Rất không thoải mái.

Ánh mắt dán chặt trên đỉnh đầu chị tựa như một sợi tơ vô hình cuốn lấy khiến chị không thể cử động. Vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy được chiếc cổ thiên nga mịn màng của đối phương, thật đẹp.

Hà Thanh Nhu hơi nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm vào vách thang máy.

"Làm việc ở bộ phận nào?" Lâm Nại chợt mở miệng, lúc này thang máy vừa xuống đến tầng một, người công nhân đẩy hàng đi ra, cô ôm vai Hà Thanh Nhu, kéo chị sát vào trong, sau đó lập tức buông ra, cả quá trình cực kì tự nhiên.

Hà Thanh Nhu hơi sững người, hỏi ngược lại: "Cô là nhân viên mới?

Lâm Nại cười cười: "Ngày mai bắt đầu đi làm, nay đến xem trước."

Cô khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng không giống sinh viên, hẳn là được cơ quan tuyển dụng, Hà Thanh Nhu đoán vậy. Đối tượng tình một đêm biến thành đồng nghiệp, chị chợt có cảm giác như tự vác đá nện chân mình.

"Bộ phận nào?"

"Chị vẫn chưa trả lời tôi."

"Phòng thiết kế, " Hà Thanh Nhu vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy, "Cô thì sao?"

"Cũng gần đó..." Lâm Nại nói, sánh bước cùng chị, "Ở bên cạnh bộ phận của chị."

Bên cạnh phòng thiết kế là phòng nhân sự. Hà Thanh Nhu thở phào nhẹ nhõm, hai bộ phận dù nằm sát nhau nhưng công việc không liên quan nhiều lắm nên rất ít lui tới.

Ra khỏi thang máy rẽ trái là đến bãi đậu xe lộ thiên, Hà Thanh Nhu mở cửa xe: "Gặp lại sau."

Nói xong liền đóng cửa xe, động tác liền mạch.

Lâm Nại nhíu mày: "Hẹn gặp lại."

Trên đường, Hà Thanh Nhu gọi điện thoại cho Trì Gia Nghi: "Gia Nghi, tối nay tớ có việc, bữa khác mời cậu ăn cơm nhé."

Bên kia đầu điện thoại có tiếng sột soạt, Trì Gia Nghi vẫn còn buồn ngủ mà trở mình: "Chuyện bên công ty xử lý thế nào rồi?"

Hà Thanh Nhu cười khổ, chị còn chưa nói chuyện này với Trì Gia Nghi: "Nhanh vậy đã truyền đi rồi, tớ còn tưởng rằng có thể ép xuống chứ."

Trì Gia Nghi bò ra khỏi ổ chăn, gãi đầu nói: "Cậu đâu phải không biết đám phụ nữ bên bộ phận tớ nhiều chuyện cỡ nào, vừa xảy ra chuyện là họ Lý bên bộ phận kiểm định chất lượng đã kể quanh, như thể là sợ mọi người không hay gì, thật là muốn vả vào mồm cô ta mấy cái."

Hà Thanh Nhu bất lực thở dài: "Không cần để ý làm gì, cũng đâu làm gì được tớ."

"Bọn họ ỷ vào cậu tốt tính thôi." Trì Gia Nghi còn bực hơn cả chị, giận dữ mà rằng, "Nếu là tớ thì tớ xé nát miệng bọn họ rồi! Rặt một đám chỉ dám thêm mắm dặm muối sau lưng người khác."

Hà Thanh Nhu không nhịn được mà bật cười: "Đều giải quyết xong rồi, bọn họ có nói nữa cũng không có tác dụng gì."

"Vậy là tốt rồi, " Trì Gia Nghi đắn đo nói tiếp, "Nghe nói Tiểu Ngô báo cáo vượt cấp, trực tiếp gọi cho Dương Thuận Thành là thật sao?"

"Ừ, con bé cứ khóc mãi." Hà Thanh Nhu quay lại, chậm rãi xoay vô lăng, lại vào đường cao tốc, "Tớ đã gõ báo cáo rồi, sẽ không sao đâu."

"Con bé này có phải thiếu suy nghĩ không vậy? Bình thường cậu đối xử tốt với nó như vậy, giờ nó lại hại cậu thế này."

"Con bé mới bước vào xã hội nên còn chưa hiểu những chuyện này, từ từ dạy bảo là được rồi." Hà Thanh Nhu nói, chị tuyển Tiểu Ngô vào bộ phận thiết kế, năng lực của cô bé khá tốt, cố gắng bồi dưỡng, sau một thời gian là có thể trở thành một trợ thủ đắc lực.

"Quá nhân hậu thì không làm nên chuyện lớn, cậu cứ vậy thì lúc nào mới dạy dỗ con bé đó xong." Trì Gia Nghi đảo mắt khinh bỉ, vén chăn xuống giường rồi mang dép vào, "Ôi, nói thật đi, cô gái tối qua như thế nào? Cậu mau nói cho tớ biết nào, có phải nóng bỏng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không thể khống chế, xuân sắc đong đầy không..."

"Không có," Hà Thanh Nhu trả lời, nghĩ đến vừa nãy tình cờ gặp Lâm Nại trong thang máy công ty, gương mặt không khỏi nóng lên, không thể nói thật với Trì Gia Nghi được. Nếu để Trì Gia Nghi biết Lâm Nại cùng công ty với họ, cô ấy không lật tung trời lên mới là lạ. "Khi đó tớ uống nhiều quá, đầu óc choáng váng, không có ấn tượng gì cả."

"Lừa ai chứ," Trì Gia Nghi không tin, "Cậu chỉ uống vài ba ly."

"Sau khi cậu và Trần Minh Hành về rồi, tớ còn uống thêm một ít, say đến chân nam đá chân chiêu, mơ mơ màng màng, tỉnh dậy mới phát hiện mình ở khách sạn."

"Cậu đoán xem tớ tin không nào?"

Hà Thanh Nhu mặc kệ Trì Gia Nghi tin hay không, "Tớ đang lái xe, không tiện nói chuyện điện thoại, cúp máy nhé, mai tới công ty lại nói chuyện tiếp." Nói rồi chị nhấn tắt.

Sau khi về nhà, Hà Thanh Nhu ăn đại một tô mì, tắm rửa giặt giũ, tưới nước cho đám cây trên ban công, trước khi ngủ lại xem điện thoại theo thói quen.

Nhóm trò chuyện lớn của công ty rất sôi nổi, tin nhắn liên tục nhảy ra, thường thì trong nhóm có rất nhiều người thích nói chuyện phiếm về đủ chủ đề. Hà Thanh Nhu lướt lên trên mấy cái, không thấy tin nhắn nào có nội dung thiết thực, bèn rời khỏi giao diện trò chuyện.

Hà Thanh Nhu nhấn vào vòng bạn bè, cũng không có gì đặc biệt, chị tiện tay nhấn nút "Thích" cho mấy người quen biết. Đang định ngủ thì giao diện mời kết bạn bỗng nhảy ra.

Tên wechat của đối phương là "L", ảnh đại diện là một con mèo vàng tròn vo, vừa bé bỏng vừa đáng yêu.

Chị mở ra xem, ghi chú viết: Lâm Nại.

Hẳn là cô tìm được chị trong nhóm trò chuyện. Hà Thanh Nhu suy nghĩ chốc lát rồi nhấn từ chối.

Nhưng đối phương nhanh chóng gửi lời mời kết bạn lại: Đồng ý.

Hà Thanh Nhu không hề nghĩ ngợi, lập tức nhấn từ chối, sau đó tắt điện thoại đi ngủ. Chị thực sự mệt không chịu nổi, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ đến không biết trời đất trăng sao.

6 giờ 50 sáng hôm sau, Hà Thanh Nhu thức dậy, rửa mặt, trang điểm, ăn sáng rồi vội vàng lái xe đến công ty quẹt thẻ, lúc đó là 7 giờ 55, vào đến văn phòng của bộ phận thiết kế là vừa đúng 8 giờ.

Đồng nghiệp có quan hệ tốt lên tiếng chào chị: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Chị trả lời, cầm bản ghi chép công việc nhìn lướt qua, trong lòng sắp xếp trình tự công việc, đang chuẩn bị rót cốc cà phê rồi bắt đầu làm việc thì lại thấy đồng nghiệp nữ ngồi đối diện xéo vừa khõ vừa thay đổi bản vẽ, giấy vệ sinh chất đống trên bàn.

Chị không quen thân với người kia lắm, bèn vỗ đồng nghiệp nam bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đồng nghiệp nam lắc đầu, vẻ mặt thông cảm: "Bản vẽ nộp lên hồi tuần trước bị trả lại, nghe dạy dỗ suốt nửa tiếng cũng thôi đi, còn bị trừ nửa tháng tiền thưởng nữa."

Hà Thanh Nhu ngờ vực: "Không phải đã được duyệt rồi sao?"

"Phía giám đốc mới không thông qua," đồng nghiệp nam nói nhỏ, "Quan mới nhậm chứ, ra oai thị uy, mới sáng sớm đã gọi mấy đám người đến văn phòng. Cô kia còn đỡ, chứ phòng nhân sự bị sa thải hai người rồi đấy."

Hà Thanh Nhu kinh ngạc, giám đốc mới? Sao chị không biết gì cả? Chẳng hề có chút dấu hiệu nào cả, trước khi nghỉ chị còn đến phòng giám đốc để đóng dấu kí tên mà, khi đó giám đốc chi nhánh cũng đâu có vẻ gì là sắp rời công ty đâu, sao giờ lại đổi người rồi!"

"Giám đốc mới nào?" Chị hỏi.

Đồng nghiệp nam kinh ngạc nhìn chị: "Tối qua cô không xem tin nhắn trong nhóm trò chuyện à?"

"Tối qua ngủ sớm, không để ý."

"Tổng công ty điều đến, tôi cũng không rõ lắm." Đồng nghiệp nam nói, "Không nói nữa, quản lí Dương đến rồi." Anh ta nhanh chóng trở về chỗ ngồi, mở phần mềm vẽ lên.

Vừa nói xong, Dương Thuận Thành ưỡn bụng bia chậm chạp bước vào văn phòng, đôi mắt bé như hạt đậu nhìn quanh một vòng, chuẩn xác dừng lại trên người Hà Thanh Nhu.

Sống lưng Hà Thanh Nhu cứng đờ, chị đứng dậy, nhã nhặn cười nói: "Chào quản lí buổi sáng."

Dương Thuận Thành liếc mắt, hất hàm quăng tập tài liệu kế hoạch lên bàn chị: "Mang đến văn phòng giám đốc."

Giám đốc mới không dễ trêu, ông ta sợ bị phê bình, bèn để cấp dưới đi, ý đồ hết sức rõ ràng.

Hà Thanh Nhu thầm cắn răng hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà ông ta, nhưng chị che giấu cảm xúc trên mặt rất tốt. Chị cầm lấy bản kế hoạch: "Vâng, tôi đi ngay đây."

"Nộp xong thì tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

"Vâng."

Không biết ông ta nhét bản kế hoạch này trong lòng bao lâu mà nó nóng luôn thế này. Hà Thanh Nhu cầm bên mép tài liệu, đợi đến khi đi đến cửa ngoài, lặng lẽ vung vẫy mấy lần.

Phòng giám đốc cách phòng thiết kế tương đối gần, ở giữa chỉ ngăn cách bởi một phòng họp nhỏ, trước khi vào, Hà Thanh Nhu sửa sang lại một chút rồi gõ cửa.

"Mời vào."

Tiếng nói lạnh nhạt mà mạnh mẽ, hình như Hà Thanh Nhu đã từng nghe ở đâu đó, chị hơi ngẩn ra một chốc rồi đẩy cửa vào.

Đằng sau chiếc bàn trong văn phòng bằng gỗ, Lâm Nại đang chăm chú phê duyệt giấy tờ. Hôm nay cô mặc bộ đồ màu trắng, tóc vấn sơ lên, khi cô cúi đầu, một lọn tóc mái rũ xuống, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh, trang nhã và chín chắn.

Hà Thanh Nhu yên lặng đứng đấy, trái tim lại đập thình thịch. Thì ra cô là vị giám đốc mới! Vậy là hôm qua cô nói đến không phải là phòng nhân sự, "Cũng gần đó... ở bên cạnh bộ phận của chị", tức là chỉ phòng giám đốc.

Lâm Nại nhanh chóng xem xong giấy tờ trong tay, cô ngẩng đầu ra hiệu với chị: "Ngồi đi."

Hà Thanh Nhu cực kì xấu hổ, đặt tài liệu lên bàn: "Đây là bản kế hoạch về bộ giảm tốc xe ô tô X6 của phòng thiết kế, mời giám đốc xem qua."

"Đợi tôi kiểm duyệt hết đống giấy tờ này đã, ngày mốt chị hẵng đến lấy." Lâm Nại nói, cô đặt bút xuống, tựa lưng vào chiếc gối trên ghế. Cô đã xem tài liệu từ hơn sáu giờ sáng đến hiện tại, giờ không khỏi có chút mỏi mệt.

"Vâng, làm phiền giám đốc rồi." Hà Thanh Nhu kính cẩn nói, nhiệm vụ đã xong, chuẩn bị chuồn thôi, "Vậy tôi..."

"Có tiện pha giúp tôi một cốc cà phê không?" Lâm Nại mở miệng, đẩy cái ly đến trước mặt chị.

"Được." Chị có quyền nói từ chối sao? Tất nhiên là không rồi.

Kẻ có tiền có khác, dùng cốc uống cà phê cũng là mẫu mới nhất của Hermès, có thể mua được một đống ly cốc gốm sứ bình dân mà chị dùng, Hà Thanh Nhu cẩn thận cầm lấy, làm bể là bay mấy ngày tiền lương không chừng.

Lâm Nại chắc chắn sẽ không uống cà phê hòa tan, chị cũng không biết cô thích vị gì, Hà Thanh Nhu bèn pha một ít cà phê mới xay rồi bưng đến trước mặt cô.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Cà phê mới pha nóng hổi, mùi hương nồng nàng. Lâm Nại nhấp một hớp nhỏ, vị đắng chát lập tức tràn ngập khoang miệng.

"Lần sau có thể thêm đường vào."

"Được."

"Chị căng thẳng lắm sao?" Cô hỏi.

Hà Thanh Nhu lập tức phủ nhận: "Không có."

Cô để chiếc cốc xuống, ngón tay thon gọn khẽ gõ lên bàn vài cái, môi mỏng hơi mấp máy: "Tối nay rảnh không?"

"Tôi có hẹn bạn ăn tối," Hà Thanh Nhu trả lời, giọng điệu thong dong tự nhiên, tựa như là có chuyện đó vậy, "Mọi người đều bận rộn công việc, không dễ dàng gì tụ họp được một bữa."

Lâm Nại không tiếp lời, chỉ đầy hứng thú mà đánh giá cô. Hà Thanh Nhu sợ bị cô nhận ra sự hốt hoảng trong lòng: "Nếu giám đốc không có yêu cầu gì nữa, tôi xin phép trở về phòng thiết kế trước, tôi vẫn còn bản thiết kế chưa làm."

"Ừm." Khóe môi Lâm Nại hơi cong lên, đồng ý buông tha chị.

Hà Thanh Nhu thẳng lưng đi ra ngoài rồi mới nặngnề thở phào một hơi.