Thẩm Đường âm thầm đọc lại từng câu từng chữ nội dung tin nhắn của Tưởng Thành Duật vài lần.

Màn hình dần dần tối đi.

Cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật, dù có gặp chuyện phiền phức cũng sẽ không tìm anh, cô đều tự mình giải quyết mọi chuyện, không quen ỷ lại người khác, kể cả anh.

Nhưng anh vẫn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa từ sớm.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối trong phòng. Từ băng ghế sofa, bình hoa, bàn trang điểm, thậm chí từng chai mỹ phẩm dưỡng da cô đều có thể nhìn rõ hình dáng.

Thẩm Đường ngồi dậy, mò lấy gối ôm nhét sau lưng.

Chuyến bay của Tưởng Thành Duật sắp cất cánh, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, [Ừ.]

So với tin nhắn dài cả đoạn của anh, tin nhắn vẻn vẹn một chữ “Ừ” của cô lại có cảm giác vừa qua loa vừa lạnh lùng.

Lương tâm Thẩm Đường bỗng dưng trỗi dậy, cô bèn nhắn thêm một tin bổ sung, [Em cũng không hợp tác làm ăn với người khác thì lấy đâu ra việc gấp. Nhưng dù không có việc gì gấp thì em cũng sẽ gọi cho anh. Gọi một lần không được thì em gọi hai lần, gọi không được nữa thì cứ cách vài tiếng em lại gọi, đến khi nào anh nhận máy thì thôi. Anh dậy sớm nên tranh thủ ngủ trên máy bay một tí đi.]

Cô đếm số chữ, hơn đoạn tin nhắn của Tưởng Thành Duật mười chín chữ.

Đây là tin nhắn dài nhất mà cô từng gửi cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật, [Sao em dậy sớm thế? Bị anh làm tỉnh giấc hả?]

Thẩm Đường nói dối, [Không phải, em cũng phải ra sân bay.]

Tưởng Thành Duật, [Sau này trả lời tin nhắn của anh chỉ cần có tâm là được, không cần phải vắt óc gom chữ để áp đảo anh đâu.]

Thẩm Đường, “…”

Cô khe khẽ bật cười.

Tưởng Thành Duật nhắn tiếp, [Anh mở chế độ máy bay đây.]

Thẩm Đường, [Ừ.]

Anh không trả lời lại nữa.

Thẩm Đường tỉnh ngủ hẳn, trưa nay cô mới lên đường bay sang Hạ Môn, nên không cần phải dậy sớm như thế.

Cảm giác chân thực từ giấc mơ vừa nãy vẫn kéo dài đến tận bây giờ, nó như thấm vào từng tế bào của Thẩm Đường, đặc biệt là cảnh tượng Trần Nam Kính răn dạy cô.

Cô cầm remote, ấn nhẹ bàn phím.

Rèm cửa sổ từ từ dịch chuyển, bầu trời phía đông hiện ra một màu trắng xóa.

Thẩm Đường tựa vào đầu giường, thưởng thức cảnh mặt trời mọc ở Thượng Hải.

Sau đó cô mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đến khi trợ lý gõ cửa cô mới tỉnh dậy.

Mười giờ phải đến sân bay, nhưng Thẩm Đường vẫn chưa tỉnh ngủ, gắng gượng bước vào phòng đánh răng rửa mặt.

Trợ lý giúp cô dọn lại phòng ngủ, sắp xếp đồ cần thiết bỏ vào va li mang theo.

Cuốn kịch bản tối qua cô ấy đặt trên tủ đầu giường vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không bị xê dịch dù chỉ một chút.

Trợ lý không dám hỏi nhiều, im lặng cất kịch bản vào túi xách.

Trên đường ra sân bay, Thẩm Đường đang lướt điện thoại thì bỗng thấy hot search về mình, có người đang cố ý nhắm vào cô.

Cách đây mấy ngày cô có tham gia một sự kiện kỉ niệm một năm thành lập của thương hiệu thể thao A. Hôm nay lại có blogger biên tập một video, trong video cô đang mặc một bộ đồ thể thao mẫu mới nhất số lượng có hạn của nhãn hàng B.

Lúc trước, khi còn mặc đồ của bên B, cô vẫn chưa phải là người đại diện của A.

Nhưng trong video lại ám chỉ rằng, đây là khoảng thời gian sau khi cô nhận được quảng cáo.

Người mẫu đại diện cho A lại mặc đồ của bên B, đây chính là đã đắc tội với nhãn hàng.

Nếu thanh minh, mà văn bản thanh minh không soạn tốt, để lộ EQ thấp, thế thì không những không lấy lòng được bên A mà còn đắc tội với cả bên B.

Nhưng nếu không thanh minh, chẳng khác nào tự dưng PR miễn phí cho mẫu trang phục mới nhất của nhãn hàng B, làm mất lòng nhãn hàng A cô đang đại diện.

Điện thoại vang lên, chị Lỵ gọi đến hỏi cô đã nhìn thấy hot search chưa.

“Em thấy rồi.”

Thẩm Đường biết ai đang chơi mình, chính là người mẫu quảng cáo trước đó của nhãn hàng A này. Hè năm nay bên A đã đổi người đại diện là cô, người cũ cảm thấy bất công, vì thế mới tìm cách bôi nhọ cô.

Mặc kệ cô tham gia sự kiện lần nào, người kia chắc chắn sẽ mua tài khoản ảo để bôi nhọ cô.

Chị Lỵ nói, “Chị gọi để nói với em cứ mặc kệ cô ta, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Em ráng nhịn một chút, có nghe không?”

Thẩm Đường đáp lấy lệ, “Vâng.”

“Hot search kia chị đã bắt đầu xử lý, em cứ an tâm đi dự sự kiện đi. Không phải đầu năm Tưởng Thành Duật mới tặng gói quà “hot search” cho em sao, dùng tốt lắm, xóa hot search cũng cần dùng đến nó đấy.”

Thẩm Đường, “…”



Thẩm Đường ngủ bù một giấc trên máy bay, khi xuống máy bay tinh thần cô đã tốt hơn rất nhiều,

Sự kiện diễn ra vào buổi tối, là lễ kỉ niệm tròn hai mươi năm ngày ra đời của một tạp chí thời trang, có rất nhiều nghệ sĩ được mời đến dự.

Hiện trường sự kiện tối nay giống như một buổi họp mặt của các thương hiệu cao cấp, là trường đấu sắc đẹp trực tiếp.

Thẩm Đường đến muộn, phần lớn các khách mời đã đến gần hết, mọi người đều tự tìm người quen trò chuyện, chụp ảnh chung.

Sau khi kí tên và chụp ảnh, Thẩm Đường đi tìm chỗ ngồi của mình.

Hoắc Đằng vẫy tay với cô, hai người được bên phía tổ chức sự kiện sắp xếp hai ghế cạnh nhau.

“Cô không tìm đạo diễn Trần chụp ảnh hả?” Chờ đến khi Thẩm Đường ngồi xuống, Hoắc Đằng hất cằm về phía bàn đầu tiên.

Thẩm Đường nhìn theo hướng anh ta chỉ, vừa nãy khi cô đi xuống sân khấu không chú ý đến tình hình bên kia, bị bao vây đến mấy vòng người.

Người đứng ở giữa mặc tây trang, tuy phóng khoáng nhưng không mất đi vẻ trầm ổn.

Không ngờ Trần Nam Kính cũng đến bữa tiệc tối nay.

Ông ta rất hiếm khi có mặt tại những sự kiện như thế này, ngoại trừ quay phim và đóng phim, thỉnh thoảng sẽ lên vài show giải trí khi cần quảng bá phim mới, thời gian còn lại căn bản sẽ không gặp được ông ta.

Trần Nam Kính là thần tượng của biết bao nhiêu thế hệ.

Ông ta hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nam thần “không tuổi”, ngay cả Hoắc Đằng cũng là fan của ông ta.

“Tôi vừa mới chụp ảnh cùng đạo diễn Trần đấy.” Hoắc Đằng khẽ cười.

Thẩm Đường đáp theo, “Nhiều người quá, tôi chen không nổi.”

Không thích náo nhiệt khá hợp với tính tình lãnh đạm của Thẩm Đường, Hoắc Đằng lại nói đến bộ phim truyền hình mà Trần Nam Kính đã chuẩn rất lâu, cô nhận được kịch bản Mùa hè năm ấy chưa?”

Thẩm Đường không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta, “Anh cũng có hứng thú hả?”

Hoắc Đằng gật đầu, tiếc nuối đáp, “Nhưng lịch trình không cho phép, đóng máy Duyên mỏng là tôi phải chuẩn bị cho concert.”

Anh ta đã xem kịch bản, “Tính cách nữ chính rất giống cô. Sau khi xem xong tôi liền nghĩ, chỉ có cô mới có thể diễn được khí chất ấy. Bộ phim này casting công khai, nếu lịch trình cho phép thì cô casting thử xem.”

Thẩm Đường không muốn nói nhiều về bộ phim này, chỉ có thể vòng vo, “Tôi diễn ra được khí chất đó ư? Lời này của anh mà để người khác nghe thấy thì chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người đấy.”

Hiếm khi Hoắc Đằng bất cười ha ha thế này, “Tôi nói thật mà, không phải vai diễn nào cô cũng có thể nắm bắt tốt, nhưng vai nữ chính kia, tôi vừa xem xong liền nghĩ đến cô ngay.”

“À đúng rồi, có đến hai nữ chính.”

Nữ chính có tính cách giống Thẩm Đường kia rõ ràng được biên kịch thiên vị, đất diễn nhiều hơn, cũng nhiều điểm nhấn hơn.

Anh ta lại nói với Thẩm Đường mấy tin tức mà mình biết, “Một nữ chính khác được điều động nội bộ để Trần Nhất Nặc diễn, đạo diễn Trần là nhà sản xuất, Chu Minh Khiêm là đạo diễn, nhà sản xuất nòng cốt thế này mà cô còn do dự cái gì?”

Hoắc Đằng thật lòng khuyên nhủ, Thẩm Đường rất cảm kích anh ta, nhưng có vài chuyện cô không thể nói ra với người ngoài, chỉ đáp cho qua chuyện, “Vậy thì để tôi tranh thủ thử vậy.”

Bảo cô chủ động giành vai trong phim của Trần Nam Kính, có lẽ phải chờ đến kiếp sau rồi.



Nhưng càng tránh thì càng không thoát được.

Bữa tiệc chuẩn bị đến hồi kết thúc, Thẩm Đường tìm chủ biên tạp chí để chào tạm biệt. Nhưng chủ biên đang bận nói chuyện với Trần Nam Kính, không biết nói đến chuyện gì mà hai người vừa cười vừa chạm ly với nhau.

Thẩm Đường dừng bước, cô định quay về nhưng chủ biên đã trông thấy cô, cô tiến hay lùi cũng không được hay cho lắm.

Chủ biên nâng ly lên giữa không trung, ra hiệu mời cô sang đấy.

Thẩm Đường nhờ nhân viên lấy giúp mình một ly rượu, sau đó cất bước đầy tao nhã đi sang.

Với Trần Nam Kính, cô vờ như không thấy.

“Cô đi đâu mà tối nay chẳng thấy cô đâu cả, tôi còn tưởng cô không đến ấy chứ.” Chủ biên vờ trách móc Thẩm Đường, chị ta và Thẩm Đường có quan hệ rất tốt, lúc nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn.

Thẩm Đường chạm ly với chị ta, “Chị được mọi người vây quanh tựa như ánh trăng sáng ở giữa bầu trời sao, em chen đến rơi cả giày mà vẫn không chen vào được, vất vả lắm mới đến được trước mặt chị đây.”

Chủ biên hết nói, “Cái con nhỏ này.”

Chị ta không biết Thẩm Đường và Trần Nam Kính có quen nhau hay không, bèn thay bọn họ giới thiệu.

Từ lúc Thẩm Đường đi đến đây, Trần Nam Kính vẫn luôn dõi theo cô, nhưng Thẩm Đường chẳng thèm bố thí cho ông ta dù chỉ là một ánh mắt. Khi được chủ biên giới thiệu, cô bất đắc dĩ nhìn sang, đáy mắt cũng mang theo sự lạnh lẽo.

“Chào đạo diễn Trần.” Thẩm Đường bày ra dáng vẻ vãn bối khúm núm, không dám nói lung tung trước mặt tiền bối.

Tự cảm ơn diễn xuất không tệ của mình, lúc này đã được phát huy tác dụng.

Ngoài câu “Chào đạo diễn Trần”, cô không muốn nhiều lời với Trần Nam Kính.

Có người gọi chủ biên sang chụp ảnh cùng.

Chủ biên vỗ vai Thẩm Đường, “Cô đứng đây nghe đạo diễn Trần chỉ bảo một chút nhé.”

Để lại hai người đứng đó, còn chị ta thì rời đi trước.

Bầu không khí như đóng băng tại chỗ.

Ánh mắt Trần Nam Kính rơi xuống vết sẹo trên cánh tay Thẩm Đường, kể từ lần cô kể lại chỗ đó từng bị thương thế nào trước mặt mọi người, cô đã không cần dùng đến che khuyết điểm nữa.

“Con bị thương lúc mấy tuổi thế?”

Khi hỏi câu này, lòng ông ta mang theo áy náy, và cả sự đau lòng.

Ánh mắt Trần Nam Kính lại dời đến trên mặt Thẩm Đường.

Như ông ta dự đoán, Thẩm Đường khinh thường, cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.

Vì ngại đang ở trước đám đông nên Thẩm Đường không thể dứt khoát bỏ đi ngay. Cô nâng ly rượu lên, chạm ly với ông, yên lặng uống hết rượu mà không nói một câu.

Mấy người đứng nhìn từ xa còn tưởng cô và Trần Nam Kính đang bàn chuyện hợp tác.

Trần Nam Kính đành phải uống rượu cùng cô, ông ta không nếm ra được vị gì, nhưng lại thấy cuống họng cay xè, “Đường Đường, ba nghe nói con…”

“Đạo diễn Trần, ông say rồi.” tđ ngắt ngang lời Trần Nam Kính, chạm ly với ông ta thêm một cái, “Xin lỗi, tôi không tiếp ông được.”

Cô để lại cho ông ta một bóng lưng đầy dứt khoát, giống hệt như hồi ở đại sảnh khách sạn tại Thượng Hải lần trước.



Quay trở lại phòng khách sạn, trợ lý pha cho Thẩm Đường một ly sữa nóng.

Thẩm Đường ngồi trước gương trang điểm tháo đồ trang sức, hai câu nói của Trần Nam Kính trên bữa tiệc tối nay không ngừng lặp lại bên tai cô, “Bị thương lúc mấy tuổi?”, “Ba nghe nói con…”

“Chị Đường, dạ dày chị có đau không?”

“Không đau, tối nay chị không uống nhiều.”

Trợ lý nghe thế thì yên tâm.

Thẩm Đường không uống rượu được, mỗi lần chỉ cần cô uống chừng vài ly thì dạ dày sẽ bắt đầu đau, nếu không uống thuốc là không chịu được.

Trước khi rời đi, trợ lý rút cuốn kịch bản Mùa hạ năm ấy ra đặt lên tủ đầu giường, sợ Thẩm Đường không muốn xem, cô ấy lật sẵn tờ đầu tiên, tìm góc độ bắt mắt nhất mở ra để đấy.

Trợ lý mình đang làm gì, Thẩm Đường nhìn qua gương đều thấy rõ ràng, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận kịch bản đó.

Đấy là bộ phim Trần Nam Kính viết riêng cho con gái Trần Nhất Nặc của ông ta, sao cô có thể nhảy vào góp vui cho được.

Hôm nay uống chút rượu vang, vốn nghĩ tối nay sẽ ngủ ngon giấc, nhưng gần đến rạng sáng mà Thẩm Đường vẫn còn đang nghe hát ru. Càng nghe cô lại càng thấy tỉnh táo.

Thực sự không tài nào ngủ nổi, Thẩm Đường tìm một dãy số rồi bấm gọi.

Cho đến khi tiếng chuông kéo dài mười mấy giây kết thúc, cô vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình lại muốn gọi cho Tưởng Thành Duật đến thế.

Quen anh ba năm, bất kể là tâm sự riêng hay chuyện gia đình, cô ít khi nào nhắc đến với anh.

Mà anh xưa giờ cũng chưa từng chủ động hỏi cô.

Điện thoại không có người nghe máy, chứ không phải không gọi được. Tình huống như thế này quả thật hiếm thấy.

Lần đầu tiên Thẩm Đường chờ điện thoại của Tưởng Thành Duật, trên điện thoại hiển thị đã một phút trôi qua, màn hình hết tối rồi lại sáng.

Mười lăm phút sau, bên kia gọi lại.

Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, Tưởng Thành Duật đang lau tóc, “Vừa nãy anh đang tắm.”

Hai tiếng trước anh vừa đáp xuống nơi công tác, nửa tiếng trước mới đến khách sạn..

Tưởng Thành Duật giải thích đơn giản lý do vì sao không nhận điện thoại của cô, anh thấp giọng hỏi, “Sao thế?”

“Không có gì.” Thẩm Đường gối đầu lên gối, “Sáng nay em đã nói trên Wechat rồi mà, không có việc gấp em cũng sẽ gọi cho anh, gọi đến khi nào anh nhận máy thì thôi.”

Cô chỉ muốn nghe giọng anh, muốn nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được.

Hiếm khi nào mà chỉ trong một ngày bọn họ lại gọi cho nhau đến hai lần, không có chuyện gì gấp, tựa như một cặp đôi yêu nhau bình thường, trong mười câu thì hết chín câu rưỡi là nói vớ vẩn.

Tưởng Thành Duật đem khăn lông cất vào phòng tắm, suy nghĩ một lát mới nói, “Còn nhớ quà mừng năm mới em tặng anh chứ?”

Sao cô quên được.

Một bộ quần áo thể thao, cô chia áo và quần ra làm quà kỷ niệm ba năm và quà mừng năm mới cho anh.

“Sao tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này?” Cô nhớ rất rõ, “Không phải lúc anh mặc thử còn bảo không tệ ư?” Dĩ nhiên, cái quần không tránh khỏi hơi ngắn một chút.

Chân anh dài, dù mặc size lớn nhất vẫn không đủ dài.

“Em tặng quà cho anh rồi, mà anh vẫn chưa tặng cho em.” Tưởng Thành Duật quay lại ngồi lên sofa, “Tết Nguyên đán đoàn phim bọn em có cho nghỉ không?”

Thẩm Đường, “Ngày nghỉ ở đâu ra, ăn Tết còn phải đi làm.”

“Tết này cũng không chắc anh rảnh, quà mừng năm mới anh tặng em trước vậy.” Vừa nãy Tưởng Thành Duật đã nghĩ ra nên tặng cô cái gì rồi, “Em muốn quà đặt làm riêng, hay muốn anh ở cùng em một tuần?”

Anh nhấn mạnh, “Anh không hứa suông đâu, sau khi về nước anh được nghỉ mấy ngày.”

Thẩm Đường không trả lời lại ngay.

Bất kể là kiểu quà nào cũng đều có sức hấp dẫn, nhất là khi anh có thể nhín ra sáu bảy ngày ở bên cô.

Cô hỏi anh, “Có thể kết hợp lại không?”

Tưởng Thành Duật khó hiểu, “Em muốn kết hợp kiểu gì?”

“Anh ở cùng em bốn năm ngày, và thêm một nửa phần quà đặt riêng.”

Tưởng Thành Duật bật cười, cô đúng là không chịu thiệt. Mỗi khi Thẩm Đường làm nũng, anh đều đồng ý mọi thứ, “Ở cùng em năm sáu ngày, mấy món quà kia cũng sẽ cho em luôn.”