Tháng Sáu, thi đại học, giải quyết dứt khoát.

Liêu Sở Sở đã ở suốt trong nhà vài ngày. Ngày mai là ngày thi đại học, một tuần trước nhà trường đã cho tất cả học sinh nghỉ, rồi dọn phòng học bố trí làm điểm thi. Lớp mười hai cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, ở nhà cẩn thận điều chỉnh tâm lý, nghỉ ngơi dưỡng sức để làm bước chuẩn bị cuối cùng cho kỳ thi.

Kể từ khi cố gắng tỏ tình vào một ngày mưa cách đây một tháng, Liêu Sở Sở hiếm khi gặp được đàn anh sống ở tòa đối diện kia. Có lẽ là vì thời khóa biểu của lớp mười hai được thay đổi nên học sinh tan học sớm hơn, nên Liêu Sở Sở và anh không còn tình cờ gặp nhau dưới lầu như trước đây nữa. Đến tận mấy ngày trước trường còn cho nghỉ, Liêu Sở Sở chán nản nghĩ, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội gặp được anh rồi.

“Sở Sở, xuống lầu mở hòm thư đi.”

Mẹ Liêu không quen nhìn con gái vừa nghỉ đã ru rú trong nhà, bèn tùy tiện tìm chút việc cho cô làm.

Mấy ngày nay không cần đi học, Liêu Sở Sở chưa hề bước ra khỏi nhà một bước, bây giờ sắp đến giờ ăn cơm tối, cô càng không muốn hoạt động. Nhưng nhìn sắc mặt mẹ Liêu càng ngày càng đen, cô đành ngoan ngoãn cầm chìa khóa hòm thư đi xuống lầu.

Xuống lầu lấy thư, đương nhiên cô lười thay quần áo, vẫn mặc đồ ngủ con thỏ nhăn nhúm, lê dép lào phát ra tiếng lạch bà lạch bạch, tóc cũng không chải cứ thế buộc lên.

Trong khoảnh khắc đẩy cửa chống trộm tòa nhà ra, cô khá bất ngờ khi thấy chàng trai đang đứng dựa vào hòm thư, bèn mừng rỡ gọi: “Đàn anh!”

Anh mặc đồ bình thường, áo phông đơn giản và quần thể thao, hình như là đồ mặc ở nhà, bởi vì trước đây khi hai người gặp nhau đều vào lúc tan học, cho nên đây là lần đầu tiên Liêu Sở Sở thấy anh mặc trang phục khác ngoài đồng phục.

Anh đút hai tay vào túi quần, tựa người vào hòm thư, khẽ ngước đầu như đang ngơ ngẩn ngắm bầu trời. Trên tay anh không cầm thư, trông có vẻ không giống muốn lấy thư mà hình như đang đợi ai đó.

Nghe được tiếng gọi, anh quay đầu lại, thấy là Liêu Sở Sở thì khẽ hé môi nở một nụ cười có thể được xem là rạng rỡ: “Sở Sở.”

Liêu Sở Sở sửng sốt bởi phản ứng của anh. Có lẽ vì trang phục khác biệt nên cô luôn cảm thấy cảm giác đàn anh mang lại cho cô hôm nay dường như không giống với mọi ngày, nhưng cụ thể khác ở đâu thì cô lại không giải thích được.

Trong ấn tượng của cô, đàn anh rất ít khi cười, tuy không phải mặt liệt, nhưng có lẽ vì cặp mắt một mí kia nên anh luôn mang đến cho Liêu Sở Sở cảm giác về một thiếu niên văn nghệ u buồn, cho dù sau này biết anh không phải loại người đó nhưng cô vẫn rất khó bỏ được ấn tượng này.

Hơn nữa vốn dĩ anh không phải mẫu người đặc biệt toả nắng, thường có biểu cảm thờ ơ và đôi lúc ngay cả khi anh cười cũng không tạo được nhiều ấn tượng.

Cho nên, thấy anh cười… rạng rỡ như vậy? Quả thật là lần đầu tiên Liêu Sở Sở nhìn thấy.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu anh gọi tên cô.

Anh đã biết tên cô là Liêu Sở Sở từ sớm, nhưng không hiểu sao anh chưa bao giờ gọi tên cô, thậm chí cũng không gọi Nhị Sở. Mỗi lần gặp mặt luôn gọi bằng “em” hoặc là “đằng ấy” như lúc hai người còn chưa biết tên nhau vậy.

Bây giờ bỗng nhiên anh gọi tên cô khiến Liêu Sở Sở bất giác nảy sinh một loại cảm giác rằng anh đang rất nghiêm túc, làm lòng cô chợt căng thẳng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô chầm chậm bước về phía anh. Qua khóe mắt, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ hòm thư inox, phản chiếu vẻ ngoài có phần nhếch nhác của cô. Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô cũng xuất hiện trước mặt anh với hình tượng không tốt như thế này.

Cô lúng túng đưa tay vén vài sợi tóc, muốn cố gắng khiến mình trông gọn gàng nhất có thể, mặc dù có lẽ bắt đầu từ ngày đầu tiên quen biết thì đối với người trước mặt này, hình tượng của cô đã không còn lời gì có thể miêu tả nữa rồi, nhưng suy cho cùng anh cũng là người cô thầm mến, nên cô vẫn mong để lại một mặt tốt đẹp cho đối phương.

… Tuy rằng đồ ngủ và dép lào dù có cứu vãn thế nào cũng không thể tạo nên phép màu được.

Cứu không được thì dứt khoát không cứu nữa. Liêu Sở Sở nghĩ xem nên nói gì để phân tán sự chú ý của anh.

“Đàn anh, anh cũng đến lấy thư hả?”

Cô chỉ đơn giản tìm chủ đề để nói thôi. Thật ra cô cũng nhìn ra được rằng chắc chắn anh không đến để mở hòm thư.

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói xong, anh lập tức lắc đầu, không trực tiếp đáp lại câu hỏi của cô: “Ngày mai anh sẽ phải bắt đầu thi đại học.”

Liêu Sở Sở không hiểu giữa việc ngày mai bắt đầu thi đại học và chuyện anh đứng đây có liên quan gì đến nhau, vì thế “ồ” lên rồi tiếp tục hỏi: “Vậy anh ở đây làm gì thế ạ?”

Theo quan điểm của Liêu Sở Sở, trước kỳ thi thí sinh nên nghỉ ngơi dưỡng sức đàng hoàng. Lúc này có lẽ tất cả thí sinh đều đang ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị những bước cuối cùng, chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa là phải đến địa điểm thi đại học rồi, nào có ai vui vẻ nhàn tản hai tay đút túi quần đứng thơ thẩn ở dưới lầu như anh chứ.

Nghe vậy, anh chỉ nhìn chằm chằm Liêu Sở Sở hồi lâu, không nói gì, cứ nhìn cô chăm chú như thế. Liêu Sở Sở bồn chồn bởi cái nhìn đăm đắm của anh, lúc gần như muốn bỏ chạy thì anh đột nhiên mở lời: “Anh hồi hộp.”

“À hả?”

Liêu Sở Sở không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy. Suy cho cùng, trong một năm quen biết nhau, anh chưa từng bộc lộ cảm giác lo lắng hay áp lực mà riêng chỉ học sinh lớp mười hai mới có trước mặt cô, thế nên cô vẫn luôn cho rằng anh rất già dặn.

Nhưng nghĩ lại, anh cũng chỉ là một trong hàng chục triệu thí sinh, mười hai năm gian khổ học tập, buổi sáng ngày mai sẽ quyết định sống chết, việc anh hồi hộp cũng là điều hết sức bình thường.

Hồi hộp... Cho nên mới xuống lầu hít thở không khí ư?

Liêu Sở Sở muốn giúp anh xoa dịu cảm xúc, nhưng lại không nghĩ ra nên nói gì để anh cảm thấy dễ chịu hơn. Tính cô vốn lười nhác, chưa từng cảm nhận áp lực khổng lồ của thí sinh gần thi, nên cô không thể đồng cảm với anh mà chỉ có thể lặp lại những lời động viên đã được nói rất nhiều lần trước đó:

“Đàn anh, anh chắc chắn sẽ ổn thôi, đừng lo lắng, chỉ cần phát huy như bình thường là tốt rồi, chắc chắn sẽ ổn cả mà...”

Liêu Sở Sở biết lời mình nói rất vụng về, ngay khi cô đang vắt óc tìm lời động viên thì anh bỗng lên tiếng ngắt lời cô, hỏi một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự kiến: “Anh có thể ôm em một cái không?”

“Dạ?”

Liêu Sở Sở ngơ ngẩn, như thể không nghe được anh vừa nói gì. Cô không phản ứng kịp, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Coi như cho anh một sự cổ vũ nho nhỏ đi. Dù sao chúng ta cũng quen biết một năm rồi, tốt xấu gì cũng xem là bạn bè đúng không? Là bạn bè, trước kỳ thi cho anh một cái ôm khích lệ nhé?”

Anh nói rất bình tĩnh, trên mặt không hề ẩn chứa sự mờ ám, đồng thời mở rộng đôi tay, đứng yên chờ đợi câu trả lời của Liêu Sở Sở.

Liêu Sở Sở nhìn động tác của anh, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cô chưa từng ôm con trai bao giờ nên hơi choáng ngợp trước yêu cầu của đối phương, nhưng ánh mắt của anh trong trẻo đến mức Liệu Sở Sở có thể nhìn ra anh thực sự chỉ muốn một cái ôm khích lệ mà thôi.

Liêu Sở Sở rất do dự, trong khi đó đối phương cũng không thúc giục, vẫn duy trì tư thế dang tay và yên lặng chờ đợi. Cuối cùng, lưỡng lự hồi lâu, Liêu Sở Sở vẫn lựa chọn làm theo con tim. Cô tiến lên một bước, thẹn thùng giơ tay ôm lấy anh.

Sau đó cô cảm nhận được tay của anh đặt lên eo cô, nhẹ nhàng choàng qua.

Lần đầu tiên gần gũi với một chàng trai như vậy, trong lòng Liêu Sở Sở vô cùng lo lắng, cả người căng cứng, chỉ dám rụt rè vòng tay qua eo anh. Dưới lớp áo phông mùa hè mỏng manh, dù tay cô không dùng lực, cô vẫn loáng thoáng cảm nhận được cơ thể rắn chắc của chàng trai.

Đó không phải là vì thường xuyên tập thể hình hay là vấn đề cơ bắp, mà chỉ đơn giản là trải nghiệm sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, cảm giác khỏe khoắn và mạnh mẽ hơn cơ thể con gái.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, Liêu Sở Sở thấp bé không tránh khỏi phải vùi đầu vào lồ.ng ngực đối phương, mũi ngửi được mùi hương trên người anh. Không giống loại mùi hương tươi mát hòa lẫn với ánh nắng và bột giặt được miêu tả trong tiểu thuyết, càng không phải là mùi mồ hôi sau khi vận động, đây chỉ là một mùi hương rất đơn giản và bình thường, không gợi cảm, đương nhiên cũng không gây buồn nôn.

Khác với hương thơm dịu dàng ngan ngát của con gái... là mùi hương chỉ thuộc về con trai.

Mặt Liêu Sở Sở chợt ửng đỏ.

Vì cảm thấy xấu hổ nên cô cứ cúi gằm đầu xuống, rúc trong ngực anh như con đà điểu. Cô không biết cái ôm của mình có tác dụng cổ vũ anh bao nhiêu, cũng không biết nói lời tử tế thế nào, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức cổ vũ người mình thích:

“Đàn anh, cố lên.”

Bỗng nhiên cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên đỉnh đầu mình, Liêu Sở Sở ngây đờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô vô thức muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của đàn anh, nhưng mới vừa hơi cử động đã bị đối phương giơ một tay lên ấn đầu xuống.

Cô không dám cử động, tiếp tục ngoan ngoãn để người ấy ôm mình, sau đó nghe được giọng nói của anh vang lên từ trên đầu cô: “Sở Sở, cảm ơn em.”

Nói xong anh buông cô ra, lùi lại một bước, nở một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy giống lúc đầu, nói: “Bye nha.”

Anh xoay người đi vào toà số hai, Liêu Sở Sở nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cổng chống trộm, đột nhiên nhớ tới một năm trước, cũng vào lúc này, cô cũng đứng ở đây nhìn anh đi vào.

Cô giơ tay sờ l.ên đỉnh đầu mình. Chẳng hiểu sao, cô bỗng dưng muốn khóc.

*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*

Năm X tháng O ngày △, thứ Bảy. Trời trong.

Thi đại học, cố lên.

… Bye nha.