"Lý Nhị Mai, cô đang làm gì vậy! Đứa bé như thế này, nửa đêm nửa hôm cô đuổi nó ra ngoài! Ôi, ôi! Còn nói cô rất tốt! Nếu như đây là con ruột của cô, cô có nỡ để nó ở qua đêm bên ngoài không?”Lý Như nhìn thấy dưới chân dốc có một người phụ nữ, cô ta đi rất nhanh, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác đen có nhiều vết vá, người còn hơi béo, tuy rằng chưa từng thấy Tam Nga, nhưng đặc điểm của cô ta Trương Hồng Hà đã sớm nói đi nói lại hơn mười lần với cô rồi, eo như cái thùng, mông như cối xay, gò má cao, miệng nhọn, mồm to răng vẩu! Lý Như quả thực muốn chấm cho cách miêu tả ngoại hình của Trương Hồng Hà 90 điểm.

Tam Nga thấy Lý Như nhìn mình, nâng cằm lên, vẻ mặt vênh váo hai tay chống thắt lưng: "Lý Nhị Mai, hồi đó cô đồng ý với chị tôi như thế nào? Bây giờ chịtôi không ở đây, tôi là dì ruột Song Quý, không thể để cô đối xử với thằng bé như vậy được! Thằng bé mới có mười bốn tuổi, còn quậy phá nhiều! Đến nhà ai mà không đòi hỏi chứ?”Lý Như vốn không muốn trả lời lại cô ta, nghe thấy câu này thì bật cười, cất giọng đáp lại.

"Thế thì cô dẫn đi đi! Miếu nhà tôi nhỏ! Không chưa nổi vị Kim Phật này đâu!” Nói xong kéo Xuyên Trụ vào nhà, đóng cửa lại sầm một nhát, không hề có ý đón khách vào cửa.

Tam Nga nhất thời trợn tròn mắt.


Hai cô con gái trong viện cũng không nhàn rỗi, đều khẩn trương làm việc.

Mấy ngày nay, hai người đều dựa theo yêu cầu của Lý Như, hái rất nhiều rau dại trên núi về.

Thôn Cốc Đôi bốn phía đều là núi, cho dù là hạn hán, vẫn có thể tìm được một ít rau dại, đặc biệt là rau hẹ, nó mọc trong khoảng trống trong bụi rậm, mặt trời không thể chiếu vào, bốc hơi cũng ít, nên rất dễ tìm.

Nhưng người trong thôn đều cho rằng rau hẹ vào tháng sáu không ăn được, bởi vậy trừ khi trong nhà thật sự không còn gì ăn, nên lúc này cũng không có người đi hái, ngược lại giúp hai chị em bớt việc, trên đường gánh nước có thể thuận tiện mang theo mấy bó lớn về.

Lúc này hai người đang thu dọn rau dại sạch sẽ, rửa sạch bằng nước, sau đó cắt thành đoạn dài bằng ngón tay.


Làm xong bước này, Lý Như luộc rau qua rừng một lần, sau đó vớt ra nấu thành rau khô.

Hai ngày trước cô đã làm được một ít, chờ tích góp đủ, cô định đến Nam Lĩnh cất những thứ này đi, coi như là chỗ dựa lúc vạn bất đắc dĩ.

“Thớt mâm tới rồi đây!”Tiểu Lan nhìn ra ngoài cửa làm mặt quỷ, Miên Hoa mím môi cười, biệt hiệu của cái cối xay này là do dì Hồng Hà đặt, bọn trẻ con trong thôn đều ở sau lưng gọi như vậy.

Xuyên Trụ nhìn Tiểu Lan một cái: "Sặc, trẻ con trẻ mỏ đừng gọi lung tung, không lễ phép!”Nói xong, anh ấy chắp tay sau lưng nói với Lý Như: "Chị hai, có lẽ Tam Nga muốn nói rất nhiều điều, nếu cô ta muốn dẫn Song Quý về Tây Vương Trang thì kệ cô ta, còn nếu không, chúng ta cứ dứt khoát đưa Song Quý ra ngoài.

”.