Áo sơ mi màu đỏ rượu vang chính là màu áo “thương hiệu” của thái tử MK, bởi vì anh thường mua áo màu này theo lố.

Đối với công việc của tập đoàn, Tạ Quân Trình chỉ có hai phần hứng thú, tám phần còn lại anh dành cho sở thích lái máy bay, sưu tập rượu và tranh. Anh còn có một đam mê nữa chính là, mỗi khi uống rượu vang thì nhất định phải bỏ sữa bò đông đá vào.

“Chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy.” Thượng tổng dùng giọng điệu trưởng bối trách anh ta, “Để biết bao nhiêu người chờ có mỗi mình cậu, lát nữa tự phạt hai ly đi nhé.”

“Nhất định rồi.” Tạ Quân Trình thu lại dáng vẻ bất cần đời, bắt tay với Tưởng Thành Duật, “Lâu rồi không gặp, cám ơn anh đã đến góp vui cho phiên đấu giá mùa xuân hôm nay.”

“Anh khách sáo rồi.” Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình chưa bao giờ hợp tác với nhau, nhưng bọn họ có bạn bè chung nên cũng xem là quen biết.

Những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy chào hỏi Tạ Quân Trình, điều khiến bọn họ cảm thấy hứng thú nhất lúc này chính là, Thẩm Đường đã gặp được thái tử rồi, liệu tình huống lúng túng này sẽ được hóa giải thế nào.

Ánh mắt Lục Tri Phi lại rơi lên người Thẩm Đường lần nữa, cô vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như núi Thái Sơn, hờ hững như gió nhẹ mây bây.

Vừa nãy, khi cô ta và Tưởng Thành Duật đến cũng thế, bây giờ Tạ Quân Trình đến cũng vậy, Thẩm Đường chưa từng đứng dậy chào một tiếng.

Nghe đồn cô cậy đẹp mà kiêu, nghe người ta nói cô tự cao tự đại, đối xử với ai cũng lạnh lùng.

Nhưng thói quen là một điều đáng sợ, không biết từ lúc nào, điệu bộ lạnh lùng này của cô bắt đầu khiến người ta xem đó là điều hiển nhiên, được toàn bộ phái nam ngầm đồng ý cũng như ngấm ngầm cho phép.

Lục Tri Phi nhỏ giọng thì thầm với Tưởng Thành Duật, “Anh đoán xem Thẩm Đường sẽ giải quyết tình huống này thế nào?”

Tưởng Thành Duật thản nhiên đáp lại, “Nên giải quyết thế nào thì sẽ giải quyết theo hướng đó.”

Anh không ngờ Thẩm Đường đã chặn mình.

Giận không?

Giận chứ.

Nhưng anh vẫn không nỡ nhìn cô lát nữa sẽ bị mọi người chế giễu.

Tưởng Thành Duật nhắn tin vào nhóm chat, [Ai có số của Tạ Quân Trình thì gửi cho tôi gấp.]

Rất nhanh, khoảng hai ba người đồng loạt gửi danh thiếp của Tạ Quân Trình sang cho anh.

Tưởng Thành Duật đành phải nhờ đến Tạ Quân Trình, [Làm phiền Tạ tổng một chuyện. Lát nữa xin anh hãy giúp Thẩm Đường. Vì bị mọi người làm khó nên cô ấy đành phải lấy anh ra nói anh là bạn trai của cô ấy, cô ấy…] không biết tối nay anh cũng có mặt ở bữa tiệc này.

Tin nhắn vẫn chưa được soạn xong, Cát tổng đã lên tiếng, “Tạ tổng à, tối nay cậu có tự phạt hai ly cũng không đủ đâu nhé. Cậu dám để Thẩm ảnh hậu suýt nữa là trông mòn con mắt luôn rồi đấy.”

Ảnh hậu cái gì, cô còn chưa nhận được giải thưởng nào cả.

Cát tổng vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều nhìn về phía Tạ Quân Trình, sau đó đưa mắt qua lại giữa anh và Thẩm Đường. Vở kịch đã lên đến đoạn cao trào, ai cũng đều có máu hóng hớt xem trò vui.

Thẩm Đường khẽ lay chút rượu còn lại trong ly, cô không cho Cát tổng có cơ hội hả hê, quay sang hỏi Tạ Quân Trình, “Anh đến Bắc Kinh mà sao không nói với em?”

Tạ Quân Trình đã nhìn thấy Thẩm Đường từ sớm, nhưng vẫn chưa kịp nói chuyện với cô.

Thẩm Đường nói tiếp, “Vừa nãy mọi người đang hỏi em có phải độc thân không, em chờ anh đến để trả lời cho bọn họ đấy.”

Tạ Quân Trình và Thẩm Đường quen nhau đã mười năm, biết rõ ánh mắt này của cô chính là đang cầu cứu anh. Những người tối nay đều là những người cô không đắc tội nổi, cô bây giờ tứ cố vô thân.

Nếu như không phải hết cách, cô sẽ không làm phiền đến anh.

“Vì anh biết tối nay em đến nên mới tạo bất ngờ cho em đấy.” Anh phối hợp với cô vô cùng nhịp nhàng.

Tin nhắn vừa mới được soạn xong, bây giờ Tưởng Thành Duật phải xóa từng chữ một. Cô đây là ngồi tên lửa tìm tình yêu mới ư?

Tạ Quân Trình không đến ngồi vào chỗ dành cho mình mà đổi chỗ với ông chủ bên A.

“Sao lại gầy đi rồi?” Anh ngồi xuống cạnh Thẩm Đường, cất giọng vô cùng tự nhiên.

Thẩm Đường nhìn sang anh, “Không ốm, là do anh nghĩ thế thôi.”

Hai người thân thiết trò chuyện không xem ai ra gì.

Tình hình đảo ngược khiến mọi người trở tay không kịp.

Thượng tổng buồn bực, Tạ Quân Trình thì nửa năm đến một năm mới về nước một lần, có khi ở lại một hai ngày là vội vội vàng vàng quay về New York. Quan hệ giữ cậu ta với Thẩm Đường có bắn đại bác cũng không tới, vậy thì hai người này quen nhau bằng cách nào?

Thượng tổng chỉ muốn nhanh chóng hạ màn vở kịch này, “Quân Trình à, bác phải rầy con đấy, con đúng là không hiểu chuyện gì cả, không chịu giới thiệu Thẩm Đường cho bác biết sớm.”

Làm tối nay suýt nữa là lớn chuyện rồi.

Tạ Quân Trình đã quen ứng phó với mấy tình huống kiểu này, “Đường Đường không cho nói, cô ấy không cho con công khai, nói rằng nhất cử nhất động đều lộ ra dưới ống kính, bị mọi người để ý, mất tự nhiên.”

Trước mặt Thẩm Đường có đặt một ly nước lọc, anh ta tiện tay cầm lên uống, vờ như chợt nhớ ra, “Có phải vừa nãy có người muốn biết chuyện tôi và Thẩm Đường quen nhau từ khi nào không?”

Những ánh hóng hớt đồng loạt nhìn sang.

Tưởng Thành Duật đặt điện thoại lên bàn, nhìn Thẩm Đường một lúc.

Tạ Quân Trình thong dong uống vài hớp nước, chờ đến khi mọi người đều tò mò thì mới bắt đầu kể, “Chúng tôi quen nhau đã hơn chín năm rồi. Vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của Đường Đường, tôi đã cúp học rồi chạy đến trường cô ấy để tỏ tình, trầy trật đánh bại biết bao nam sinh mới theo đuổi được cô ấy đấy. Đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô ấy là được mười năm rồi.”

Mọi người kinh ngạc suýt rớt cả cằm.

Thẩm Đường, “…”

Cô bất lực đỡ trán. Không ngờ anh lại bịa chuyện giỏi như thế, còn mươi năm tròn nữa chứ.

Mười năm nay, chẳng biết anh đã “lưu lạc” trên biết bao nhiêu chiếc giường đôi rồi.

Tạ Quân Trình có tài làm biên kịch trời sinh, bịa chuyện đến nghiện rồi, vì để thêm phần chân thật, anh còn nói, “Thật ra cũng không thể nói là quen nhau chín năm được, trong lúc đó chúng tôi từng tan tan hợp hợp rất nhiều lần. Lúc ấy trẻ người non dạ, lại cứng đầu, mỗi lần cãi nhau là chẳng ai chịu nhường bước, thế là chia tay. Chia tay rồi lại không nỡ, tôi lại đi năn nỉ quay lại.”

Anh giả vờ hồi tưởng,”Lần chia tay lâu nhất là khoảng một năm mười tám ngày, đầu năm nay mới hợp lại. Bây giờ thì cuối cùng đã ổn định, tôi cũng đã hồi tâm hoàn toàn, sau này chúng tôi sẽ ở bên nhau thật hạnh phúc.

Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường, “Thẩm ảnh hậu à, tranh thủ nhận thưởng đi, nhận thưởng rồi thì kết hôn với anh.”

Thẩm Đường đưa tay khẽ véo anh một cái, ý bảo Tạ Quân Trình câm miệng, đừng có bịa chuyện nữa.

Nhưng hành động này của cô khi rơi vào mắt mọi người lại là hành động thân mật giữa những người yêu nhau.

Thượng tổng bán tín bán nghi, trước đây ông ta làm việc tại trụ sở ở New York, hai năm gần đây mới được điều về Bắc Kinh, đến bây giờ ông ta vẫn chưa từng nghe nói Tạ Quân Trình có mối tình đầu là Thẩm Đường.

“Hai người quen nhau nhiều năm thế à?”

Tạ Quân Trình đáp lại một tiếng, “Không biết bác Thượng có còn nhớ hay không, phiên đấu giá năm năm trước vì bận đi công tác nên con không thể tham dự được, nên con đã nhờ bác mua giúp con một cây đàn piano ấy.”

Thượng tổng nhớ rất rõ, “Còn bắt buộc phải khắc một đóa hoa hải đường lên cây đàn…” Nói đến đây, ông cũng cười, “Hóa ra là thế, bác đã nói mà.”

Tạ Quân Trình nói, “Đó là món quà nhân dịp sinh nhật hai mươi tuổi của Đường Đường đấy ạ.”

Mọi người trên bàn tiệc yên lặng nghe hai người đáp qua đáp lại.

Tưởng Thành Duật đã nhìn thấy cây đàn piano ấy, là cây đàn piano nhập khẩu số lượng có hạn được đặt trong phòng khách nhà cô ở thôn Hải Đường.

Vì cây đàn đã cũ nên anh cứ tưởng cô mua từ khi còn bé, hóa ra là do Tạ Quân Trình đấu giá được, hơn nữa còn khắc lên cây đàn một đóa hoa hải đường.

Cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, Thượng tổng nhìn sang Thẩm Đường, “Lúc trước cô Thẩm sinh sống ở nước ngoài ư?”

Thẩm Đường gật đầu, “Vâng, tôi sang London du học năm mười lăm tuổi.”

Thượng tổng không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì khi xử lý chuyện cây đàn kia, địa chỉ cần chuyển đến chính là London, lúc ấy ông ta đã tốn không biết bao nhiêu sức lực.

Ông ta vốn nghĩ Tạ Quân Trình muốn tặng cho con gái của bạn làm ăn, nhưng không ngờ là tặng cho Thẩm Đường.

Máu biên kịch trong người Tạ Quân Trình không sao kiềm chế được, “Hòn đảo kia cũng là quà tốt nghiệp mà tôi mua tặng cho cô ấy.”

Thẩm Đường, “…”

Suýt chút nữa là cô bị nghẹn rồi.

Cũng thật khéo, lúc anh mua hòn đảo kia vừa hay đúng vào năm cô tốt nghiệp đại học.

Nói đến đây, Cát tổng đã xác định Tạ Quân Trình và Thẩm Đường thật sự là một đôi. Ông ta nhờ nhân viên rót cho mình bốn ly rượu vang, chai rượu cạn đáy, không sót một giọt.

Chuyện này còn xót hơn cả chuyện mất đi hai trăm triệu.

“Cô Thẩm Đường.” Ông ta nâng ly rượu lên, có mấy lời không nhất thiết phải nói rõ ràng, ông uống cạn ly rượu trên tay.

Trước mặt còn lại ba ly.

Uống hết bốn ly rượu này, người bình thường sẽ gục ngay lập tức.

Thẩm Đường nể mặt Thượng tổng, nói với Cát tổng, “Cát tổng, ông định không say không về thật ư? Nếu vậy thì chẳng phải rating truyền hình tối nay sẽ phải giảm xuống rồi ư?”

Những người khác bật cười, Cát tổng cũng cười.

Có đôi khi, ân tình chính là một câu nể mặt nhau như thế.

Đoạn nhạc đệm và vở kịch đêm nay xem như đã đến hồi kết.

Trong câu chuyện của Tạ Quân Trình tối nay, chỉ có cây đàn dương cầm kia là thật. Khi ấy, cô bị ép phải từ bỏ việc đào tạo piano chuyên sâu, bởi vì nhà họ Tiêu không thích cô bị người ta chú ý trên sân khấu.

Sau khi anh và Hà Sở Nghiêu biết chuyện, hai người cùng nhau mua tặng cho cô một cây đàn dương cầm trị giá trên trời.

Họ an ủi cô rằng, chờ đến khi tốt nghiệp đại học thì cô có thể đổi sang con đường âm nhạc mà mình yêu thích.

Dù không đi theo con đường chuyên nghiệp thì cứ để đó, khi nào thích thì đàn vài bài.

Sau này cô cũng không đi theo con đường đào tạo chuyên sâu, vừa tốt nghiệp xong liền bước vào showbiz.

Qua những lời thật thật giả giả hôm nay, mọi người đều nghĩ cô và Tạ Quân Trình thật sự là người yêu của nhau.

Sắp sửa đến màn mời rượu, Tạ Quân Trình nhờ phục vụ mang lên hai phần bánh phô mai nướng mềm, anh ta muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt trước khi uống rượu.

Bánh phô mai nướng mềm được mang lên, Tưởng Thành Duật chợt nhìn về phía Tạ Quân Trình. Đây là món Thẩm Đường thích ăn nhất, anh đã từng mua cho cô vài lần.

Hai miếng bánh, Tạ Quân Trình ăn một miếng, một miếng đưa cho Thẩm Đường, im lặng đẩy đĩa bánh đến trước mặt cô.

Vô cùng tự nhiên và ăn ý.

Tưởng Thành Duật vuốt ve ly rượu vang, chưa bắt đầu mời rượu nhưng anh đã uống trước một ngụm.

Cô và Tạ Quân Trình chia chia hợp hợp chín năm, năm ngoái chia tay, đầu năm nay mới hợp lại, vậy ba năm của anh và cô thì tính là cái gì?

Còn cô thì khăng khăng muốn chia tay, dứt khoát chặn số anh, hành động vừa dứt khoát vừa tuyệt tình.

Hóa ra là tình đầu về nước, còn ở lại một thời gian, cô sợ không lừa dối được nên đã mượn chuyện của Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ để chấm dứt cuộc tình của bọn họ dễ dàng hơn.

Cũng may vừa nãy anh gõ chữ không nhanh, nếu gửi tin nhắn đó cho Tạ Quân Trình, anh cũng không biết phải xử lý chuyện này thế nào.

Lục Tri Phi ghé mắt nhìn anh, đúng lúc thấy anh hơi ngửa đầu, yết hầu khẽ nhấp nhô nuốt hớp rượu kia xuống.

Thứ nuốt xuống không chỉ là chút rượu đó, mà còn là cảm xúc mà anh phải kìm nén.

Không hiểu sao cô ta lại cảm thấy thật hả hê.

Có lẽ biết được chuyện Thẩm Đường là hoa đã có chủ, vì thế khi nhìn Thẩm Đường, cô ta cũng thấy dễ chịu hơn. Trước đây không có cơ hội quan sát kỹ gương mặt của Thẩm Đường, bây giờ nhìn lại đúng là khác hẳn so với trên TV.

Nét nào ra nét đó, khiến người ta không thể dời mắt.

Người đẹp thế này đúng là nên cậy đẹp mà kiêu.

Càng nhìn Thẩm Đường, hàng mày Lục Tri Phi lại càng nhíu chặt, cô ta cảm thấy rất quen, cái “quen” này không phải là kiểu nhìn trên TV riết mà quen.

“Cô Thẩm, hình như tôi đã từng gặp cô ở Anh thì phải.”

Lục Tri Phi chủ động bắt chuyện, nhưng lời thốt ra khỏi miệng cũng khiến cô ta giật mình.

Thẩm Đường nhìn sang, cố gắng không nhìn Tưởng Thành Duật, cười hỏi lại, “Thật ư?”

Tuy ngữ khí chẳng thân thiện mấy, nhưng Lục Tri Phi không thèm so đo, bây giờ ngay cả cô ta cũng đã dần quen với sự lạnh lùng của Thẩm Đường.

Cô ta kiên nhẫn đáp lại Thẩm Đường, “Ừm, trong một hoạt động của một câu lạc bộ trong trường, lúc ấy cách nhau khá xa nên tôi không chắc có phải là cô hay không. Nhưng có lẽ là đúng rồi, vì dù sao thì người đẹp như cô quả thật không nhiều.”

Thẩm Đường, “Không biết cô Lục nhìn thấy tôi ở trường nào?”

Ông chủ thương hiệu A tiếp lời, “Lục tổng là sinh viên xuất sắc của Oxford đấy.”

Lục Tri Phi mỉm cười, “Ông quá khen, tôi cũng liều mạng lắm mới nộp đơn học thạc sĩ được.”

Những người đang ngồi ở đây, nếu bỏ qua nhân phẩm thì ai cũng là tinh anh trong nhóm tinh anh.

Đối với mấy lời khen xã giao này, cô ta không để tâm mấy, vì ông chủ A đang muốn gián tiếp khen Thẩm Đường mà thôi.

Vì thế, bọn họ cũng rất tò mò, không biết cái người mà Lục Tri Phi nhìn thấy có phải Thẩm Đường hay không.

Tưởng Thành Duật thong thả ngả người ra sau, anh phát hiện ra mình không hề hiểu Thẩm Đường một chút nào.

Trên mạng không có thông tin về chuyện cô học đại học, lúc trước anh cứ nghĩ cô không đậu vào trường tốt nên công ty không muốn lấy ra lăng xê.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tạ Quân Trình đã cố ý dìm tin tức này xuống.

Chuyện liên quan đến đại học của Thẩm Đường, Tạ Quân Trình là người rõ ràng nhất.

Cô chỉ chọn đại chứ không phải hứng thú với đại học kinh doanh. Trong nhóm bạn cùng lứa, cô thông minh hơn so với nhiều người, có lẽ điều này được di truyền từ Tiêu Chân.

Dù không thích chuyên ngành này, nhưng cô vẫn cố gắng học hành, thành tích mấy môn chuyên ngành cũng khá ổn.

Đến năm cuối cùng, bà nội cô vì điều trị không thành nên đã qua đời, đó là đả kích lớn đối với cô, làm ảnh hưởng đến mấy môn trong học kỳ đó.

Tạ Quân Trình thay Thẩm Đường trả lời câu hỏi của Lục Tri Phi, “Hồi đại học, Đường Đường bận yêu đương với tôi nên không có tinh thần học tập, thành tích không cần nhắc đến đâu.”

Lời này chính là thừa nhận Thẩm Đường và Lục Tri Phi là bạn cùng trường.

Mặc kệ là có tốt nghiệp loại ưu hay không, nhưng nếu người ta vào được trường này thì thực lực đã rõ rành rành.

Ly rượu đầu tiên của tối nay, Thượng tổng đề nghị nâng ly mời Thẩm Đường, mỹ nữ lại thêm danh hiệu tài nữ, cô hoàn toàn xứng đáng.

Tưởng Thành Duật ngửa đầu uống rượu, khóe mắt vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Đường.

Năm ngoái ở thôn Hải Đường, anh từng hỏi cô tốt nghiệp trường nào, cô bảo cô quên rồi.

Cô còn giả vời hỏi anh, trường kinh doanh “trâu” nhất có phải khó xin lắm không.

Trường kinh doanh mà cô học cũng nằm trong top những trường “trâu” nhất, chẳng kém anh là bao.

Bữa cơm tối nay cứ như bị nghẹn ở cổ họng, nhưng lại kéo dài đến mười giờ hơn mới kết thúc.

Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đi phía trước, vừa nãy trên bữa tiệc chỉ mãi uống rượu nói chuyện phiếm, nên anh vẫn chưa nói được mấy câu với Thẩm Đường, “Buổi đấu giá hôm nay em mua được gì rồi?”

Thẩm Đường đáp, “Em và Ôn Địch mua được mấy bức tranh.”

Tạ Quân Trình nhìn cô cười nói, “Tặng cho anh à?”

Thẩm Đường nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ, “Chán anh thật, không chờ đến lúc em tặng cho anh rồi anh giả vời ngạc nhiên được à?’

Tưởng Thành Duật đi sau bọn họ không xa, đoạn đối thoại liếc mắt đưa tình của hai người đều bị anh nghe thấy không sót một chữ.

Hôm nay anh cũng có mặt tại buổi đấu giá, giá bức tranh tĩnh vật rẻ nhất cũng chốt giá hai triệu mốt.

Cô tặng Tạ Quân Trình món quà đắt như thế, nhưng lại chỉ tặng cho anh một bộ đồ thể thao chưa đến một ngàn tệ.

Còn tặng anh một thùng sợi cay, trị giá hơn một trăm đồng.

Anh không quan tâm món quà có đắt hay không, nhưng có đôi khi, giá trị món quà có thể chứng minh vị trí trong lòng của một người.

Tưởng Thành Duật mỉm cười tự giễu, từ khi nào mà anh lại bắt đầu so đo thế này.

Anh xoay người, rẽ ngoặt về phía nhà vệ sinh.

Tạ Quân Trình đi được vài bước thì đưa áo khoác cho Thẩm Đường cầm giúp, “Chờ anh một lát, anh hút điếu thuốc đã, tránh phải đi thang máy cùng nhóm người giám đốc Thượng.”

Thẩm Đường đứng bên lối đi chờ Tạ Quân Trình, trước cửa thang máy, Lục Tri Phi và Thượng đang tổng trò chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng vừa quay người lại thì không thấy người bên cạnh đâu, nên cô ta không bước vào thang máy.

Không cần nghĩ cũng biết cô ta đang chờ Tưởng Thành Duật.

Cô thu hồi tầm mắt, ngắm nhìn mấy bức tranh trên tường.

Nơi khóe mắt, Thẩm Đường nhác thấy có một bóng người chậm rãi đến gần.

Thẩm Đường khẽ quay đầu, ánh mắt cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tưởng Thành Duật.

Anh thả chậm bước chân, nhưng khi nhìn thấy áo khoác của Tạ Quân Trình trên tay cô, mọi suy nghĩ dần tiêu tan.

Thẩm Đường cũng không có gì muốn nói với anh, về chuyện cô và Tạ Quân Trình “yêu nhau” bao năm nay, chờ đến ngày mai khi mọi người tỉnh táo lại, Tạ Quân Trình sẽ giải thích với anh sau. Chuyện hợp tác về sau của bọn họ sẽ không vì hiểu lầm này mà bị ảnh hưởng.

Mùi rượu nồng nặc lướt qua người cô.

Ba năm giữa cô và anh đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Điều duy nhất không thể buông được chính là khoảng thời gian được ở cùng nhau tại thôn Hải Đường, khoảng thời gian ấy giống như trộm được vậy.

Trong lòng thầm ướm anh cách thang máy còn bao xa, cố gắng không quay đầu lại.

Ba năm này, cô xem như là mình đã nhập vai, động lòng, yêu một lần.

Mà phim thì sớm muộn cũng phải đến ngày đóng máy, cô cũng phải quay trở về cuộc sống thực tại của mình.

Đau thấu tim gan một trận, lòng cũng dễ buông bỏ hơn trước kia rất nhiều.

“Em tính ngắm tranh đến rớt tròng mắt ra luôn à?” Tạ Quân Trình bước ra từ khu hút thuốc, trên người vẫn còn ám mùi khói.

Thẩm Đường không cãi lại, chỉ trả áo khoác lại cho anh.

Tạ Quân Trình quan sát cô, “Người đàn ông mà em nằm mơ anh ta kết hôn trên đảo hôm trước là Tưởng Thành Duật đúng không?”

Thẩm Đường không phủ nhận.

Tạ Quân Trình mặc áo vest vào, “Anh phải ở lại đây vài tháng, kiểm tra vài hạng mục. Chờ đến khi anh kết thúc công việc, em cũng nên giải nghệ rồi trở về cùng anh đi.”

Thẩm Đường lắc đầu, “Em tạm thời chưa có ý định đó.”

Tạ Quân Trình không khuyên nhủ nhiều, “Không gấp, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, giới giải trí không hợp với em.”

Có thích hợp hay không thì cũng đã đi đến bước này rồi.



Dưới lầu khách sạn, xe của Lục Tri Phi và Tưởng Thành Duật đậu song song với nhau.

Cô ta tựa lên cửa xe của mình, bày ra dáng vẻ kẻ thắng nhìn Tưởng Thành Duật, “Đã lâu rồi em mới thấy vui như tối nay. Kể từ khi bị anh từ chối, em đã rơi vào vòng lẩn quẩn hoài nghi bản thân trong suốt một thời gian dài.”

Mất hơn một năm mới gắng gượng vực dậy.

Nhưng chấp niệm này lại rất khó buông bỏ.

Thứ không có được thì mãi mãi khiến mình xao động.

“Anh có biết tối nay mình đã uống bao nhiêu rượu rồi không? Uống rượu như uống nước lã. Đáng tiếc, rượu mời Thẩm Đường đều có Tạ Quân Trình ngăn lại.”

Mượn cơn say, cô ta nói chuyện không cần phải lựa lời, “Không ngờ cậu hai nhà họ Tưởng lại bị biến thành “tuesday”.”

Người đàn ông kiêu ngạo này lại biến thành người qua đường trong mối tình của người khác.

Tình cảm anh bỏ ra, người ta vốn không để ở trong lòng.

Trên mặt Tưởng Thành Duật không lộ ra vui buồn, đối với những lời mỉa mai  không giữ miệng này của cô ta, anh rất phong độ giữ im lặng.

Lục Tri Phi không biết có thể duy trì cơn hả hê này được bao lâu, lòng người là thứ dễ ganh đua so sánh nhất, đã thích anh rồi thì chỉ muốn tìm một người giống anh mà thôi.

Nhưng rất khó.

Nếu không tìm được người đàn ông nào giống anh, cái cảm giác thua kém ấy như muốn lấy cả mạng của cô ta.

Quanh đi quẩn lại đã mấy năm, ngoại trừ sự nghiệp ra, cô ta chẳng có gì cả.

Cô ta không muốn thừa nhận lòng mình vẫn còn yêu anh.

Lục Tri Phi mỉm cười, hưởng thụ khoảnh khắc vui vẻ hiếm có, “Chúc anh đêm nay không bị mất ngủ, tạm biệt, ngủ ngon nhé.”

Tưởng Thành Duật mở cửa xe ngồi vào.

Trong nhóm chat đang tag anh liên tục, [Đâu mất rồi, cậu muốn hợp tác với Tạ Quân Trình à?]

Đã qua mấy tiếng, Tưởng Thành Duật mới trả lời lại, [Không phải, có một người bạn xin số của anh ta.]

Tối nay anh uống hơn một chai rượu vang, còn có không ít rượu trắng, Tưởng Thành Duật đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đầu anh như đang phát lại một đoạn video được biên tập sơ sài, hình ảnh xuất hiện lung tung, nhưng tất cả đều liên quan đến Thẩm Đường.

Đoạn “video” cứ liên tục được chiếu suốt dọc đường, đến khi ô tô dừng lại trong sân của biệt thự.

Màn đêm hòa vào làn sương mù dày đặc, bầu trời tối đen như mực không chút ánh sáng.

Dạo gần đây tiết trời đã dần ấm lên, côn trùng trong vườn cũng bắt đầu kêu vang.

Tưởng Thành Duật đứng ngoài sân hút thuốc, cơn say bắt đầu ngấm dần.

Anh thực sự chẳng quan tâm đến những lời mỉa mai của Lục Tri Phi.

Nhưng, khi nghĩ đến thái độ của Thẩm Đường đối với mình, chút phong độ còn sót lại cũng gần như hao mòn không còn lại gì.

Trong men say, Tưởng Thành Duật bất chấp trời đã khuya, cũng chẳng quan tâm có làm phiền đến cô và Tạ Quân Trình hay không, anh mượn điện thoại của quản gia gọi điện cho Thẩm Đường.

Thẩm Đường cầm áo ngủ định ngâm mình thư giãn, nhưng khi đi đến cửa phòng tắm thì điện thoại chợt vang lên, cô đành phải vòng lại đầu giường nhận máy.

Một dãy số lạ.

“A lô, xin hỏi ai thế ạ?”

“Là anh đây.”

Thẩm Đường cầm áo ngủ trong tay, cô không muốn ngày mai lại bị Lục Tri Phi tìm đến cửa mắng mình lẳng lơ, “Sau này đừng liên lạc với nhau nữa, ân tình mà em nợ anh em nhất định sẽ trả lại. Có chuyện gì thì ngày mai Tạ Quân Trình sẽ giải thích rõ ràng với anh sau.”

Lời chất vấn đến bên môi lại vội vàng đổi thành, “Anh và Lục Tri Phi không có gì cả, cũng không phải là bạn gái của anh. Hôm nay anh và cô ấy mặc đồ cùng màu chỉ là trùng hợp mà thôi. Trái lại là em đấy, bây giờ có tiện nói chuyện không, nếu không thì thôi vậy.”

Hóa ra cô ta không phải bạn gái của anh.

Thẩm Đường không có gì không tiện, nhưng nước sắp lạnh rồi, bồn tắm trong căn hộ này không có chức năng tự động làm nóng lại.

Nếu nói chuyện trong năm phút, nước cũng sẽ không đến nỗi bị lạnh.

“Năm phút đủ không?” Cô hỏi.

Tưởng Thành Duật không ngờ có ngày mình gọi điện cho cô cũng phải tính giờ.

Điện thoại rơi vào im lặng trong thoáng chốc.

Thẩm Đường hỏi anh, “Có chuyện gì thì anh nói đi.”

Tưởng Thành Duật không biết phải mở miệng thế nào, anh muốn đợi cô cho anh một lời giải thích.

Trong điện thoại quá yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở của hai người.

“Nếu không có gì thì em cúp máy đây.”

“Vẫn chưa tới năm phút mà.” Tưởng Thành Duật ngồi trên băng ghế ngoài sân, ném tàn thuốc vào thùng rác. Tối nay anh uống quá nhiều, rượu ngấm rồi cũng làm tê liệt thần kinh.

Lý trí và tư duy đã dần mất khống chế.

Ngay cả anh cũng không thể ngăn được lời nói của mình, “Biết em chân dài, cũng giỏi xoạc chân, nhưng không ngờ chân em lại dài đến thế, một chân đạp hai thuyền, một thuyền ở nước ngoài, một thuyền ở trong nước.”

Thẩm Đường, “…”

Tưởng Thành Duật ấn mạnh vào thái dương, “Đường Đường, anh có chỗ nào thua kém Tạ Quân Trình? Em dây dưa với anh ta gần mười năm, mà chúng ta chỉ mới có ba năm. Vì anh ta mà em lại chia tay với anh.”

Thẩm Đường chắc chắn anh đã say rồi, với tính tình kiêu ngạo của anh, bình thường sẽ không thể cất giọng oán trách như thế này.

“Em và Tạ Quân Trình chỉ là bạn, những lời anh ấy nói tối nay đều là muốn giúp em cả. Cụ thể thì ngày mai Tạ Quân Trình sẽ giải thích với anh. Anh say rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh không say, anh chỉ uống hơi nhiều mà thôi, rượu vang ngấm lâu.” Tưởng Thành Duật như tự lọc đi những lời giải thích vừa nãy của cô, thần kinh tê liệt không tiếp thu được, “Đường Đường, rốt cuộc là em có bao nhiêu phần thật lòng với anh? Em có bạn trai rồi mà còn ở bên anh ba năm.”

Thẩm Đường bất lực, cô vẫn còn muốn ngâm mình, “Không nói nữa, ngủ ngon.”

“Chờ một chút rồi hẳn cúp.”

“Chờ hai chút cũng vô dụng thôi, có nói với anh thì ngày mai anh cũng chẳng nhớ gì.”

Tưởng Thành Duật ngẫm nghĩ một lúc, anh tiện tay ấn nút ghi âm cuộc trò chuyện, dù mai có quên thì vẫn có thể nghe lại, anh rất cố chấp đối với một vấn đề, “Đường Đường, ba năm qua của chúng ta là gì, em định thế nào?”

Thẩm Đường nói thêm vài câu đuổi anh, sau đó dứt khoát cúp máy.



Bảy giờ sáng hôm sau.

Tưởng Thành Duật dậy trễ hơn mọi ngày một tiếng, di chứng sau khi say rượu chính là đầu đau như búa bổ.

Anh tắm nước nóng, uống vài ly nước ấm mới tỉnh táo lại đôi chút.

Anh chỉ nhớ rạng sáng hôm qua có gọi điện thoại cho Thẩm Đường, nhưng nói gì, vì sao lại cúp máy thì anh không tài nào nhớ nổi.

Không biết lúc ấy mình có làm chuyện gì thất lễ hay không.

Tưởng Thành Duật thay quần áo rồi lấy điện thoại, nghĩ xem nên hỏi Thẩm Đường thế nào mới ổn. Bây giờ chỉ mới bảy giờ rưỡi, có lẽ cô và Tạ Quân Trình vẫn chưa dậy.

Anh thất thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu.

Trên màn hình điện thoại hiện lên đoạn ghi âm được quản gia gửi sang.

Anh nhớ tối qua hình như mình có mượn điện thoại của quản gia, có lẽ là anh đã ghi âm lại.

Đoạn ghi âm rất ngắn, chỉ tầm mấy chục giây, anh ấn mở.

Giọng anh truyền đến trước tiên, “Đường Đường, ba năm của chúng ta phải tính làm sao, em định xử lý thế nào?”

Thẩm Đường trả lời anh, “Nếu không thì em bồi thường tổn thất thanh xuân của anh trong ba năm qua nhé.”