Editor: hiimeira
Trịnh Trí Đức cùng Lý Đăng Tài đến tìm Lý Giang và Tô Văn kêu bọn cậu trở lại thư viện.

"Mọi người đều quay lại gần hết rồi, hiện giờ chỉ thiếu mấy người bọn ngươi thôi, không có hai ngươi, mọi người làm cái gì cũng thiếu đi mấy phần hứng thú."
"Bọn ta phải báo với người trong nhà một tiếng thì mới có thể về được."
Lý Đăng Tài liền khinh bỉ bọn cậu nói: "Đã sớm vào xuân rồi, lá gan của các ngươi cũng nhỏ quá rồi đấy, đến tận bây giờ cũng không quay lại thư viện."
Tô Văn liếc hắn, hầm hừ: "Bọn ta chỉ là đang rầu có nên nhảy lớp không thôi."
Mặt Lý Đăng Tài lập tức đỏ bừng.
Lý Đăng Tài cùng lớp với Lý Giang và Tô Văn, Trịnh Trí Đức lớn hơn bọn họ một khóa, nhưng hiện tại Lý Giang và Tô Văn đều đậu cử nhân, hẳn là sẽ nhảy lớp.
Lý Đăng Tài bằng tuổi Lý Giang, trước đó vốn đã không phục hai cậu có thành tích tốt hơn hắn, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp nhảy lên trước hắn luôn.
Ân khoa năm ngoái, Lý gia lo lắng cục diện chính trị rối ren nên không để Lý Đăng Tài tham gia.
Lý Đăng Tài đỏ mắt nói: "Nếu năm rồi ta cũng tham gia ân khoa thì chắc chắn cũng sẽ đậu."
Lời này quả thật không phải nói điêu, đúng là Lý Giang hơn hắn một bậc, nhưng hắn lại ngang sức với Tô Văn.

Đối phương nỗ lực một bận, hơn nữa trên tay hắn có nhiều tài nguyên hơn, nói không chừng thứ hạng còn cao hơn cả hai cậu.
Tô Văn liền khinh bỉ hắn.

"Cũng do ngươi nhát gan, thi dưới mí mắt bọn họ, có gì phải sợ!"
Lý Đăng Tài tức giận trừng mắt.

Trịnh Trí Đức và Lý Giang đã sớm không mảy may đến màn đấu võ mồm của hai người, ở một bên nhắc tới tình tình ở thư viện.
Trịnh Trí Đức hào hứng nói: "Các ngươi thật sự muốn nhảy lớp? Được đó, chúng ta có thể học chung một lớp."
"Việc này còn phải xem ý của đại ca ta, nhưng mà khả năng lớn là nhảy lớp." Chung quy, bọn họ muốn tham gia kỳ thi Hội năm sau.
Buổi chiều Lý Thạch trở về, Lý Giang liền đề cập đến chuyện này.
Lý Thạch trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Nếu các đệ định năm năm sau mới thi thì không cần nhảy lớp, còn nếu muốn năm sau cược một phen thì dĩ nhiên nhảy lớp sẽ tốt hơn."
Lý Giang và Tô Văn liếc nhìn nhau.
Mộc Lan ở bên cạnh thêu thùa, hỏi: "Cũng không biết có nhiều người tham gia ân khoa hay không nữa.

Nếu quá nhiều, với năng lực bọn đệ thì vẫn nên đèn sách thêm ba năm cho thỏa đáng, chưa kể, bọn đệ cũng chỉ mới ra ngoài du học được nửa năm thôi, dù sao vẫn thiếu kinh nghiệm."
Lý Giang và Tô Văn đều cúi đầu suy tư, bọn cậu cũng biết năng lực của bản thân kém hơn cử nhân bình thường, đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn cậu do dự.
Lý Thạch chợt nhớ tới chuyện Tô Định nhắc trong thư, bèn nói: "Đợi thêm mấy ngày đi."
Ba người quay đầu nhìn hắn, Lý Thạch trầm ngâm nói: "Ta muốn chờ tin tức bên phía Kinh thành."
Ở thế giới này, truyền tin là việc khó nhằn nhất, song nếu nắm được tin tức trước thì có thể đảm bảo việc ra quyết sách càng thêm chính xác.
Sau cuộc chính biến, Lý Thạch càng ý thức được tầm quan trọng của tin tức.
Vì thế, hắn và Chung đại phu đặc biệt lưu ý các tuyến tin tức, còn những tin tức quan trọng hơn đều đến từ Tô Định.
Tô Định rất nhanh đã báo cho Lý Thạch biết, bởi vì tân hoàng xuất thân tầm thường nên cựu công thần và các thế gia rất xem thường hắn, ra sức kìm hãm.
Tuy Tân hoàng có tính nhẫn nại nhưng cũng là kẻ kiêu ngạo.
Tin tức này rất có giá trị.
Lý Thạch lúc này mới quyết định để Lý Giang cùng Tô Văn tham gia kỳ thi Hội năm sau, nhảy lớp học chung với Trịnh Trí Đức.
Lý Giang và Tô Văn mới vào học không lâu thì Tô Văn một mình quay về.
Lúc ấy điều đầu tiên Mộc Lan nghĩ chính là, tiểu tử này đã gây họa!
Mộc Lan nhìn chòng chọc vào Tô Văn.
Gương mặt Tô Văn dần dần ửng đỏ, trái lại khiến Mộc Lan ngạc nhiên.

Việc này không trách Mộc Lan được, quả thật rất hiếm khi thấy cảnh Tô Văn ngượng ngùng đỏ mặt, trừ lúc khen ngợi cậu.
"Sao đệ lại đột nhiên trở về?"
Hai mắt trong suốt sáng ngời của Viện Viện và Đào Tử nhìn chằm chằm cậu.
Tô Văn nhăn nhó nhìn hai muội muội, Mộc Lan bèn đuổi hai người đi, đợi đến khi trong phòng chỉ còn mỗi nàng, Tô Văn mới ấp úng lên tiếng.
Mộc Lan vểnh tai, hỏi lại: "Đệ nói sao?"
Tô Văn đỏ mặt, thấp giọng nói: "Tiên sinh nói muốn mai mối cho ta."
Mộc Lan liền hiểu rõ.

"Là Vương tiên sinh?"
Mặt Tô Văn càng đỏ hơn, vội lắc đầu.

"Là, là Tiền tiên sinh."
Mộc Lan suy nghĩ một hồi mới nhớ ra Tiền tiên sinh là ai.


"Sao Tiền tiên sinh lại muốn làm mai cho đệ? Đàng gái là nhà nào?"
Tô Văn cúi đầu nhìn mũi giày, nhỏ giọng đáp: "Chính là nhà Vương tiên sinh."
Mộc Lan quan sát Tô Văn từ trên xuống dưới, sáng tỏ hỏi: "Vương tiên sinh đã nói với đệ rồi? Có phải đệ đồng ý rồi?"
Tô Văn cuống quít lắc đầu, giải thích: "Vương tiên sinh từng ám chỉ qua, chỉ là khi đó ta không biết, vẫn là nhị biểu ca nhắc nhở...!Hôm qua một mình Tiền tiên sinh tìm ta, nói rằng nếu ta nếu đồng ý thì về nhà thương lượng với bọn tỷ."
"Vậy là đệ đồng ý?"
Tô Văn cẩn thận nhìn tỷ tỷ nhưng lại không nhìn ra được gì, lòng thoáng thấp thỏm.

Cậu đã thấy qua vị sư muội kia, trước đây không mấy để tâm mấy việc này, nhưng từ lúc tiên sinh đề cập tới, trong lòng khó tránh việc để ý đến, cậu quả thực rất thích vị sư muội kia.
Nhưng hắn biết, hôn nhân đại sự, mệnh cha mẹ lời bà mối, chuyện này còn phải nghe ý tỷ tỷ và tỷ phu.
Mộc Lan nhìn phản ứng cậu liền hiểu, không biết nhân phẩm vị cô nương kia thế nào, nên không dám nói chắc, chỉ bảo: "Chuyện này tỷ tỷ biết rồi, chốc nữa sẽ kêu người hỏi thăm." Lại hỏi: "Không biết Vương tiên sinh có mấy nữ nhi?"
"Chỉ có một người."
Mộc Lan yên lòng, thế thì sẽ không sợ nhầm lẫn, nàng sợ nhất chính là lúc làm mai lại chọn nhầm đối tượng.

"Thế năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Nhỏ hơn ta một tuổi."
Vậy vẫn còn nhỏ, có thể đợi thêm vài năm nữa hẵng thành thân.
Mộc Lan hỏi thăm một vài chuyện nhà gái, rồi bảo Tô Văn trở về tiếp tục đọc sách, lúc tiễn đến cửa, Mộc Lan đột nhiên hỏi: "Trong thư viện bọn đệ không có ai cầu thân với Giang Nhi sao?"
Lý Giang so với Tô Văn cũng đâu kém, thế nào mà chỉ làm mai mỗi Tô Văn?
Tô Văn cẩn thận nhìn thoáng qua tỷ tỷ, nhỏ giọng đáp: "Chắc là chưa có." Thấy tỷ tỷ hoài nghi nhìn mình, thì vội ưỡn ngực hùng hồn nói: "Tỷ tỷ, ai bảo nhị biểu ca cứ lầm lầm lì lì, làm gì có cô nương nào coi trọng hắn chứ? Đâu giống ta, vừa anh tuấn lại còn cởi mở dí dỏm..."
"Xéo đi." Mộc Lan cười đá cậu một cái.

"Không biết xấu hổ, đến thư viện phải cố lưu ý chút, xem có ai coi trọng nhị biểu ca đệ không, đâu thể nào để đệ sắp định thân mà Giang Nhi vẫn còn chưa có đối tượng."
Tô Văn vui vẻ đáp ứng rồi chạy đi mất.
Cậu nào dám kể cho tỷ tỷ nghe mấy lời bàn tán ngoài kia.
Tô Văn chạy đi tìm Lý Giang, chống nạnh nói: "Hôn sự của ta tám chín phần sẽ thành, ngươi cũng nên mau lẹ đi, bằng không đến khi nào ta mới được thành thân đây."
Lý Giang lật trang sách, nghe vậy liền liếc mắt.

"Đúng là không biết xấu hổ, nếu muốn thành thân như vậy, quay về ta sẽ hối thúc đại ca với tẩu tử một tiếng, để làm luôn cho ngươi trong năm nay."
"Ý ta không phải vậy." Ở trước mặt huynh đệ, Tô Văn không có lấy chút ngượng ngùng như ở trước mặt tỷ tỷ, quang minh chính đại mà nói: "Ta sợ ngươi nấn ná lâu quá lại không cưới được vợ, đâu thể nào để ngươi chuyện gì cũng dẫn đầu ta mà chuyện này lại đi sau ta được."
Lý Giang trầm mặc.
Tô Văn thở dài.

"Thật không biết mấy người đó nghĩ gì nữa, tính tình tỷ tỷ ta tốt như thế, vậy mà còn không vừa ý tỷ tỷ."
"Trưởng tẩu như mẹ, ngươi không cần thăm dò ta, tẩu tử nuôi ta lớn, ta không phải là kẻ vô ơn." Lý Giang liếc Tô Văn.

"Ngược lại là ngươi đấy, đừng có mà cưới vợ lại quên mất mẹ."
Tô Văn tức tối.


"Ta đương nhiên là không rồi, ngươi cũng từng thấy qua Vương sư muội rồi, nàng là hạng người thế sao?"
Lý Giang hừ lạnh một tiếng.

"Là người ắt có thay đổi, huống hồ, ngươi bây giờ còn chưa thành thân mà đã đứng về phía nàng, chuyện sau này khó nói trước."
Tô Văn không phục.
"Ngươi nghĩ tại sao Vương gia lại chọn ngươi thay vì chọn ta? Còn không phải vì tẩu tử là tỷ tỷ của ngươi nhưng là tẩu tử của ta sao?"
Tô Văn tỉnh táo lại.
Lý Giang tàn khốc nói: "Thế nên đừng có chỉ nghĩ cuộc sống này toàn tốt đẹp, mà phải nhìn rõ hiện thực.

Vương tiên sinh và Vương sư muội quả thực không tệ, chí ít tốt hơn Tống gia kia nhiều, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chính một tay tẩu tử nuôi nấng chúng ta, công sức bỏ ra không phải chỉ có một chút." Hốc mắt Lý Giang ửng đỏ, khàn giọng nói: "Đã gần một năm mà tẩu tử vẫn không có chút động tĩnh nào, lần trước ta về nhà, Viện Viện nói tẩu tử vẫn còn đang uống thuốc."
Hốc mắt Tô Văn cũng đỏ bừng, gần như là hung hăng nói: "Nàng là tỷ tỷ ta, không cần ngươi nhắc nhở, chỉ cần ngươi không quên lời thề trước đây là được."
Lý Giang kiêu ngạo nói: "Không cần ngươi nhắc, về sau tước hiệu Cáo mệnh của tẩu tử nhất định là do ta kiếm."
Tô Văn hừ lạnh một tiếng, không vặn lại, nhưng trong lòng lại hừng hực ý chí chiến đấu như mọi khi.
Hai người đều trầm mặc, thật lâu sau, Tô Văn mới hỏi: "Ngươi nói xem, lúc nào chúng ta mới có cháu nhỉ?"
Hai mắt Lý Giang nhìn sách trên tay, nhưng tâm tư lại không đặt lên đó, nghe vậy suy tư thật lâu, mới nhẹ giọng đáp: "Ta từng hỏi qua đại ca, đại ca nói tẩu tử có chút cung hàn(1), điều dưỡng vài năm là tốt rồi."
Nhưng hai người không cách nào tin được.
Lý Thạch và Mộc Lan luôn đối với bọn họ tránh nặng tìm nhẹ, nếu chỉ là cung hàn, vậy tại sao đã hơn nửa năm rồi mà không có chút động tĩnh nào? Quan trọng nhất là, Mộc Lan ghét nhất là uống thuốc, nhưng từ sau khi bọn họ thành thân, Mộc Lan vẫn không ngừng uống thuốc.
Bọn họ đều hiểu, e là Mộc Lan cực nhọc để nhiễm lạnh khiến thân thể sinh bệnh.
Lý Thạch và Mộc Lan nào biết tâm tư hai đứa nhỏ lại nặng nề như thế.
Buổi tối Lý Thạch trở về, Mộc Lan liền đề cập đến hôn sự của Tô Văn, có chút đau đầu nói: "A Văn còn nhỏ hơn Giang Nhi một tuổi, hôn sự tốt như thế mà lại cho A Văn sao?"
Mấy lời Mộc Lan nói không phải không có căn cứ, lúc trước cũng có người làm mai cho Lý Giang, nhưng đối phương hầu hết đều là con gái nhà hương thân, rất ít người biết đọc sách.
Thân phận cùng học thức kém hơn bên Tô Văn cả một khúc.
Mộc Lan không hiểu, nhưng Lý Thạch đã sớm đoán được ngọn nguồn, chỉ là hắn không muốn làm thê tử buồn lòng, nên mới không đề cập.

Lúc này thấy thê tử nhắc tới, nghĩ sau này còn phải làm mai cho Lý Giang, sớm muộn gì nàng cũng nghe được, vậy chẳng thà để hắn tự nói còn hơn.
Lý Thạch ôm vai thê tử, trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Mộc Lan, sau này A Văn thành thân, đợi Đào Tử gả ra ngoài, hai nhà chúng ta phải tách ra ở riêng."
Mộc Lan gật đầu, cái này nàng biết, bọn nhỏ trưởng thành thì phải tự lập, cũng đâu thể gộp chung hai nhà mãi được.
"Nhưng bọn mình với Giang Nhi thì không cần tách ra."
Mộc Lan có chút nghi hoặc.
━━━━━
(1) Cung hàn: Là bệnh lạnh tử c ung, ảnh hưởng tới việc thụ thai và sinh nở..