Bích Cảnh Kim Thất, căn biệt thự số 7, ở sân sau.

Lúc này phu phụ Kỷ Giang Hạ đang ngồi cùng nữ sĩ Vân Thu Đồng, một vị họa sĩ nổi danh và là nghệ thuật gia đức cao vọng trọng, đồng thời cũng là bạn học cũ của hai người.

Vì Vân Thu Đồng nhiều năm xuất ngoại, vừa mới tuần trước quay về, tối hôm nay đặc biệt mời hai phu phụ Kỷ Giang Hạ đến nhà làm khách, ôn lại chút chuyện cũ.

Trông thấy sắc mặc Vân Thu Đồng trắng bệch, dù rằng giữa hạ nhưng vẫn ăn vận kín mít như mùa đông, thậm chí giữa mi tâm đong đầy sự mệt mỏi muộn phiền, thật nhìn không ra đây là nghệ thuật gia Vân Thu Đồng lừng danh trời nam đất bắc.

Mộ Tuyết thấy bạn cũ tiều tụy như vậy, không khỏi đau lòng, an ủi: "Về nước cũng tốt, tránh xa thị phi, làm lại từ đầu, ngươi vẫn còn rất xinh đẹp đâu, còn thiếu gì người theo đuổi mà phải tiếc một kẻ cặn bã như thế."
Kỷ Giang Hạ cũng tiếp lời: "Ta thật không ngờ nhìn hắn áo mũ chỉnh tề, tài hoa đầy mình, cuối cùng lại làm ra những chuyện thương thiên hại lý tới vậy.

Những năm qua ngươi đã chịu ấm ức rồi, thế nào cũng không báo bọn ta một tiếng?"
Vân Thu Đồng dùng hai tay ôm tách trà nóng, dựa người vào ghế mây lót thảm êm ái, giọng buồn buồn: "Đằng nào cũng thế rồi, ta cũng đã nhiều lần níu kéo cuộc hôn nhân thất bại này, đến cuối cùng kết thúc là giải thoát, chỉ là ta ngàn vạn không ngờ người từng yêu ta như vậy cuối cùng cũng sẽ phản bội ta.

Tình cảm bao năm không bằng mới lạ nhất thời..."
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết nhìn nhau, lại thay phiên tìm lời an ủi Vân Thu Đồng.

Vân Thu Đồng là bạn thời cấp ba của hai người, tình cảm rất thân thiết, dù sau này Vân Thu Đồng đi theo ngành hội họa, khác trường Đại học đi nữa, các nàng vẫn giữ liên lạc.

Vân Thu Đồng sau khi tốt nghiệp Đại học đã xuất ngoại, sau đó gả cho bạn trai từ thời cấp ba của mình, tưởng chừng đã là một cái kết viên mãn rồi.

Tuy nhiên đáng tiếc một điều, phu thê Vân Thu Đồng đều là Beta, khả năng thụ thai không cao, dù đã nhờ đến can thiệp khoa học, thì cũng không được bao lâu liền sinh non.

Sau đó lão công Vân Thu Đồng mê muội một Omega bên ngoài, Omega kia hứa hẹn sinh con cho hắn, hắn liền quay về ép lão bà đã kết tóc hơn chục năm với mình phải li hôn.

Vân Thu Đồng vì quá yêu hắn, nên đã hạ xuống tôn nghiêm, nói rằng có thể để Omega sinh con ra, Vân Thu Đồng sẽ nuôi dưỡng.


Có lẽ nể tình Vân Thu Đồng chân tình si mê, hắn cũng nhượng bộ, tuy nhiên tiểu tam kia thì không như thế.

Tiểu tam cư nhiên đòi danh phận, bằng không liền phá thai.

Cái kết của một cuộc hôn nhân thất bại là phải nhờ đến tòa án phán quyết li hôn.

Chỉ là sau này, còn chướng mắt hơn là đứa nhỏ trong bụng tiểu tam cũng chẳng phải của lão công Vân Thu Đồng.

Hắn ta quá xấu hổ, lại chạy đến chỗ Vân Thu Đồng nháo lên nháo xuống, đòi tái hợp, khi Vân Thu Đồng không đồng ý, hắn lại trách móc Vân Thu Đồng bạc tình lãnh huyết.

Vân Thu Đồng đã có bệnh về phổi bẩm sinh, đều bị hắn chọc tức tới đổ bệnh nặng, hiện tại phải về nước tịnh dưỡng.

Mộ Tuyết tính khí hoạt bát, rất nhanh đã tìm ra nhiều đề tài tốt đẹp, lôi kéo Vân Thu Đồng nhớ về thời trẻ với nhiều kỉ niệm vui vẻ.

Vân Thu Đồng lên tinh thần hơn hẳn, niềm nở bắt chuyện.

Không khí ba người trở nên rôm rả.

"Nhanh, nhanh!! Gia cảm thấy được sức mạnh hồng hoang đang cháy dữ dội trong đan điền!! Đêm nay học tập thì không còn gì bằng!! Đến! Ta và ngươi phải đại chiến ba trăm hiệp!!"
"Không cần đến ba trăm hiệp đâu, chỉ một chiêu là lão tử đã tiễn ngươi bay màu rồi."
"Ngươi con mịa nó có thể đừng khinh người thế không! Một ngày không chà đạp ta ngươi sẽ ngứa da sao!?"
...!
Đúng lúc này, sân sau của căn biệt thự cạnh bên chỗ Vân Thu Đồng cũng ồn ào hẳn lên.

Vân Thu Đồng cười nhạt: "Nghe nói cạnh bên là nhà của một đại minh tinh, tuổi còn đang trẻ, vậy nên mới náo nhiệt thế."
Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đương nhiên hiểu.


Ở nơi này đều là các vị đại nhân vật, hoặc là ngôi sao nổi tiếng, mà các vị ngôi sao trẻ trung đó, tuổi trẻ thức khuya quẩy đêm là chuyện dễ hiểu.

Kỷ Giang Hạ cười khẽ lắc đầu: "Chúng ta đúng là già cả rồi.

Chỉ ngồi nói chuyện một lát cũng sợ nhiễm phong hàn, nghe bên kia còn đòi đại chiến ba trăm hiệp, thật là..."
Vân Thu Đồng tiếp lời: "Tuổi trẻ thật tốt."
Chỉ có Mộ Tuyết là hoang mang kéo Kỷ Giang Hạ đến gần, thì thầm: "Ta nghe thấy giọng của Miên Miên!"
Kỷ Giang Hạ sửng sốt.

Có hơi nhíu mày nghi hoặc, Kỷ Miên thời gian qua đều bận tối tăm mặt mũi đi tuyên truyền, hơn nữa khi gửi lịch trình làm việc cho hai mẹ, có ghi chú ngày mai sẽ bay đến B thành mà.

Làm sao bây giờ có thể xuất hiện ở đây?
Dù Kỷ Miên cũng là nghệ sĩ đi nữa, nhưng với một nghệ sĩ vừa xuất đạo, nói đi xem nhà ở Bích Cảnh Kim Thất, thật sự là kể chuyện cười rụng răng đấy.

"Có lầm không?" Kỷ Giang Hạ ngờ vực.

"Sao có thể sai được! Không tin ngươi nghe!" Mộ Tuyết trợn mắt.

Đúng lúc này vườn nhà kế bên lại truyền đến thanh âm ầm ĩ.

Vì hai nhà cách nhau một giậu tường vi cao gần 2m, nên sẽ không nhìn thấy nhau, thực tế chỉ cách nhau một tầng hàng rào mà thôi.

"Tra nữ! Ngươi tiếp chiêu!! Á...!đau, đau, bỏ ra!...!Đau chết ta rồi, ngươi ăn rau chân vịt lớn lên à!!"
"Hm, nếu ta nói ta ăn thịt chim công, ngươi tin không?"
"Đệt! Đêm hôm, ngươi đừng có nói một câu kinh dị thế được không!!"
"Ha, ngươi còn biết đây là đêm hôm? Ngày mai còn phải đến B thành đấy, ngươi không sợ lếch đi không nổi à?"

"Xời, dăm ba cái tuyên truyền, gia đây quen rồi nhé, chỉ có mấy loại tân nhân như ngươi mới thiếu hiểu biết thế thôi!!"
...!
Nghe tới đây mặt phu phụ Kỷ Giang Hạ đều biến sắc, không thể sai được, đúng là Miên Miên nhà họ rồi!
Vân Thu Đồng cũng cảm thấy gì đó không đúng, khẽ hỏi: "Làm sao thế?"
Kỷ Giang Hạ trầm ngâm một lúc thì đứng lên, lách qua giậu tường vi to lớn, nấp trong bóng tối nhìn về sân bên kia.

Mộ Tuyết cũng đi theo, Vân Thu Đồng thấy thế cũng đứng dậy nối bước.

Sân hàng xóm đang đèn đuốc sáng trưng, phần sân rất rộng, cây cối hài hòa.

Ở chỗ trống đang có hai nhân ảnh.

Một vị đang nhảy nhót tưng bừng, vị kia trái lại đứng vững không suy suyển, chỉ lấy tay phẩy phẩy quạt mát, nhàm chán nói: "Đứng lên."
"Ta nhổ vào!" Sơ Mục Kỳ không biết lần thứ bao nhiêu bị vật ngã, đứng dậy không cam lòng.

"Này, rốt cục ngươi có biết huấn luyện không vậy? Đám võ sư kia đều huấn luyện ta phải múa bài quyền các thứ, ngươi lại chỉ có một yêu cầu là phải vật ngã ngươi? Nghe cứ không logic thế nào ấy!"
Kỷ Miên lười giải thích, chỉ nói: "Dùng người phải tin người, không tin người thì đừng dùng người."
"Được, được! Ta biết ngươi điểm A+ Văn, không cần khoe khoang trình độ với ta! Tiếp chiêu đây!!"
Một lần nữa Sơ Mục Kỳ lao vào Kỷ Miên, tốc độ cực kỳ nhanh.

Kỷ Giang Hạ thấy nữ nhi mình bị tập kích, hơi thở lỡ mất một nhịp, suýt thì kinh hô.

Tuy nhiên Kỷ Miên không biết thân pháp quỷ dị thế nào, nhẹ nhàng lách người tránh được Sơ Mục Kỳ tấn công.

Sơ Mục Kỳ lại mất đà ngã chỏng vó xuống nền cỏ, cực kỳ mất hình tượng.

Cơ hồ so với Sơ nữ thần được ngàn vạn người mê và nữ thần kinh đang lăn lộn này là hai người.

Sơ Mục Kỳ xuýt xoa chỗ vừa té.

Kỷ Miên thì đang sờ cằm ngắm sao, hoàn toàn không đem Sơ Mục Kỳ đặt vào mắt.


Đúng lúc này một người nữa đi đến, vóc dáng cao gầy được bó buộc trong bộ quần áo ở nhà đơn giản, tóc búi gọn phía sau, vầng trán đẹp như ngọc, mặt mang ý cười nhàn nhạt: "Miên Miên đến chơi nhà sao?"
"Tỷ tỷ!" Sơ Mục Kỳ nằm lỳ trên nền đất kêu một tiếng.

Ba người đang rình coi đều sửng sốt.

Vì bọn họ đều thường xem TV nên đương nhiên biết Sơ Mục Kỳ, mà cả ba xuất thân danh gia vọng tộc nên cũng biết được Sơ Mục Kỳ còn một vị tỷ tỷ nữa, nguyên lai đây là vị tổng tài trẻ tuổi tài năng của Thiên Kiêu sao? Nhìn tuổi tác còn trẻ, không ngờ sẽ vận hành Thiên Kiêu đáng ngưỡng mộ như vậy.

Kỷ Miên nhìn Sơ Mục Tranh đi đến, gật đầu chào hỏi: "Ừm, đến làm huấn luyện cho con giời này, nhưng đang muốn nghĩ lại."
Sơ Mục Tranh là lão đại Thiên Kiêu, tất nhiên tình hình dưới trướng đều nắm trong tay, nghe sơ qua liền biết mục đích Sơ Mục Kỳ quấn lấy Kỷ Miên là gì rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng thân thủ một Omega như Kỷ Miên thực sự không tồi.

"Làm sao thế?" Sơ Mục Tranh quan tâm hỏi.

Kỷ Miên đỡ trán: "Quá phế vật, ta không tự tin dạy được đống bùn nhão này, nếu truyền ra ngoài ta dạy dỗ một con hàng như vậy, danh tiếng mất hết."
Nàng lý ra phải lường trước mức độ cặn bã của Sơ Mục Kỳ không phải dạng vừa chứ, nàng lại quá tự đại rồi, căn bản bùn nhão không trét được lên tường a! Danh sư có lòng, phế vật lại vô dụng a!!
Sơ Mục Kỳ không cam lòng, nằm thành hình chữ đại trên nền đất, rống lên: "Ta đang muốn đổi huấn luyện viên!! Ta còn tưởng ngươi sẽ dạy cho ta những ngón đòn thần sầu quỷ khóc, ngươi lại bảo ta đi vật ngã ngươi!! Sao ngươi không rút hết lông đuôi ta luôn đi!!"
Kỷ Miên dùng mũi chân đá Sơ Mục Kỳ một cái, giọng khinh bỉ: "Não ngươi để trưng à, hay úng nước? Đám võ sư kia dạy ngươi thế nào, phải dùng nó đi đối phó ta hiểu không? Nếu ngươi học theo đám võ sư đó thì chỉ được cái động tác đẹp mắt mà thôi, muốn có lực trong chiêu, thì phải thực chiến! Ta đây hi sinh làm bao cát cho ngươi thực chiến, còn ở đó chê ỏng chê eo! Ôi chao, ta thế nào lại đá trúng bãi shit nhà ngươi chứ!!"
"Ngươi, tra nữ!! Ta liều mạng với ngươi!!" Sơ Mục Kỳ nổi đóa, lần nữa thú dữ xổng chuồng về phía Kỷ Miên.

Dù biết rõ thân thủ Kỷ Miên rất tốt, Sơ Mục Tranh vẫn theo bản năng chắn trước Kỷ Miên, cản đòn của Sơ Mục Kỳ.

"Tỷ tỷ!! Cùi chỏ ngươi lại chỉa đi đâu rồi hả!! Ta là muội muội ruột thịt của ngươi đó!!"
"Được rồi, được rồi.

Muốn huấn luyện thì chọn ngày khác, sao lại chọn đêm hôm như vậy?"
"Đúng thế nha, ngu xuẩn muốn chết!" Kỷ Miên còn ngại chưa đủ loạn, hát đệm châm chọc.

Sơ Mục Kỳ giận muốn nôn ra máu.

....