Dịch giả : hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần khập khiễng lê lết về tới Hương Vân sơn, tóc tai rối bù, trên mặt còn vài chỗ cháy đen, lòng còn mang đầy sợ hãi mà lết vào tiểu viện. Đồng thời, trong đầu của hắn còn nghĩ tới vô số tia chớp đuổi theo lúc nãy mà run rẩy trong lòng, lập tức phát thệ nhất định không bao giờ ngự kiếm phi hành trong ngày mưa dông nữa.

Rõ ràng đây không phải là phi hành cái gì cả, mà là chơi đùa với tính mạng!

Trong gian nhà gỗ, Bạch Tiểu Thuần không ngừng lầm bầm xỉ vả mình không ngớt, mãi một lúc sau tâm thần mới bình tĩnh lại rồi khoanh chân ngồi trên giường. Nhìn mưa gió lướt qua cửa sổ, tu vi trong cơ thể hắn cũng bắt đầu lưu chuyển một vòng toàn thân.

“Linh dược cấp hai, thích hợp cho Ngưng khí tầng tám trở xuống, nếu còn muốn tu vi tăng lên thì chỉ còn cách luyện chế ra linh dược cấp ba” Bạch Tiểu Thuần đưa tay chống cằm đầy trầm ngâm.

“Linh dược cấp ba có độ khó rất cao nên cần phải luyện chế linh dược cấp hai thuần thục mới có thể ổn thỏa chuyện luyện chế được. Bằng không mà nói, căn cơ bất ổn, khả năng thành công cũng không cao.” Bạch Tiểu Thuần mở túi trữ vật ra nhìn chút tích cóp của bản thân rồi thở dài. Trước kia hắn dựa vào thân phận Quang vinh đệ tử mà thu được không ít lễ vật.

Chẳng qua mấy ngày luyện dược vừa rồi lại hao phí một cách kinh khủng. Cho dù hắn có thói quen rất tiết kiệm nhưng tích góp trước đây cũng đã giảm đi rất nhiều.

“Cứ như vậy không được rồi, vậy thì đến khi nào mới hoàn thành được chứ.” Bạch Tiểu Thuần cúi đầu suy nghĩ đầy trầm tư.

“Tính ra bây giờ ta cũng đã là Dược đồ rất lợi hại rồi, ta có thể bán đan dược bản thân mình luyện ra được nha.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây bèn lập tức hưng phấn. Đợi đến sáng sớm mai, khi trời tạnh mưa thì hắn cũng lập tức rời tiểu viện mà đi tìm hiểu phường thị dưới chân núi một vòng. Sau khi biết được giá cả đan dược rồi, hắn bèn mua một lượng lớn thảo dược, thậm chí còn lấy điểm cống hiến trong tông môn để đổi thêm.

Rồi hắn trở về Luyện Dược Các, bắt đầu luyện dược.

Dù cho giá cả đan dược cấp hai cao hơn nhiều nhưng hắn vẫn không có ý định luyện chế loại đan dược này, bởi vì tiêu hao trong quá trình luyện chế không nhỏ, mà hắn cũng thừa biết thói quen bản thân mỗi khi luyện dược tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Cho nên hắn chỉ chủ yếu lựa chọn luyện đan dược cấp một mà hắn thuần thục nhất. Sau mấy ngày hắn đã luyện ra được ba loại đan dược với hơn tám chín viên mỗi loại, còn thêm hai cây linh hương nữa, rồi mới đi xuống phường thị dưới núi.

Quy mô của phường thị ở bờ Nam Linh Khê Tông không tính là lớn. Ngoại trừ một số gian hàng do trưởng bối tông môn và một số ít đệ tử nội môn có thực lực mở ra, thì phần lớn những gian hàng còn lại do các gia tông tu chân ở Đông Lâm Châu chưởng quản.

Nơi này cũng giống như một cái trấn nhỏ, nhưng vì đệ tử ngoại môn ba ngọn núi bờ Nam Linh Khê Tông thường xuyên ra vào nên chỗ này tương đối náo nhiệt. Bạch Tiểu Thuần đã tới nơi này nhiều lần, cũng đã quen thuộc mà tiêu sái đi khắp phường thị. Sau đó hắn bước vào trong một cửa tiệm bán thuốc, vội ho lên một tiếng, tiểu nhị trong tiệm bán thuốc nhanh chóng tiến tới.

“Gọi chưởng quầy của các ngươi tới đây, ngoại trừ mua thảo dược thì ta còn bán ra một ít đan dược nữa.” Bạch Tiểu Thuần ngồi trên ghế, cười tủm tỉm.

Không lâu sau thì có một nam tử trung niên mặc trường bào tím bước nhanh tới, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lộ ra một bộ dáng đầy tươi cười.

“Bạch đạo hữu, tại hạ là Tôn Trần, sớm đã được nghe rất nhiều sự tích huy hoàng của Bạch đạo hữu. Lúc nãy vì lo mình quấy rầy đạo hữu nên không chủ động đến tiếp, chớ trách chớ trách." Nam tử trung niên này tươi cười đầy chân thành, ngồi cạnh Bạch Tiểu Thuần, chắp tay nói. Đối với Bạch Tiểu Thuần nơi đây, gã không dám đắc tội tới, dù sao địa vị của đối phương trong tông môn rất cao, nhất là cái thân phận Quang vinh đệ tử kia khiến cho cả gia tộc hắn cũng đều muốn bợ đỡ nịnh nọt cho dù Chưởng môn có ra cái ước hẹn trăm năm sau kia.

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, cùng nam tử trung niên này nói chuyện khách sáo một phen mới lấy ra ba bình đan dược cùng với hai nén nhang kia ra đặt lên trên bàn.

“Tôn đạo hữu xem xét rồi ra giá đi.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên.

Tôn Trần mỉm cười đón lấy đan dược này, sau khi xem xét từng thứ một thì thần sắc gã cũng lộ ra một vẻ ngạc nhiên. Tuy những đan dược cấp một này chỉ là hạ phẩm, tạp chất chiếm tới tám phần mốt, tám phần hai nhưng đã gần tới trung phẩm, không như những đan dược hạ phẩm mà bọn họ hay thu mua được, tạp chất bên trong thường là tám phần bốn, tám phần năm.

“Bạch huynh Dược đạo tinh xảo, toàn bộ thứ này Tôn gia ta đều mua, Như vậy đi, định giá là một trăm hai mươi Linh Thạch, như thế nào?" Tôn Trần ngẩng đầu nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, hai mắt sáng ngời.

Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hỉ, một viên Linh dược tương đương với bốn khối Linh thạch, mức giá này coi như là cao nhất cho các loại đan dược cấp một rồi.

Mà thực ra, phí tổn để luyện chế một viên Linh dược này cũng chỉ khoảng một khối rưỡi linh thạch mà thôi.

Mang theo tâm tình vui sướng, Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục kết giao với Tôn Trần một phen, Tôn Trần cũng cố tình lấy lòng nên hai người trò chuyện cũng thật vui vẻ. Đến cuối cùng còn ước định, đan dược sau này đưa tới, Bạch Tiểu Thuần cũng không cần lấy Linh thạch nữa mà toàn bộ quy đổi thành thảo dược cùng cấp, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Thời gian mấy tháng cũng nhanh chóng trôi đi, Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ đem bán Linh dược cấp một luyện chế ra đổi lấy phần lớn dược thảo, còn đang không ngừng luyện chế các loại Linh dược cấp hai.

Càng ngày hắn luyện chế càng thêm thuần thục Linh dược cấp hai.

Đồng thời mối quan hệ hợp tác với tiệm bán thuốc Tôn gia ngày càng được củng cố. Hầu như toàn bộ đan dược của hắn đều được tiệm thuốc này thu mua. Hôm nay cũng như mọi khi, Bạch Tiểu Thuần lại đến cửa tiệm Tôn gia bán đan dược, sau khi xuất ra vài bình đan dược đổi lấy thảo dược xong xuôi, trong lúc chuyện phiếm với Tôn Trần, gã bèn cảm khái nói vài câu.

“Bạch huynh, với tạo nghệ luyện dược của ngươi sao không luyện thêm một ít đan dược cấp hai đi. Ba tháng sau có Bách gia đấu giá hội mấy năm mới tổ chức một lần, nếu Bạch huynh có thể luyện chế ra Linh dược cấp hai kịp lúc thì Tôn mỗ sẽ an bài người đấu giá hộ ngươi, giá cả đảm bảo cao hơn không ít.” Tôn Trần nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, tiếp xúc mấy tháng này, gã phát hiện tính cách Bạch Tiểu Thuần phi thường cởi mở, lại khéo đưa đẩy nên kết giao với nhau rất thoải mái, vì vậy bèn đề nghị.

Bạch Tiểu Thuần cũng có nghe nói về Bách gia đấu gia hội, là do một trăm gia tộc tu chân trong Đông Lâm Châu này liên hợp mà tổ chức ra hội đấu giá. Tổ chức lần lượt tại ba địa phương, mở đầu tại phường thị bờ Bắc, sau đó đến phường thị bờ Nam và cuối cùng là tại Đông Lâm thành nơi tập trung tu sĩ nhiều nhất Đông Lâm Châu này.

Trong mấy năm Bạch Tiểu Thuần ở Linh Khê Tông, đấu giá này cũng tổ chức một lần nhưng lúc đó hắn mới trở thành đệ tử ngoại môn, còn đang lén lút ăn vụng Linh Vĩ kê mà không có chút hứng thú với đấu giá hội.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Bạch Tiểu Thuần cũng có chút động tâm bèn hỏi thăm một chút về thời gian đấu giá hội tổ chức tại bờ Nam này, sau đó mới cáo từ Tôn Trần trở về Luyện Dược Các. Sau đó hắn khoanh chân ngồi suy nghĩ, rồi cũng đưa ra quyết định.

“Tôn Trần nói cũng có lý. Cùng hắn buôn bán nhỏ lẻ kia, thì chi bằng nhân cơ hội này bán lấy giá cả cao cao một chút, có thể đổi được vài loại thảo mộc trân quý hơn a.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ vậy, trong đầu cũng hiện lên vài loại Linh dược cấp hai, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn…loại đan dược hắn thuần thục nhất, Tử Khí thăng Linh đan.

Ngay khi đã hạ quyết tâm, Bạch Tiểu Thuần bèn bế quan trong Luyện Dược Các luyện chế Tử Khí Thăng Linh đan. Thời gian bất giác cũng nhanh chóng trôi qua được hai tháng, Bạch Tiểu Thuần hao phí mất bảy tám phần thảo mộc đổi được mới luyện chế ra được ba bình Tử Khí thăng Linh đan, mỗi bình mười viên đan dược.

Hơn nữa trong đó còn có một viên tuy có kích thước tương tự, nhưng lại không cùng màu tím nhạt như những viên đan dược kia, lại mang màu tím đậm, dược hương không tản ra nồng đậm mà như nội liễm vào bên trong.

Lúc luyện chế ra viên đan dược này, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rất rõ Đan lô chấn động khác hẳn bình thường, thậm chí địa hỏa cũng bùng lên mãnh liệt hơn hẳn.

Lúc này nhìn lại viên đan dược màu tím đậm trong tay, ánh mắt hắn đầy đắc ý và kích động.

“Trung phẩm!! Bạch Tiểu Thuần ta cuối cùng cũng đã luyện chế được một viên Trung phẩm Linh dược rồi a!!!”

“Trung phẩm linh dược, trong đấu giá hội tuy cũng được chú ý nhưng khó đạt được hiệu quả oanh động, tính ra còn thua kém một chút…Dù sao đấu giá hội này mấy năm tổ chức một lần, kì trân dị bảo cũng không thiếu.” Bạch Tiểu Thuần suy tư chốc lát, rồi cắn răng lấy nồi Quy văn ra bắt đầu luyện linh.

Sau ba lượt, ánh sáng bạc lóe lên, Linh dược không còn là trung phẩm nữa mà đã đột phá lên phẩm chất cao cấp, trở thành…ưu phẩm!

Loại ưu phẩm này đã đủ khiến người người kinh động, tạp chất chỉ còn hơn một thành mà thôi.

Nhìn viên Tử Khí thăng Linh đan ưu phẩm trong tay, thần sắc Bạch Tiểu Thuần đầy thỏa mãn. Đan dược này gần như trở thành màu đen, mặc dù ba đạo linh văn trên viên đan còn ảm đạm nhưng nhìn qua vẫn thấy rõ ràng, người khác nhìn thoáng qua cũng đã thấy đan dược này phim phàm.

Nhìn đan dược, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm giác mình lại tìm ra được một phương thức khác khiến cho danh truyền khắp thiên hạ, bèn đắc ý cười ha ha. Sau đó mới lấy ra một con dao nhỏ khắc xuống viên đan dược này một cái…ấn kí tiểu Ô Quy đẹp mắt.

“Quy gia tái xuất giang hồ!” Bạch Tiểu Thuần phấn chấn đứng dậy, ánh mắt đầy mong chờ.

Bạch Tiểu Thuần bèn cầm theo đan dược đi xuống núi. Sau một lúc lâu thì hắn trở về, tinh thần đầy phấn chấn, vẻ mặt đầy đắc ý, trong đầu hắn nhớ lại hình ảnh giật mình của Tôn Trần khi nhìn thấy bản thân lấy ra ba bình Tử Khí Thăng Linh đan. Còn thêm hình ảnh cằm đối phương gần rơi xuống đất khi nhìn thấy viên Linh dược ưu phẩm được luyện linh ba lần kia, dáng vẻ đầy rung động đến trợn mắt há hốc mồm.

“Chờ đến trận đấu giá tháng sau a.” Bạch Tiểu Thuần nhìn khối Ngọc bài trong tay, đây chính là ngọc bài tư cách tham dự đấu giá hội. Có vật này mới có thể tham gia vào đấu giá hội đấy.

Trong mấy ngày nay, đấu giá hội cũng dần trở thành chủ đề được mọi người bàn tán nhiều nhất trong tông môn. Mà bản thân tất cả các đệ tử ba ngọn núi bờ Nam này cũng đã âm thầm chuẩn bị đấu giá riêng phần mình với ý định định chờ thời vận trong cuộc đấu giá. Vì vậy mà phường thị dưới chân núi cũng trở nên kém náo nhiệt đi nhiều.

“Ta nghe tộc huynh trong gia tộc ở bờ Bắc có nói qua, trong đấu giá hội tổ chức bên bờ Bắc còn xuất hiện Hoàng Tuyền hỏa! Đây chính là vật trong truyền thuyết đấy a, cho dù chỉ là một ngọn lửa nhưng chính là dị bảo đấy, sau cùng được một vị đệ tử bỏ ra một số tiền lớn mua đi.”

“Đấu giá hội do trăm gia tộc tu chân tổ chức lần này có không ít kì trân dị bảo. Mà đan dược lại càng là kinh người, dù sao thì cũng sắp bắt đầu đến trận chiến thiên kiêu ngoại môn hai bờ Nam Bắc nửa giáp được tổ chức một lần rồi.”

“Đúng là nguyên nhân này a. Trận chiến thiên kiêu ngoại môn hai bờ Nam Bắc là một việc trọng đại của tông môn ta. Đáng hận là bao nhiêu năm rồi mà thứ hạng trong mười hạng đầu của bờ Nam ta vẫn cứ không bằng bờ Bắc! Không biết mười hạng đầu được lựa chọn ra của bờ Nam ta lần này có thể rửa sạch được hổ thẹn những lần trước hay không!”

Một tháng sau, chuyện tình có liên quan tới Đấu giá hội càng được chúng đệ tử thảo luận rầm rộ trong tông môn. Bạch Tiểu Thuần cũng nghe được không ít tin tức, nhất là trận chiến của thiên kiêu ngoại môn hai bờ Nam Bắc, có điều tuy nghe thấy nhưng hắn lại không hề lưu tâm đến.

Một tháng trôi qua, sáng sớm này khi Bạch Tiểu Thuần còn đang tĩnh tọa thì đột nhiên mở hai mắt ra, tay phải vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện miếng ngọc giản đang lóe sáng.

“Đấu giá hội chuẩn bị bắt đầu.” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đầy mong chờ. Nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu viện rồi xuống dưới núi. Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh đệ tử ngoại môn cũng đang đi xuống, rồi nhìn thấy từng đạo cầu vồng gào thét bay qua.

Lúc đó Bạch Tiểu Thuần mới vỗ trán một cái, mới nhớ ra là mình cũng có thể phi hành bèn tranh thủ bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ, Kim Ô kiếm xuất hiện. Hắn bèn đạo lên Kim Ô, hóa thành một đạo kim quang phóng lên trời, nhanh chóng mất hút.

Rất nhanh, hắn đã đến phường thị, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước vào phòng đấu giá.

Phòng đấu giá rất lớn, chỉ riêng đại sảnh đã có gần một ngàn chỗ ngồi, phía sau còn thêm một khu vực khá lớn nữa không sắp xếp chỗ ngồi nhưng người người tấp nập nhộn nhịp. Mà về phần Bạch Tiểu Thuần, vừa mới bước vào thì hắn đã được Tôn Trần đợi sẵn nơi đó đón tiếp, sau khi đi vào một lối khác tiến vào lầu hai, vào một gian phòng riêng biệt thì Tôn Trần mới cáo lui.

Gian phòng này không lớn nhìn thẳng vào trung tâm phòng đấu giá, còn có ban công ở phía trước, bên dưới là phòng đấu giá. Ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng vật phẩm trên bàn đấu giá.

Tình cảnh náo nhiệt như vậy là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, lúc này hắn cũng không giống như những tu sĩ Trúc cơ không muốn lộ diện trong những gian phòng khác, mà còn cố tình thò nửa người ra khỏi ban công. Rồi như sợ không ai nhận ra mình, hắn còn không ngừng ho khan.

Dần dần, trong đám người phía dưới cũng có một số người nhận ra Bạch Tiểu Thuần, thần sắc mỗi người đầy cổ quái rồi cũng nhao nhao thu ánh mắt lại.

Chẳng qua nơi này có quá nhiều người, dẫu Bạch Tiểu Thuần có tiếp tục ho khan hoài đi nữa thì thanh âm cũng không truyền đi xa được. Nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy Hầu Tiểu Muội ở phía xa, còn thấy đám người Chu Tâm Kỳ, nhưng khoảng cách xa như vậy nên mấy người này cũng không chú ý tới chỗ hắn được.

Bạch Tiểu Thuần kêu gọi cả buổi, cuối cùng đành phiền muộn mà mất đi hứng thú. Dù sao thì thò nửa người ra ngoài lâu như vậy cũng rất mệt mỏi…hơn nữa hắn còn lo lắng vạn nhất không cẩn thận té xuống dưới…Sợ là không đến ngày hôm sau thì toàn bộ người bờ Nam này đều biết chuyện rồi a.

Người tới đây càng ngày càng nhiều, khoảng nửa canh giờ sau thì một tiếng chuông trong trẻo ngân lên. Bốn phía xung quanh cũng yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt trong chớp mắt đều tập trung nhìn về đài đấu giá trước mặt.

Một nam tử trung niên mặt áo bào xanh mỉm cười bước ra, đứng đó chắp tay hướng về mọi người bốn phía xung quanh chào.

"Tại hạ Tiền Tụng, hẳn là có rất nhiều đạo hữu nơi này nhận ra Tiền mỗ. Đấu giá hội lần này, Tiền mỗ sẽ chủ trì, quy củ vẫn như trước, người nào trả giá cao thì được.” Lời nói của y rất đơn giản, sau khi nói xong liền vung tay phải lên, trên đài đấu giá đột nhiên hiện ra một cánh cổng ánh sáng.

Một nữ tử trẻ tuổi bước ra, trên tay bưng một cái khay, bên trên có rất nhiều khối sắt sắp xếp loạn xạ không theo quy tắc tạo thành một khối lớn.

Rồi hào quang chợt lóe lên phát tán ra ánh sáng năm màu rực rỡ, ánh mắt của mấy ngàn người phía dưới cũng sáng ngời, còn lộ ra đầy kinh hỉ.

Bạch Tiểu Thuần cũng cẩn thận nhìn nhìn, không nhận ra được đây là vật gì, nhưng nhìn thấy vẻ kinh hỉ trên gương mặt những người khác thì hắn đoán đây hẳn là một kiện vật phẩm khó lường nào đó.

“Kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất, Kim Tinh thiết, thấp nhất là ba trăm Linh thạch, mỗi lần ra giá không ít hơn năm mươi Linh thạch!” Tiền Tụng nói rất bình thường, nhưng khí tức tu vi Trúc Cơ tràn ra đã đẩy thanh âm của y vang khắp cả phòng đấu giá.

“Ba trăm năm mươi Linh thạch!” Rất nhanh đã có người ra giá.

“Bốn trăm!” Ngay sau đó, lập tức có người đấu giá tiếp, rồi giá cả nhanh chóng tăng nhanh tới bảy trăm Linh thạch, được một vị đệ tử Tử Đỉnh sơn mua đi.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, hắn nhìn cái khối sắt kia mà nghĩ mãi cũng không hiểu vật ấy vì sao lại lên tới bảy trăm Linh thạch.Đồng thời hắn cũng phát hiện, trong đấu giá phòng còn có trận pháp khiến cho âm thanh người ra giá được khuếch đại lên không ít.

“Một khối sắt nát vụn mà thôi.” Bạch Tiểu Thuần có chút mệt mỏi mà ngồi bên cạnh theo dõi.

Nhưng rất nhanh, từng kiện, từng kiện vật phẩm đấu giá lần lượt được mua đi. Còn có một khối sừng rồng Lục sắc như bị thiên lôi đánh qua, dường như còn có thể thấy được một chút tia điện hình cung yếu ớt lóe lên, được mua với giá tám nghìn Linh thạch khiến Bạch Tiểu Thuần phải cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Khi đấu giá được tiến hành hơn nửa canh giờ, thì thanh âm của Tiền Tụng lại vang lên.

“Đấu giá lần này, là một lọ Linh dược cấp hai, Tử Khí Thăng Linh Đan, tổng cộng mười hạt, phẩm chất gần đến trung phẩm, tạp chất được khống chế trong khoảng tám thành mốt. Giá thấp nhất là một trăm Linh thạch, mỗi lần ra giá không ít hơn mười viên.”

Nghe đến đây, tinh thần Bạch Tiểu Thuần cũng đầy phấn chấn, tranh thủ nhìn ngó qua một lượt, trong lòng cũng có chút lo được lo mất, còn hận tất cả mọi người không thể ra giá.

Nhưng không biết vì sao mà không khí bên trong có chút lạnh nhạt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần giật thót một cái, đợi một lúc lâu sau mới có người ra giá.

"Một trăm mười Linh Thạch." Người ra giá lần này là một đệ tử ngoại môn, lần này cũng chính là toàn bộ tích góp của gã, nói xong cũng đầy hồi hộp mà nhìn mọi người xung quanh.

Bạch Tiểu Thuần thì lại càng thêm khẩn trương, thành phẩm của lọ Tử Khí Thăng Linh Đan, chừng năm mươi Linh Thạch, nếu đem bán ở phường thị cũng có thể bán được khoảng chừng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi Linh thạch.

Lúc này vẻ mặt hắn buồn như đưa đám, có chút há hốc mồn đầy ngốc trệ.

Cũng may ngay khi Tiền Tụng chuẩn bị chốt giá thì lại có thêm người nâng giá, cuối cùng sau vài lần nâng lẻ tẻ vụn vặt cũng được một trăm tám mươi linh thạch.

"Một trăm tám mươi Linh Thạch cũng không tệ rồi, so với tại phường thị nhiều hơn hai mươi Linh thạch a." Bạch Tiểu Thuần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lau đi mồ hôi trán rồi tự an ủi mình. Thực ra giá tiền này là không thấp, nhưng so sánh tương đối với những vật phẩm trân quý lúc nãy thì lại quá chênh lệch đi.

Bình linh dược thứ hai của Bạch Tiểu Thuần cũng được bán đi, giá cả cũng cao hơn một chút, được hai trăm Linh thạch khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút kinh hỉ.

Ngay khi bình đan dược thứ ba của hắn được đưa ra đấu giá, bầu không khí trong đám đệ tử Ngưng khí cũng được đẩy lên cao, giá cả được đưa ra cũng tăng lên nhiều. Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần đầy vui mừng phát hiện ra bình Linh dược thứ ba vậy mà được bán tới hai trăm ba mươi Linh thạch.

"Hơn bảy trăm Linh Thạch, không hổ là đấu giá hội a, đủ rồi đủ rồi, những Linh thạch này đủ cho ta luyện chế Linh dược cấp ba rồi.” Bạch Tiểu Thuần vốn là một người rất dễ thỏa mãn. Mặc dù lúc trước hắn đầy phiền muộn đấy, nhưng cũng không để lâu trong lòng, lúc này hắn đang đầy vui sướng mà mong chờ Viên Linh dược ưu phẩm kia xuất hiện.

“Coi như là viên Linh dược ưu phẩm của ta, có thể bán đi…được ba trăm Linh thạch?” Bạch Tiểu Thuần có chút chần chừ, dù sao hắn cũng không nắm chắc lắm.

“Hai trăm cũng được!” Hắn gật nhẹ đầu.

Sau một hồi Bạch Tiểu Thuần chờ đợi thì cũng đã tới trưa, mà thần sắc Tiền Tụng trên đài đấu giá cũng xuất hiện một vẻ khá cổ quái hiếm thấy. Nhìn mọi người xung quanh, y chợt ho lên một tiếng.

“Vật phẩm đấu giá kế tiếp mà Tiễn mỗ xuất ra, rất có ý tứ…Đây là một viên Linh dược cấp hai, cũng là Tử Khí Thăng Linh đan, nhưng…có chút không giống nhau cho lắm.”

Bạch Tiểu Thuần lập tức khẩn trương, tâm thần bồn chồn đứng bên ban công, trong lòng suy tới tính lui vô cùng mãnh liệt.