9.

Tôi đau khổ muốn tìm đồng minh tâm sự.

Buổi trưa, tôi bưng khay cơm ngồi đối diện với Bạch Nặc, mấy ngày qua, tôi và Bạch Nặc ở ngoài đời cũng rất quen thuộc.

“Bạch Nặc, gần đây cậu tiến triển ra sao rồi?” Tôi hỏi.

Bạch Nặc dừng đũa, nuốt từng ngụm nhỏ thức ăn trong miệng, sau đó cười nói: “Cũng ổn, nhiệm vụ mà cấp trên giao về cơ bản tôi đều hoàn thành đúng hạn.”

“Thế là tốt.” Tôi nói lẩm bẩm.

Ít nhất trong liên minh yêu thầm của chúng tôi có một người không quá tệ, cũng xem như ổn.

“Chị Văn Văn, chị thì sao? Dạo này vẫn hòa hợp với giám đốc Tiết chứ?”

“Thật ra…” Tôi thở dài bới khay thức ăn, lắc đầu một cái, “Không ổn lắm, tôi cảm thấy mình sắp kết thúc rồi.”

Bạch Nặc mở to hai mắt, lo lắng nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chị muốn từ chức sao?”

Tôi há miệng, cuối cùng không nhịn được nói: “Thật ra thì….Bạch Nặc, tôi biết thân phận trên mạng của cậu, bọn mình còn rất thân thuộc, tôi biết ở ngoài đời nói chuyện này không hay lắm nhưng tôi gặp chuyện rất buồn, không nhịn được muốn trò chuyện với cậu, cho nên…”

Bạch Nặc đực mặt ra nhìn tôi, hơi kinh ngạc, lỗ tai đỏ lên rất nhanh mà mắt thường cũng có thể thấy được, cậu ta lắp ba lắp bắp, “Chị Văn Văn, chị chị chị, sao chị biết được thế?”

Cậu ta há miệng run rẩy giơ điện thoại ra, tên trên mạng và hoạt động của cậu ấy có thể thấy rõ ràng trên giao diện của nền tảng xã hội.

Tôi liếc mắt, sững người, xác nhận lặp đi lặp lại trong đầu những gì tôi vừa thấy, sau đó không thể tin nổi ngước mắt lên nhìn.

Nickname ID của Bạch Nặc là “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu”.

Hoạt động đầu tiên là nhật ký phát sóng trực tiếp.

Trong video, phần tóc mái mềm mại của anh được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trắng tinh và đôi mắt lạnh lùng, đeo khẩu trang và mang headphone. Cả người khinh thường dựa vào trên ghế, tốc độ tay rất nhanh, đang điên cuồng múa phím phát ra những lời rác rưởi công kích tâm lý kẻ địch.

“Gà vãi.” Cậu nhướng mày, nhìn thông báo siêu thần trên màn hình, cười lạnh.

Mặt tôi cứng đờ, nhìn kẻ phách lối trong màn hình, xem ra chàng trai lạnh lùng này rất thiếu đòn rồi sau đó quay đầu nhìn Bạch Nặc đang cúi dầu xấu hổ, ngượng ngùng.

Cuối cùng tôi nhìn chằm chằm vào ID “Siêu Thần Ngũ Sát Đại Thiết Ngưu” 5 giây.

“Chị Văn Văn, chị là fan nào vậy? Khi quay về em sẽ cho chị vào phòng, được không?”

Tôi yếu ớt xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn.”

Bạch Nặc nhìn tôi, tôi nhìn Bạch Nặc.

Cậu ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không hề nể nang vạch trần, “Chị Văn Văn, không lẽ chị nhận nhầm em thành người khác ư.”

Trẻ con bây giờ đúng là không nể mặt người ta.

Tôi che mặt.

Lúng túng ch.ết đi được, mười năm sau, tôi sẽ xấu hổ đến mức không ngủ được vì nửa đêm nằm mơ thấy đoạn ký ức này.

Bạch Nặc cúi đầu, không nhịn được cười đến nỗi bả vai rung lên, cậu ta rất nể mặt tôi, không cười thành tiếng, tôi đành bất đắc dĩ nhìn cậu ta mỉm cười.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng “cót két”.

Có người thô lỗ đứng dậy và sải bước ra ngoài.

Tôi nhìn sang theo bản năng, nhận ra bóng dáng Tiết Nghễ Văn vội vàng xẹt qua.

Vừa nãy anh ấy ngồi ngay sau lưng tôi! Cách tôi 3 cái bàn.

Chẳng qua là người đẹp có hẹn, tôi cứ tưởng trưa nay anh sẽ đi ăn cơm cùng cô ta.

10.

Uống nhiều nước nóng hôm nay có trạng thái cảm xúc khóc.

Hình như anh ấy thất tình.

Bình luận bên dưới đều an ủi anh ấy.

Là một người cũng đang thất tình, trong lòng tôi cảm thán khéo quá, nhưng một câu “không sao đâu” cứ rề rà mãi không gõ ra.

Giống như, rõ ràng là muốn an ủi “Uống nhiều nước nóng”, nhưng lại không nhịn được đặt chuyện này lên người mình.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng.

Không muốn kết thúc như vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu, như nói với “Uống nhiều nước nóng” lại như đang nói với chính bản thân mình, “Ông à, thử lại lần nữa đi. Nói cho cô ấy biết tấm lòng của ông, cho dù bị từ chối ít nhất cũng không nuối tiếc.”

Uống nhiều nước nóng hồi lâu không trả lời, phía trên màn hình hiển thị dòng chữ đang nhập, anh ấy nói với tôi, “Được”.

Vài phút sau, anh ấy nói trong khu vực bình luận “≧◇≦, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi tôi tôi quyết định dũng cảm một lần, đi tỏ tình!!! >_<”

Tôi hào phóng tặng cho tác giả một món quà lớn, “Cố lên! Tác giả dũng cảm! Không ngại khó khăn!”

Chúc mừng bạn, chắc chắn có thể thành công.

Tôi đang lặng im thì thầm trong lòng, sau đó yên tâm đặt điện thoại xuống.

Chỉ là một giây sau.

Vị sếp lạnh lùng, cau có của tôi bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt ửng hồng đứng trước mặt tôi.

Trong lòng tôi có một phỏng đoán hoang đường đến mức bật cười, mặc dù phỏng đoán đó có thể trùng khớp với các chi tiết đã xảy ra nhưng tôi vẫn cảm thấy hoang đường.

Tôi nuốt nước miếng, khẽ hỏi: “Sếp à, anh vẫn chưa hết ốm sao, uống nhiều nước ấm vào nha.”

Sếp nghe được mấy chữ cuối cùng, chân mày động đậy sau đó khôi phục tinh thần, nghiêm mặt nhìn tôi.

Gương mặt anh lạnh lùng, trầm tĩnh như hồ nước sâu lạnh lẽo, cả người toát ra sự sáng suốt, quyết đoán và trầm tĩnh của một người lãnh đạo.

Sau đó Tiết Nghễ Văn nói: “Em em em…em thích thực tập sinh mới tới à?”

Anh ấy lắp bắp.

Tôi nói: “Không không không thích đâu.”

Tôi vừa nghĩ đến có lẽ sếp chính là “Uống nhiều nước nóng”, tôi cũng lắp bắp.

Tiết Nghễ Văn trừng mắt nhìn vào tôi, không phải theo cách hung hăng, giống như đang tự hỏi liệu tôi có đang nói dối hay không.

Tiết Nghễ Văn đứng trước bàn, tôi đứng sau bàn, chúng tôi đều mang tâm sự riêng và yên lặng một cách lúng túng.

Tôi bắt đầu khẩy ngón tay, khẩy khẩy, đẩy bánh quy đến trước mặt anh, “Sếp ăn bánh quy đi.”

Tiết Nghễ Văn lơ đãng ăn một cái, sau đó vẻ mặt vốn trầm mặc đột nhiên đông cứng lại, anh gắng sức nhíu mày, giống như bản năng của con người đang vật lộn quyết đấu, cố gắng nuốt xuống, sau đó khẽ nói, “Em làm sao? Ăn ngon quá.”

Quai hàm anh căng chặt, cổ hơi ưỡn ra đến lộ cả gân xanh, tiếng “răng rắc” rất to phát ra từ miệng anh như nhai cốt thép vậy.

Vẻ mặt Tiết Nghễ Văn rất bình tĩnh nói: “Vị muối biển sao?”

Tôi ho một tiếng, chỉ vào chiếc bánh quy đen sì sì khẽ giải thích: “Vị sô cô la.”

Tiết Nghễ Văn dửng dưng lấy một miếng khác, nhìn cũng không thèm nhìn nhét vào trong miệng, “Ừm, các tầng mùi vị rất phong phú, chỉ là về hình dáng, thật ra có thể làm trừu tượng hơn chút nữa, không cần miêu tả hình dáng y như thật của một vật cụ thể.”

Tôi “ừ” một tiếng, Tiết Nghễ Văn thích ăn, anh ấy còn khen tôi, tôi cũng hơi vui mừng.

Khi Tiết Nghễ Văn ăn đến miếng thứ 3, giống như người đang hấp hối nói lời trăn trối bỗng nhiên khẽ nói: “Dư Văn Văn, anh thích em.”

Tôi sững người.

Khi cái suy đoán hoang đường đó đột nhiên rơi xuống đất mà không hề báo trước, cả người tôi giống như bị một tràng pháo hoa nổ tung, và tim tôi đập điên cuồng trong dải ruy băng chúc mừng đầy màu sắc.

Tiết Nghễ Văn nói xong ngã “ầm” một tiếng.

Tôi bị dọa sợ vội chạy lại đỡ anh.

Cửa phòng làm việc của anh đột nhiên mở ra, cô gái mặc váy đỏ nghe thấy tiếng động lớn tiếng gọi: “‘Nghễ Văn!”

Cô ấy không lựa lời, chạy tới nói, “Chị dâu, anh em sao thế?”

Tôi ôm chặt Tiết Nghễ Văn, đang cố gắng đỡ anh đứng dậy, mệt đến nỗi đổ đầy mồ hôi, nghe câu này chợt tỉnh ngộ,

Hoa ra họ là anh em.

Tiết Nghễ Văn nhập viện.

Nhiễm khuẩn và ngộ độc thức ăn.

Tôi ngồi bên giường bệnh, nghe em gái Tiết Nghễ Văn ngồi một bên kể về lịch sử yêu thầm hết sức đau khổ của anh.

Nghe hồi lâu, tôi chậm rãi che mặt lại.

Đệch, thê thảm quả.

Tôi thật đáng chế.t.

Khi Tiết Nghễ Văn tỉnh lại, vẫn chưa biết rằng em gái mình đã kể hết ngọn nguồn cho tôi, sắc mặt anh ấy bình tĩnh, lạnh nhạt, dường như có chút thờ ơ hỏi tôi: “Vậy nên, em cân nhắc thế nào rồi?”

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, không hề do dự đáp: “Hẹn hò, hẹn hò.”

Hình như Tiết Nghễ Văn không ngờ tôi đồng ý nhanh thế, anh ấy sững sờ, sau đó khóe mắt cong cong, nở nụ cười.

“Được.” Tiết Nghễ Văn khẽ nói.

Tuy nhiên, vào đêm muộn ngày hôm đó, “Uống nhiều nước ấm” đã đăng 10 dòng trạng thái trên mạng xã hội, điên cuồng bắn pháo hoa.