Khi Chu Kình Hoán trở lại lớp học.

Trà Trà đang cầm một cây kẹo ʍút̼, bắt đắc dĩ dỗ dành Thất Thất.

" Ngươi đừng khóc, ta đã bảo nếu ngươi có thể bò ra ngoài, ta liền sẽ cho ngươi kẹo, nhưng ngươi bây giờ không thể bò ra ngoài được, ta cũng không có biệt pháp a!"

Thất Thất, [............]

Tôi biết mình không thể bò ra ngoài, nhưng tại sao cô cứ liên tục nhấn mạnh vấn đề này như vậy?

Ngực vốn dĩ rất đau, bây giờ đã đỡ hơn, gần như nó bị đâm sắp thành cái sàng rồi.

Nó thút thít khóc nức nở.

Ngay sau đó, Ninh Phong cũng đi theo vào.

Vừa bước vào, anh đã đi thẳng đến vị trí của Trà Trà, cúi người về phía trước với nụ cười trêи môi.

Trà Trà ngẩn người.

Cô theo bản năng nắm chặt viên kẹo trong tay, bảo vệ thức ăn như một chú chó sói nhỏ.

Ninh Phong bất đắc dĩ, "..........Tôi không có muốn kẹo của cô."

Trà Trà gật đầu, nghiêm túc nói: "Cho dù anh có khóc, tôi cũng sẽ không cho anh!" Cô muốn nói ra trước, phòng ngừa Ninh Phong lại lừa gạt kẹo của cô!

Đây được gọi là phòng ngừa trước khi nó xảy ra!

Ninh Phong, "???"

Cái gì?

Tôi ở trong lòng cô thậm chí còn không đáng bằng một cây kẹo ʍút̼ sao?

Tại thời điểm này.

Khi Chu Kình Hoán nghe những lời này, tâm trạng của anh ta đột nhiên tốt lên.

Mọi phiền muộn và bất mãn đều biến mất.

Anh đáng giá ba cây kẹo ʍút̼, Ninh Phong không đáng một cây!

Điều này cho thấy anh ấy ở trong lòng của Trà Trà vẫn rất quan trọng!

Chu giáo bá cao hứng ngăn không được khóe môi cong lên, trong lúc lơ đãng nở ra một nụ cười vui vẻ, ngay cả chính mình cũng không để ý.

Và nụ cười này khiến nhiều người phải ngoái nhìn.

Các học sinh xung quanh đã ngạc nhiên xem cảnh này.

Bọn họ chưa bao giờ thấy qua Chu giáo bá cười!

Hôm nay, bọn họ thấy anh ấy cười!

Bộ dáng như vậy rõ ràng là tâm trạng rất vui.

Có lẽ đã quá sốc trước việc này, ngay cả Trà Trà cũng nhìn theo.

Huh?

Chu ca ca khi anh ấy cười rộ lên rất đẹp a!

" Chu ca ca, anh cười trông đẹp hơn nếu không cười!"

Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng và nghiêm túc.

Sau khi cô nói điều này, lại cảm thấy không đúng, nên nhanh chóng nói thêm: "Tất nhiên, em không phải nói lúc anh không cười khó coi, ý của em là, anh như thế nào cũng đều rất đẹp!"

Trong chốc lát , Chu giáo bá bị hống đến tâm hoa nộ phóng.

Anh ta chỉ tay về phía Ninh Phong, " Em nghĩ Chu ca ca của em có thể bằng bao nhiêu Ninh Phong?"

Ninh Phong, người đột nhiên bị kêu tên, trợn mắt há hốc mồm, "............ " Chờ đã?

Tại sao anh lại mang em ra để anh thể hiện tình cảm của mình?

Em vô tội, em khổ quá mà!

Trà Trà nhìn Ninh Phong và Chu Kình Hoán.

Nhìn Chu ca ca với vẻ mặt khó xử, cô hạ thấp giọng nói: "Em nghĩ anh nên để dành chút thể diện cho tiểu phong tử, rất nhiều người đang nghe!"

Ngay lập tức, cô lại quay sang anh nháy mắt.

Chu Kình Hoán mừng rỡ.

Mẹ nó tiểu khả ái thật đáng yêu a!

Nghiêm túc lại thẳng thắn, lại cố tình, bán manh mà không tự biết, thật là muốn mạng!

Ngay khi Trà Trà nói câu đó, không cần phải nói thêm nữa.

Cô ấy đã thể hiện rõ ràng ý của mình.

Ninh Phong vẻ mặt buồn bực.

"Không! Tôi không muốn cô lưu mặt mũi, tôi muốn ngươi nói, tôi muốn nghe, tôi rốt cuộc đáng giá bao nhiêu!" Các người, Các người khinh người quá đáng!

Trà Trà nắm lấy đôi tay nhỏ bé của mình, đôi mắt ươn ướt đầy khó xử.

"Anh, anh và Chu ca ca không so sánh được." Bọn họ không phải người trong cùng một thế giới, cho nên không cần so sánh.

Chu ca ca có thể đánh, giàu có, đẹp trai và có thực lực.

Tiểu phong tử..............

Chỉ số thông minh không kịp, sức lực cũng không kịp, chuyện này làm sao có thể so sánh được?

Hơn nữa cô ấy không thể phơi bày khuyết điểm của người khác ở nơi công cộng, cô ấy vẫn hiểu phép lịch sự cơ bản này!

Ninh Phong nắm chặt vị trí trong lòng, cảm giác được chính mình bị đánh nặng, " Cô không phải là Trà ca của tôi nữa!"