ nó, tại sao lại dễ thương đến như vậy?

Mặc dù cô ấy không đọc ghi chú của tôi, nhưng tôi không nghĩ cô ấy lạnh lùng!

Dễ thương đến phạm quy!

Khi lớp học kết thúc, họ phải nhanh chóng xông lên!