Đến khi Tưởng Thành Duật nhìn thấy hot search thì mới biết, Thẩm Đường đã về Bắc Kinh.

Kể từ ngày hôm đó, hai người chưa từng liên lạc lại với nhau.

Hiện giờ trên mạng đều đang bàn tán về mối quan hệ giữa cô và nhà họ Tiêu. Mấy bữa nay, cư dân mạng vẫn chưa tiêu hóa hết mấy quả “dưa” mà Phàn Ngọc cung cấp, bây giờ Thẩm Đường lại tự tay bổ một quả “dưa*” lớn khác đến mời bọn họ.

*Dưa: chỉ tin đồn (rumor) về ai đó. Có người hiểu dưa theo kiểu chỉ là tin đồn, nhưng cũng có người hiểu nó theo kiểu drama. Trong mấy chương này tác giả dùng “dưa” hơi nhiều nên mình xin phép dùng luôn.

“Thẩm Đường muốn lấy trứng chọi đá, cô ấy định chơi khô máu luôn hay sao?” Nghiêm Hạ Vũ đọc hết đống tin tức trên mạng thì hàng mày đã nhíu chặt lại, rõ ràng chẳng có quan hệ gì với mình, nhưng không hiểu sao anh ta lại thấy lo.

“Có phải Thẩm Đường không biết ông ngoại mình là lão hồ ly hay không? Ngay cả chúng ta hợp tác với ông ấy mà còn phải phòng trên phòng dưới. Rốt cuộc thì cô ấy nghĩ gì thế?”

Chút khiêu khích kia của Thẩm Đường không những không có ảnh hưởng gì đến ông Tiêu, mà ngược lại càng đẩy cô vào tình cảnh bị động.

Tưởng Thành Duật lướt hết đám “dưa”, không rét mà run.

Động thái này của Thẩm Đường là định tự mình bước vào điện ngục, sau đó kéo theo tất cả mọi người cùng xuống. Nhưng cô vốn không hề nghĩ đến, với sức lực của mình cô, có lẽ ngay cả một người cô cũng không kéo nổi, cuối cùng chỉ có một mình cô rơi xuống địa ngục, còn những người khác cùng lắm chỉ hoảng sợ một chút, rồi vẫn bình yên như chưa từng có gì xảy ra.

Nghiêm Hạ Vũ không rõ suy nghĩ của Tưởng Thành Duật, nhìn anh chằm chằm, “Cậu có tính toán gì không?”

Tưởng Thành Duật không lên tiếng, đứng dậy đi pha hai ly cà phê đen, đưa cho Nghiêm Hạ Vũ một ly, còn anh thì vùi mình vào sofa nhâm nhi cà phê.

Tắt điện thoại, Nghiêm Hạ Vũ cầm ly cà phê đưa đến bên miệng nhưng rồi lại rút về, “Hay là tôi đi tìm Thẩm Đường tâm sự, phân tích mặt lợi và hại cho cô ấy nghe.”

Tưởng Thành Duật im lặng nhìn Nghiêm Hạ Vũ một lúc lâu.

Cái nhìn này chất chứa rất nhiều ý nghĩa, Nghiêm Hạ Vũ không cam lòng, “Ánh mắt của cậu có ý gì hả?”

Tưởng Thành Duật, “Ngay cả tôi mà Thẩm Đường còn chẳng nể mặt.”

Bóng gió là, cậu có đi cũng tự rước lấy nhục thôi.

Anh muốn dùng chuyện làm ăn để kiềm chế nhà họ Tiêu, để ông Tiêu phải nhượng bộ vì lợi ích.

Còn Phàn Ngọc, đối phó bà ta dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Đường lại muốn dùng cuộc chiến dư luận “hại địch một ngàn, hại mình tám trăm”, để bản thân cô cuốn sâu vào vũng bùn đó.

Nghiêm Hạ Vũ hỏi, “Cậu cứ mặc kệ cô ấy thế à?”

Tưởng Thành Duật, “Không quản được, cô ấy đã quyết rồi thì không ai khuyên được.” Chuyện cô đã muốn làm, anh không thể cứ một hai ngăn cản.

Anh tận mắt nhìn thấy cô rẽ sang một con đường không có lối về, anh muốn kéo cô lại, nhưng cô lại hất thẳng tay anh ra.

Tưởng Thành Duật chợt nhớ đến trước đây cô từng nói một câu: Bể khổ vô biên không có bến bờ, em đã không thể quay đầu lại được nữa.

Trên mạng, tin đồn Tiêu Chân là mẹ ruột của Thẩm Đường đã đóng chiếm toàn bộ hot search.

Nhà họ Tiêu vẫn chưa có phản hồi gì.

“Rốt cuộc có phải là thật hay không?” Ninh tổng, một trong những cổ đông của tập đoàn Tiêu Ninh, cũng là bạn làm ăn hồi còn trẻ của ông Tiêu. Sau khi nhìn thấy tài liệu thư ký gửi đến, ông tự mình đi tới hỏi ông Tiêu.

Ông Tiêu đặt một tách trà đến trước mặt ông Ninh, “Nếm thử đi, trà mới của năm nay đấy.”

Đánh trống lảng kiểu này thì ông Ninh đã tỏ tường, đây chính là ngầm thừa nhận.

London hiện giờ đang là tám giờ sáng của một ngày cuối tuần, toàn bộ trang viên đều đang tắm mình trong ánh nắng ban mai.

Bọn họ ngồi trong vườn, trước mắt chính là sân golf rộng mênh mông.

Cứ nghĩ đến chuyện Thẩm Đường không biết tự lương sức là ông Tiêu lại buồn cười.

Ông Ninh biết bạn già của mình đã hơn sáu mươi năm, không ngờ bạn mình lại có chuyện mà mình không biết. Tuy nhiên, chuyện có liên quan đến hôn nhân của Tiêu Chân thì giấu kín lại trở thành chuyện đương nhiên.

“Ông định đáp lại thế nào đây? Nghe nói dư luận trong nước đang xôn xao. Bây giờ Tiêu Chân có thể giả vờ mình ở nước ngoài nên không nắm rõ tình hình, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Trữ Nhạc Lễ.”

Ông Tiêu thưởng thức tách trà của mình, “Con nhóc Thẩm Đường này, cánh chưa cứng mà đã dám liều mạng khiêu chiến với tôi.”

Dĩ nhiên là phải đáp lại, ông đã dặn dò thư ký nên làm thế nào rồi.

Nửa tiếng sau, lời phản hồi từ chủ tịch Tiêu của tập đoàn Tiêu Ninh đã được thông báo thông qua phóng viên.

[Mấy năm nay tập đoàn Tiêu Ninh quả thực có quan tâm đến Trữ Nhiễm, đó bởi là vì con cháu ở trong nhà. Nhưng kiểu quan tâm này đã ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp đến các hợp đồng của cô Thẩm. Tôi có thể hiểu sự bất mãn của cô Thẩm đối với Trữ Nhiễm và tập đoàn Tiêu Ninh, nhưng danh tiếng không phải muốn mượn là mượn. Tập đoàn Tiêu Ninh sẽ nhờ pháp luật can thiệp để bảo vệ danh dự và quyền lợi hợp pháp của bà Tiêu Chân.]

Bài đăng này vừa xuất hiện chưa được bao lâu, blogger đã bắt đầu tung ra một đoạn video kéo dài mấy chục giây, địa điểm là bãi đỗ xe của khách sạn Thường Thanh, dưới đất phủ một lớp tuyết dày, Trữ Nhiễm vừa đẩy Thẩm Đường một cái khiến Thẩm Đường ngã sấp xuống.

Video này đã giải thích lý do vì sao Thẩm Đường lại hất nước bẩn về phía tập đoàn Tiêu Ninh. Khhông cần phải suy nghĩ, bị Trữ Nhiễm xô ngã nhưng Thẩm Đường vẫn phải nén giận, bởi vì sau lưng Trữ Nhiễm có tập đoàn Tiêu Ninh chống lưng.

Trong tích tắc, gió lại bắt đầu đổi hướng. Từ gió Tây Nam chuyển thành gió Đông Bắc, rét căm căm ập thẳng vào mặt.

“Đậu hủ!” Trợ lý không nhịn được, xem hết thông báo của tập đoàn Tiêu Ninh, rồi lại nhìn mớ giấy đang cầm trong tay, trên đó là cách thức “tẩy trắng” của chủ tịch Tiêu mà Thẩm Đường đã dự đoán, thiếu điều ngay cả cách dùng từ cũng không sai một ly.

“Đường Đường, sao chị lại đoán được ông cụ Tiêu sẽ kéo Trữ Nhiễm ra để “tẩy trắng” thế? Trữ Nhiễm giờ có nằm mơ cũng không ngờ tới, ông cụ Tiêu xem mình như một quân cờ. Nhưng cũng đáng đời cô ta lắm, ai bảo cô ta kiêu ngạo làm chi.”

Chị Lỵ cốc vào trán trợ lý, “Con gái con đứa bớt chửi bậy lại.”

Thẩm Đường đang ngồi trước bàn ghi ghi chép chép gì đó, không để ý trợ lý nói gì.

“Đường Đường, tập đoàn Tiêu Ninh phản hồi lại rồi nè.” Trợ lý vẫn còn đang đắm chìm trong cơn phục sát đất với Thẩm Đường.

Thẩm Đường ngẩng đầu, “Có phải lôi Trữ Nhiễm ra để “tẩy trắng” không?”

“Đúng vậy, suýt nữa là giống luôn cả cách nói như chị viết rồi, còn có đoạn video giám sát kia nữa. Chắc chắn là do nhà họ Tiêu tự tung ra, vì Tiêu Chân, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn hy sinh Trữ Nhiễm, chị xem thử đi…” Trợ lý đưa máy tính bảng đến trước mặt cô.

Thẩm Đường không có hứng thú, “Không cần đâu.”

Chị Ly ấn mi tâm, mấy bữa nay chị không có giấc ngủ ngon nào cả.

Nếu mấy tháng trước chị mà biết Thẩm Đường là con gái của Tiêu Chân và Trần Nam Kính, hơn nữa còn phải đối đầu với trận chiến dư luận lần này, chị không biết mình còn dám bỏ công ty cũ để tới làm quản lý cho phòng làm việc của Thẩm Đường hay không nữa.

Thú thật, chị không hề nhìn thấy hy vọng chiến thắng.

“Đường Đường à, em định đáp lại thế nào?”

Chị vẫn không nắm chắc phần thắng với chủ tịch Tiêu.

Tuy chị không ở trong giới làm ăn, nhưng tin đồn về chủ tịch Tiêu thì chị đã nghe không ít.

Thẩm Đường đang viết bản thảo quan hệ công chúng cần dùng cho sau này, cô phải cân nhắc từng câu từng chữ.

Cô viết xong mới nói, “Trước tiên khoan hẵng trả lời, đợi hai ngày nữa chúng ta sẽ vả mặt ông ấy sau.”

Hôm nay cô không nói hết ở trước mặt phóng viên là do đoán được ông Tiêu sẽ lấy Trữ Nhiễm ra đối phó truyền thông, đẩy Trữ Nhiễm ra chết thay.

Chị Lỵ đang lo sốt vó, Thẩm Đường lại bảo chị đừng quan tâm, cô sẽ tự mình ra tay xử lý nhà họ Tiêu và Trần Nam Kính.

Nhưng chị vẫn không yên lòng, ngồi thẳng lưng, “Nói miệng không thì không được, bây giờ đám tài khoản ảo kia đang mắng em ăn ké “fame” của Trữ Nhiễm và tập đoàn Tiêu Ninh. Em còn chiêu nào nữa hả?”

Thẩm Đường thờ ơ đáp lại. “Nhiều lắm. Tất cả đều là chứng cứ, chứng cứ đập chết bọn họ.”

Cô lại vùi đầu, tiếp tục múa bút thành văn.

Chị Lỵ dở khóc dở cười, ngay cả khâu quan hệ công chúng của bọn họ cũng được giản lược, Thẩm Đường đều ôm hết vào người.

Không biết đến khi nào mới kết thúc trận gió tanh mưa máu này nữa.

Chị đi rửa trái cây, “Em ăn chút gì đi, đừng để vừa tiêu diệt bọn họ xong thì mình cũng khụy theo.”

Thẩm Đường không thèm nhìn, tiện tay nhón một miếng bỏ vào miệng.

Trợ lý bỗng nhiên kích động hét lên, “Chị Đường, Hoắc Đằng công khai ủng hộ chị này!”

Hoắc Đằng đăng lên Weibo cá nhân rằng, [Chờ ngày sương tan, chờ người bạn thiên sứ trở về.]

Ảnh đăng kèm chính là ảnh Thẩm Đường đứng trên sân khấu trong buổi concert của anh ta, cô mặc chiếc váy tiên nữ ngồi trước đàn dương cầm độc tấu.

Chị Lỵ vội vàng bấm vào Weibo, “Lần này nhất định quản lý của cậu ta đã bị chọc cho tức chết rồi.” Với tình hình hiện tại, người nào trốn được bao xa thì sẽ trốn không ra, bởi vì chuyện này đã dính tới nhà họ Tiêu, nhưng Hoắc Đằng lại bất cần không quan tâm đó là ai.

Chị vừa vào Weibo, chợt phát hiện ra Châu Minh Khiêm đã bấm like trạng thái này của Hoắc Đằng.

Hóa ra Châu Minh Khiêm cũng ăn “dưa” với tốc độ 8G, nhưng anh ta là bạn bè của vợ chồng Trần Nam Kính, cái like này càng mang ý nghĩa sâu xa hơn.

Trợ lý lại hét lên lần nữa, “Chị Lỵ ơi! Bên nhãn hàng đồ uống Lemon và thương hiệu thể thao A đều đăng trạng thái mới, chia sẻ ảnh quảng cáo mùa mới của chị Đường.”

Chị Lỵ không dám tin vào mắt mình, chỉ biết trợn mắt há mồm.

Chị lăn lộn trong giới cũng đã được vài chục năm, cũng đã thấy rất nhiều cảnh khi nghệ sĩ bị tung tin đồn, các thương hiệu quảng cáo nếu không giữ im lặng thì sẽ kết thúc hợp đồng, vì sợ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.

Còn sự ủng hộ ngay vào lúc nhạy cảm thế này thì quả thật hiếm thấy.

Chỉ có một khả năng duy nhất, “Có lẽ là do Tưởng Thành Duật giúp em, bọn họ đều là vì nể mặt Tưởng Thành Duật.”

Thẩm Đường dừng bút, mạch suy nghĩ bất chợt bị cắt ngang, cô bỗng không biết phải viết cái gì.

Cô và anh đã là chuyện không thể.

Cô không hề để lại đường sống cho tương lai của bọn họ.

Thẩm Đường đóng nắp bút lại, mở máy tính lên.

Cô mà mở máy tính thì chính là muốn khai chiến, chị Lỵ đã sớm tập thành phản xạ có điều kiện, “Em lại đổi ý muốn đánh trả chủ tịch Tiêu rồi à?”

Thẩm Đường, “Xử Phàn Ngọc đã.”

“…” Lại còn chơi trò giương đông kích tây.

Hiện giờ không chừng Phàn Ngọc đang cười trên nỗi đau của người khác, đang ăn “dưa” nhà họ Tiêu chơi Thẩm Đường kia kìa.

Thẩm Đường biên tập lại nội dung Weibo mà mình đã soạn xong trước đó, nếu Châu Minh Khiêm bấm like cho Hoắc Đằng, có nghĩa là bọn họ không có ý định mặc kệ, cô phải dựa vào đó mà cảm ơn họ.

[Về những tin đồn về thân thế của tôi và các tin đồn khác đang lan truyền trên mạng dạo gần đây, tôi thấy mình nên làm sáng tỏ một số chuyện:

Thứ nhất, Tôi không được phán cho mẹ hay cho ba nuôi, tôi được ông nội và bà nội vất vả nuôi khôn lớn (bà nội là vợ sau của ông, không có quan hệ máu mủ gì với tôi), mà tôi cũng chỉ có hai người họ là người thân của mình.

Từ nhỏ đến lớn, tôi không có ai để gọi là “ba” hay “mẹ”, năm mười lăm tuổi tôi mới gặp mẹ mình lần đầu tiên, còn trước khi vào showbiz, tôi cũng chỉ nhìn thấy người “ba” kia qua màn hình TV.

Không hề có chuyện đo ni đóng giày trong bộ phim Đầu hạ năm ấy, tôi từng casting nhưng đã bị mất vai. (Chứng cứ ở tấm ảnh đầu tiên, là tin nhắn ông Trần Nam Kính thông báo tôi không thể nhận vai.)

Sau đó đều là nhờ đạo diễn Châu đã kiên quyết giữ vai này lại cho tôi, vì đạo diễn Châu biết tôi muốn thỏa mãn tâm nguyện được nhìn thấy con trai mình lần cuối của ông nội. Nhân đây, tôi cũng xin cám ơn đạo diễn Châu.

Thứ hai, từ tiểu học đến trung học tôi đều học trường quốc tế, đúng là do ông Trần Nam Kính sắp xếp.

Nhưng hai năm trước, tôi đã trả lại gấp mười lần số tiền Trần Nam Kính chu cấp cho tôi. (Chứng cứ ở ảnh số hai, ảnh chuyển khoản của ngân hàng, và cả tin nhắn của tôi và ông Trần Nam Kính sau khi chuyển khoản.)

Bà Phàn Ngọc nghĩ tôi chỉ có bằng chứng chuyển khoản thì không thể nói rõ điều gì, nhưng bà ta không biết trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho ông Trần Nam Kính nói rõ chuyện mình chuyển khoản.

Thứ ba, về chuyện nói tôi vô ơn, mắng tôi là kẻ phản phúc, tôi chỉ muốn nói rằng, những cái like và cổ vũ của Trần Nhất Nặc trên Weibo không phải là chị em tình thâm gì cả.

Trước khi quay Đầu hạ năm ấy, cô ấy vốn cũng không biết mình còn có một người chị gái. (Chứng cứ là đoạn ghi âm của tôi và Trần Nhất Nặc trong đoàn phim ở thôn Hải Đường, đoạn ghi âm sẽ được đăng ở bài đăng tiếp theo.)

Trần Nhất Nặc hoàn toàn không biết chuyện gì, tôi không muốn liên lụy đến người vô tội.

Thứ tư, về chuyện bà Phàn Ngọc nói bà ta tốt với tôi thế nào, còn để chồng mình bồi dưỡng tình cảm với tôi, tôi không có gì để giải thích, chỉ gửi kèm một đoạn ghi âm. (Đoạn ghi âm này cũng sẽ được đăng ở bài đăng tiếp theo.)

P.S: Đoạn ghi âm này là khi gia đình bọn họ nghỉ phép ở nước ngoài, tôi gọi cho ông Trần Nam Kính để ông ấy về gặp mặt ông nội lần cuối, lúc ấy là bà Phàn Ngọc nhận điện thoại.

Tôi xác nhận tất cả những tin nhắn và đoạn ghi âm tôi đăng lên đều là thật, cũng đồng ý chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu có sai sót gì.]

“Đậu xanh!” Chị Lỵ xem hết bài cô đăng cũng không kìm được mà chửi tục.

Thẩm Đường viết đâu ra đấy thế này, quần chúng ăn dưa vừa xem liền hiểu ngay.

Một tiếng sau, Thẩm Đường đã được cư dân mạng phong cho biệt danh, “Chủ trang trại “dưa” ưu tú nhất năm”.

Chị Lỵ trêu cô, “Đường Đường à, sau này nếu em giải nghệ thì chuyển sang mảng quan hệ công chúng nhé, không biết có bao nhiêu ekip tranh nhau mà bứng em về đâu.”

Vui vẻ chưa đầy hai giây, trong nháy mắt mây đen đã bao phủ.

“Nhất định Phàn Ngọc sẽ phản công, đến lúc đó ắt hẳn sẽ tung tin đồn em vào giới muốn dựa vào tài nguyên của Trần Nam Kính để kiếm tiền, bây giờ bắt đầu giả tạo.”

Thẩm Đường tắt máy tính, “Gặp chiêu nào giải chiêu đó, hôm nay đến đây thôi.”

Những tin tức ngày hôm nay của cô đã đủ đánh Phàn Ngọc xuống mười bảy tầng địa ngục, còn tầng thứ mười tám thì nhường lại cho nhà họ Tiếu ra tay.

“Chị Đường! Chị Đường ơi!” Trợ lý hoảng hồn, “Đạo diễn Châu đang online ăn “dưa”, bấm like cho chị rồi.”

Thẩm Đường vẫn bình chân như vại, tựa vào ghế ăn trái cây.

Trong lòng trống rỗng, một mảnh hoang vắng.

Không biết lúc này Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ thế nào, không biết Trữ Nhiễm ra sao, cũng không biết Tưởng Thành Duật sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.

“Má ơi! Chị Đường ơi, tin tức bùng nổ rồi trời ơi! Blogger đưa tin bạn trai chị là thái tử MK Tạ Quân Trình, hai người yêu nhau đã được chín năm rồi. Họ còn có ảnh chụp của chị hồi còn đi học. Chị và Tạ Quân Trình rất ngọt ngào, anh ta còn tham gia lễ tốt nghiệp đại học của chị nữa.”

Trong bài đăng kèm theo một đoạn video khá dài, trong video, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ngồi cạnh nhau, những người ngồi xung quanh đều được làm mờ mặt.

Suốt video đều là Tạ Quân Trình nói chuyện, mở đầu video chính là câu, “Thật ra không hẳn là yêu nhau suốt chín năm, trong thời gian đó chúng tôi tan tan hợp hợp rất nhiều lần… Chia tay rồi lại không nỡ, tôi lại đi năn nỉ quay lại.



Thẩm ảnh hậu à, tranh thủ nhận thưởng đi, nhận thưởng rồi thì kết hôn với anh.

Đó là quà sinh nhật lần thứ hai mươi cho Đường Đường.

Hòn đảo kia cũng là quà tốt nghiệp mà tôi mua tặng cho cô ấy.”

Không những có video mà còn có cả mấy tấm ảnh trước kia.

Tạ Quân Trình xuất hiện trong buổi lễ tốt nghiệp của Thẩm Đường, hai người nhìn nhau vô cùng ngọt ngào.

Cư dân mạng chợt phát hiện ra, Thẩm Đường là sinh viên tốt nghiệp từ đại học kinh doanh của Oxford.

Sinh viên giỏi thì thôi đã đành, đằng này lại còn có một anh bạn trai ngầu lòi như thế.

Bình luận bắt đầu đổi chiều:

[Bảo sao Thẩm Đường chướng mắt tài nguyên của Trần Nam Kính, không thèm quan tâm đến ông ta.]

[Tôi nói sao cô ấy lại kiêu kỳ như thế, hóa ra không phải giả vờ, mà là chướng mắt mấy người thật, cho mấy người tức chết luôn! Ha ha ha.]

[Thế thì đã hiểu, nghe nói cô nàng lạnh lùng với đám nhà tài trợ lắm.]

Chị Lỵ đưa tay lên mặt xoa xoa đôi mắt, cảm thấy thật là thần kỳ.

“Đầu óc chị bây giờ đặc quánh như bột nhão, không biết vụ này là do quân địch hay đội bạn làm ra nữa. Chuyện này có lợi cho em, nhưng cũng đã triệt mất con đường tương lai của em và Tưởng Thành Duật.”

Thẩm Đường suy nghĩ một lúc liền biết đoạn video này là do ai quay.

Cô cầm điện thoại tìm Tạ Quân Trình hỏi số của Lục Tri Phi.

Tạ Quân Trình, [Em nghi là cô ta tung lên ư?]

Thẩm Đường, [Ngoại trừ cô ta ra thì còn ai nhàm chán như thế?] Dù sao cũng không phải là nhân viên công tác, đây là tội xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng, trừ phi người đó không muốn đi làm nữa.

Tạ Quân Trình, [Lần này thì hay rồi, không kết hôn là không thể giải quyết được.]

Thẩm Đường không rảnh nói đùa với anh, cô vội vàng gọi cho Lục Tri Phi.

Lục Tri Phi đã có số điện thoại của Thẩm Đường từ sớm, cô ta cũng không bất ngờ khi chưa đầy nửa tiếng mà Thẩm Đường đã tìm đến mình.

“Hello, lâu rồi không gặp.”

“Đúng là lâu rồi không gặp.” Thẩm Đường ra khỏi phòng làm việc nói chuyện, “Món quà này của cô tới rất đúng lúc, khiến Phàn Ngọc hoàn toàn không còn chiêu gì để phản pháo.”

Lục Tri Phi cười, huơ huơ ly rượu vang trong tay, “Thứ cho tôi ngu dốt, không hiểu cô nói gì.”

Cô ta một mực phủ nhận cũng đã nằm trong dự đoán của Thẩm Đường, không ai sẽ thừa nhận chuyện mình tung tin thất thiệt, có thể lấy được những tấm ảnh thời đại học của cô như thế, hẳn là cô ta đã vận dụng quan hệ bạn học đại học của mình.

Lục Tri Phi quan tâm hỏi han, “Dạo gần đây thế nào?”

“Bình thường thôi.”

“Thế thì tốt.”

Lục Tri Phi nhấp một hớp rượu vang, cô ta đồng ý giúp cô trả thù, nhưng không phải giúp không công, “Thẩm Đường à, nếu cô có thể sống sót qua cơn bão này, trời cao biển rộng đang ở phía trước chờ cô.”

Còn không, tay trắng mất hết, bao gồm cả Tưởng Thành Duật.

“Nhắc tới quà, tôi còn muốn tặng cô một món quà thật sự đây.”

Lòng Thẩm Đường chùng xuống, hóa ra trực giác của cô không hề sai, “Trong video đã bị cắt mất đoạn Tạ Quân Trình nói từng tỏ tình vào sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Là cô cố ý có đúng không? Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, không được kéo Ninh Dần Kỳ vào!”

Lục Tri Phi đặt ly xuống, thẳng thừng cúp điện thoại.

Ninh Dần Kỳ chính là cháu trai của Ninh tổng tập đoàn Tiêu Ninh, bằng tuổi với Thẩm Đường, khi ấy anh ta cũng học ở London, là bạn cùng trường của Thẩm Đường.

Vì Thẩm Đường mà Ninh Dần Kỳ cũng xin học tại trường kinh doanh Said, vào cái lần hoạt động của câu lạc bộ, cũng vì Lục Tri Phi nhìn thấy Ninh Dần Kỳ ngắm nhìn chăm chú người đang đánh đàn trên sân khấu, nên cô ta mới để ý đến cô.

Cho nên, khi Tạ Quân Trình nói mối tình đầu của anh ta là Thẩm Đường, cô ta cảm thấy khó tin, vì chuyện tình của Tạ Quân Trình có thể viết thành mấy quyển tiểu thuyết, không thể nào có chuyện Thẩm Đường là mối tình đầu của anh ta.

Thế là cô ta cho người điều tra xem đầu đuôi sự việc,

Hóa ra vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của Thẩm Đường năm đó, người cúp học cùng đón sinh nhật với Thẩm Đường chính là Ninh Dần Kỳ, anh đã trở thành người bạn duy nhất trong trường của cô, từ đó không còn ai dám bắt nạt cô nữa.

Sau khi nhà họ Tiêu biết chuyện, bọn họ sao có thể để hai người thân thiết như thế, buộc Thẩm Đường và Ninh Kỳ Dần cắt đứt quan hệ, kể từ đó, Thẩm Đường mất luôn cả quyền tự do kết bạn.

Sau này, Thẩm Đường về nước bước vào giới showbiz, không còn liên lạc với Ninh Kỳ Dần nữa.

Tình cảm của Ninh Dần Kỳ đối với Thẩm Đường vô cùng đơn thuần, vào đêm giao thừa năm ngoái, lời chúc phúc Thẩm Đường xuất hiện trên ba màn hình quảng cáo lớn nhất cũng là do Ninh Kỳ Dần giúp đỡ.

Trữ Tiêu Duyệt muốn đổi lời chúc mừng sinh nhật của mình sang ảnh của Thẩm Đường, nhưng cô nhóc không dám nói với ông ngoại, cấp dưới của ông lại không dám tự chủ trương, là Ninh Dần Kỳ đã ra mặt giúp đỡ cô nhóc.

Có thái tử của Ninh tổng ra mặt, nhân viên công tác mới dám đổi hình ảnh trên bảng quảng cáo.

Và câu chúc mừng năm mới kèm theo cũng là do Ninh Dần Kỳ thêm vào.

Lục Tri Phi mở hộp mail ra, gửi đi một email, bên trong chỉ có vài chữ, [Có thể đăng lên rồi.]

Trong lúc này, nhóm chat “Hoa hoa công tử” hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, kế đó hàng loạt emoji nứt mặt liên tục hiện ra.

Trách sao khi Tạ Quân Trình gia nhập nhóm, Tưởng Thành Duật lại im lặng không lên tiếng, xưa giờ cũng không đả động tới Tạ Quân Trình.

Hóa ra là vì Thẩm Đường.

Tạ Quân Trình cũng không biết phải giải thích thế nào. Dù sao thì mấy lời kia đều do chính miệng anh ta nói ra, và Tưởng Thành Duật không trò chuyện với anh ta ở trong nhóm cũng là sự thật.

Vì thế bây giờ càng nói nhiều thì người ta sẽ nghĩ mình muốn che giấu.

Có lẽ Thẩm Đường sẽ đăng tin làm sáng tỏ sự thật.

Anh ta cũng gửi vào một emoji nứt mặt.

Hải Nạp Bách Xuyên đang ăn “dưa” trong nhóm lớn, nhưng vẫn không bỏ sót một tin trong nhóm nhỏ của Tưởng gia, nhóm “Đám nhỏ xuất sắc của Tưởng gia 2” này vừa được lập ra, không có Tưởng Thành Duật.

[Tranh Tranh: Rốt cuộc có phải là thật hay không thế? Em sắp điên mất thôi, chú út của em bị hiểu lầm thành kẻ thứ ba hay là Tạ Quân Trình bị cắm sừng?]

[Hải Nạp Bách Xuyên: Không rõ.]

[Tiểu mễ chúc: Ây, thuyền em bị chìm rồi.]

[Tranh Tranh: Em không chấp nhận hình huống nào hết, Thẩm Đường không phải là người bắt cá hai tay, chú út của em cũng không phải là người không có giới hạn đạo đức.]

[Tiểu mễ chúc @ Tranh Tranh: Vừa mới ra một lô “dưa” mới em thấy chưa. Trước Tạ Quân Trình, Thẩm Đường còn có một mối tình đầu nữa. Chính là Ninh Dần Kỳ, cháu trai của Ninh tổng.]

Hải Nạp Bách Xuyên lại lội qua nhóm lớn, bên trong đã hiện ra một loạt ảnh động đàn quạ đen bay qua.

Mọi người đều đồng cảm với Tạ Quân Trình, tình yêu chín năm cũng không bằng mối tình đầu từng đón sinh nhật mười sáu tuổi cùng nhau, và cả lời chúc phúc trên màn hình led sau mười năm.

Ảnh Thẩm Đường khi mười sáu không có dấu vết photoshop đã làm lay động không ít trái tim của cư dân mạng.

Mọi người đều cảm thán, bây giờ xem lại cái câu, “Chúc mừng năm mới Thẩm Đường” kia lại đong đầy tình cảm đến thế.

Ở trang viên nơi Anh quốc xa xôi, Ninh tổng không ngờ đến chuyện mình lại ăn “dưa” đến chỗ cháu trai của mình.

“Nó và Thẩm Đường… nó quen với Thẩm Đường ư?”

Tách trà trong tay chủ tịch Tiêu đã biến thành ly rượu vang, Thẩm Đường muốn làm gì đây?

Ông dặn dò cấp dưới, “Xóa hết những tin tức liên quan đến Dần Kỳ!”

Thư ký đáp lại, “Đã làm rồi ạ.”

Hiện giờ trên hot search đã xuất hiện hashtag #Cô chủ Thẩm ơi, ngày mai chị sẽ cho bọn tôi ăn “dưa” gì thế#

Thẩm Đường đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc, không nhìn thấy dư luận có thể nhấn chìm một người ở trên mạng.

Điện thoại vang lên, là Tưởng Thành Duật gọi đến.

Thẩm Đường nhìn chăm chú dãy số quen thuộc trên màn hình, đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa cô mới nhận máy.

“Alo.”

Tưởng Thành Duật im lặng, anh không biết tại sao mình lại gọi cho cô, gọi rồi lại không biết nên nói gì.

Điện thoại yên lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh cúp máy.