Chử Kiên và Ôn Duyệt Văn thì sắc mặt đã không bình tĩnh nổi nữa.

Nghe lão đại nói là một chuyện, tận mắt chứng kiến mới biết giá trị chiến lực của Kỷ Miên khủng bố thế nào.

Con mịa nó bọn họ hoàn toàn có cơ sở để hoài nghi lão đại bọn họ chơi AxA trá hình!
Có Omega nào lại hung tàn như vậy không?
Đám Omega đứng cổ vũ cơ hồ ngơ ngác rồi, một vài kẻ sực tỉnh thì vội vàng chạy đến chỗ Eira, hoảng hốt la hét.

"Eira công nương ngất xỉu rồi! Mau mau, có ai biết sơ cứu không!"
"Ta, ta có! Ta có từng học qua lớp sơ cấp!" Một người nói, vội vàng tiến đến, làm vài động tác cấp cứu tại chỗ cho Eira, bấm huyệt nhân trung các thứ.

Hòa Khắc công tử thì hùng hổ lao đến chỗ Kỷ Miên, rống lên: "Ngươi dám! Ngươi vậy mà dám đánh công nương bất tỉnh!!"
Kỷ Miên cắn môi để lộ vẻ hơi ngượng ngùng: "Thật có lỗi, ta không nghĩ công nương cả một chiêu cũng không trụ nổi."
Thà rằng đừng nói, lời này nói ra rồi thật sự càng thêm sỉ nhục.

Phiếm ý cứ tưởng rằng Eira mạnh lắm, nguyên lai chỉ có thế.

Ôn Duyệt Văn, Sơ Úc Thần, Chử Kiên: "..." Cái gọi là giết người không thấy máu trong truyền thuyết đây rồi!
Đường đường là đai đen nhất đẳng mà bị một chiêu của bình hoa cấp hôn mê, cái gọi là thua quá khó coi thật sự chính là đây.

Thì ra từ đầu Kỷ Miên không hề nói phồng khoác lác, nữ nhân này hoàn toàn có thể đem Eira hành cho thua mất mặt như vậy.

Hòa Khắc trợn mắt: "Ngươi! Không được, ta phải đem chuyện này báo cho hội đồng tháp Cực Quang! Báo cho điện hạ! Ngươi dám tổn hại thân thể công nương, ngươi có biết thế là tội gì không hả!?"
"Nhớ không lầm, hình như lúc nãy công nương là người nói bỏ xuống thân phận để đấu công bằng với ta.

Nhưng, nếu vì thua mà phải làm như vậy, ta cũng không còn gì để nói." Kỷ Miên nhún vai.

Vừa lúc Eira được sơ cứu tỉnh lại thì nghe thấy câu này đầu tiên.

Lập tức hít sâu mở miệng: "Khụ...!Im miệng...!Khụ, khụ!"

Hòa Khắc nghe thấy Eira tỉnh, vội vàng quay lại: "Công nương, ngài tỉnh rồi! Mau mau đem chuyện này đi nói cho điện hạ.

Điện hạ sẽ vì công nương đòi công đạo.

Cô ta một cái thường dân lại dám xúc phạm thân thể công nương.

Đây là tội đáng ăn cơm tù!"
"Câm miệng!" Eira rống.

Nếu mà bây giờ Eira thật sự dùng thân phận để buộc tội Kỷ Miên thì thua càng trầm trọng, đó chẳng khác gì hành động một tiểu nhân, đánh không lại liền dùng thủ đoạn ỷ thế hiếp người.

Người ta nhìn vào còn xem ra gì? Hơn hết, điện hạ cũng không ngu, đi nói cho điện hạ mình cư nhiên thua trước một con ả mèo tộc, không phải càng thêm nhục nhã.

Là kẻ tuyên chiến thư nhưng lại bại trong một chiêu, thật sự là thảm đến không thể nhìn thẳng.

Eira tức giận hướng Hòa Khắc nghiến răng: "Ngươi im miệng cho ta!"
"Ta có phải ngủ đến choáng váng rồi không? Lúc nãy cái bình hoa thật sự một chiêu đem công nương đánh hôn mê sao?"
"Là thật đấy...!ta thấy hình như cô ta cũng là người học võ! Một chiêu đem đai đen nhất đẳng đo ván, rốt cục cô ta ở level nào vậy?!"
"Thiên a! Công nương là từ nhỏ luyện võ có được không, vậy mà..."
Nghe đám người xung quanh xì xào nói nhỏ, sắc mặt Eira càng xấu xí, nhìn Kỷ Miên càng thêm lạnh lùng, tức giận chất vấn: "Ngươi rõ ràng có chiến lực vậy mà từ đầu lừa gạt ta?!"
Kỷ Miên mộng bức: "Lừa gạt? Ta khi nào lừa gạt ngươi? Ta chẳng phải đã nói qua tộc ta không thua kém bao nhiêu sao?"
Eira hít sâu, dằn lại cơn tức giận.

Phải, ngay từ đầu Kỷ Miên đã nói qua, nhưng là bọn họ đều bị vẻ ngoài Kỷ Miên đánh lừa, tưởng rằng con nhỏ yếu đuối này khoác lác mạnh miệng.

Lúc này đột nhiên từ xa đi đến một người nữa.

Vóc người cao ráo, làn tóc tím đen đuôi đỏ dưới ánh nắng nhạt trở nên huyền ảo như màu trời đêm thiên hà, từ trong bóng râm tiến ra, đôi mắt xám tím phảng phất một tầng quang thải.

Thấy Âu Thùy Tiệp Á Luân xuất hiện, vẻ mặt lạnh băng, Ôn Duyệt Văn lập tức biết ngay "long nhan lạnh nhạt" rồi.


"Lão đại." Ôn Duyệt Văn đi đến.

"Chuyện gì?" Ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.

Ôn Duyệt Văn còn chưa đáp thì Sơ Úc Thần đã lên cơn gào rú chạy đến, huơ tay múa chân: "Lão đại, ngươi không biết đâu! Miên tỷ vừa one hit cực kỳ đẹp mắt luôn!! Là one hit đó!!"
Âu Thùy Tiệp Á Luân: "..." Nàng lý ra phải biết Omega nhà mình dù ăn mặc dịu dàng cỡ nào thì sâu bên trong vẫn là một con báo bất trị! Vừa quay đi quay lại đã đánh nhau rồi! Uy, rốt cục ngươi đến cổ vũ ta đánh nhau hay tự tìm niềm vui?
Đột nhiên Hòa Khắc lao đến chỗ Âu Thùy Tiệp Á Luân, kích động nói: "Điện hạ, ngài phải làm chủ cho công nương! Công nương bị cô ta đánh cho hôn mê.

Đã vậy còn nói lời sỉ nhục công nương nữa.

Ngài nhất định phải thay công nương nhà ta làm chủ!"
Eira suy yếu được dìu đứng dậy, không nói gì nhưng đầy mặt ủy khuất, vẻ mặt muốn khóc đến nơi mà nhìn Âu Thùy Tiệp Á Luân.

Âu Thùy Tiệp Á Luân tin Kỷ Miên sẽ không rảnh rỗi mà chủ động đi gây sự đánh nhau, vậy nên nhìn Ôn Duyệt Văn tìm câu trả lời.

Ôn Duyệt Văn lập tức vắn tắt trọng tâm: "Là công nương Eira hạ chiến thư với Miên tỷ, Miên tỷ đồng ý nên mới ở đây giao chiến.

Vừa rồi Miên tỷ một chiêu đem công nương Eira đánh hôn mê."
"Cái gì chứ! Ta thấy cô ta giở trò tiểu nhân bỉ ổi gì rồi.

Công nương đường đường là đai đen nhất đẳng làm sao có thể dễ dàng thua như vậy! Đúng, nhất định là cô ta đã giở trò!" Hòa Khắc không cam lòng nói.

Âu Thùy Tiệp Á Luân tiến tới chỗ Kỷ Miên.

Kỷ Miên thản nhiên kéo dây buộc tóc xõa ra.

"Có làm sao không?" Âu Thùy Tiệp Á Luân giúp Kỷ Miên vén gọn tóc, dịu dàng hỏi.

"Chẳng bị sao.


Chủ yếu ngươi nên đi xem công nương kia đi." Kỷ Miên mất tự nhiên nói.

Vừa rồi Kỷ Miên cũng tự thấy mình quá xúc động.

Phải biết đây là hang ổ lớn mạnh nhất của chính đạo, mà nàng trước kia thì là người của hắc đạo, công khai đánh nhau ở đây đúng là không sợ người ta nhận ra thân phận rồi đem đi nộp lên Thất Ngục mà.

Càng không nói có gây phiền phức cho nhãi rồng không nữa.

Bây giờ nghĩ lại hơi hối hận nha.

"Điện hạ..." Eira ghen ghét nhìn Kỷ Miên được điện hạ quan tâm, không cam lòng kêu một tiếng, tìm cảm giác tồn tại.

Âu Thùy Tiệp Á Luân thờ ơ: "Eira công nương hẳn biết quy định trong tháp đi, đã tuyên chiến thư thì việc đánh nhau thắng bại là thường."
Đại khái: ngươi thua thì là do ngươi không đủ mạnh, kêu kêu cái rắm!
Hòa Khắc vẫn không chịu thôi, bực bội nói: "Điện hạ, ta chắc chắn là cô ta giở trò quỷ với công nương! Ngài phải xem xét kĩ lại chứ, không lẽ ngài lại để mấy thủ đoạn đê tiện che mờ mắt!?"
Chử Kiên dù bình thường đặc tính là hiền lành cũng không nhịn nổi với cái kiểu nhảy nhót này nữa.

Hí mắt lạnh lùng: "Nếu Hòa Khắc công tử nói hay như vậy, không bằng cũng đấu với Miên tỷ một trận đi."
Hòa Khắc sắc mặt thoáng xanh.

Vừa rồi Kỷ Miên chỉ một chiêu đã đánh cho Eira hôn mê, hắn mới không điên mà đưa thân vào miệng thú thế đâu!
Eira bị Âu Thùy Tiệp Á Luân lạnh nhạt, trong lòng đã vô cùng ê ẩm, hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Nếu điện hạ nói vậy, ta đành nghe điện hạ."
Đám Omega nhao nhao xung quanh cũng yên ắng, ghen ghét mà nhìn Kỷ Miên được che chở.

"Hình như các ngươi quên gì đó thì phải." Kỷ Miên nói.

"Ngươi lại muốn gì nữa? Công nương đã rộng lượng bỏ qua, ngươi còn dám lên tiếng!" Hòa Khắc quát.

"Ta nói là các ngươi quên việc cá cược trước khi đánh rồi hay sao?" Kỷ Miên có hơi buồn cười nhắc nhở.

Cá cược trước khi đấu? Kỷ Miên thắng Hòa Khắc phải tự vả miệng mình?
Hòa Khắc xù lông: "Ngươi dám! Ngươi đừng có ỷ có tư sắc, che mờ mắt điện hạ liền được nước làm càn!"
Kỷ Miên nhún vai: "Quy tắc cuộc chơi cũng là quy tắc, ta tin Eira công nương đã chấp nhận chơi thì sẽ không lật lọng đâu nhỉ?"
Eira không cam lòng cắn răng, để Hòa Khắc tự vả miệng chẳng khác nào nàng ta tự đánh vào mặt mũi mình cả, đằng nào Hòa Khắc cũng là thủ hạ của nàng ta.


Bất quá, trước mặt đông người Eira đã sảng khoái đáp ứng, nay làm kẻ bại trận mà muốn giở giọng thì không thể, vậy nên chỉ có thể cắn răng: "Tất nhiên là không." Sau đó ném ánh mắt ra lệnh về phía Hòa Khắc.

Hòa Khắc vạn phần không cam lòng nhưng đã có lệnh của công nương, hắn không thể không nghe, chỉ có thể đưa tay phủi miệng mình một cái.

Sơ Úc Thần nhìn mà ngứa ngáy, nói: "Ai u, chưa ăn cơm hay sao mà đánh như phủi bụi vậy?"
Hòa Khắc cắn răng tăng lực đạo, sau khi đánh xong mười cái mặt hắn cũng sưng lên.

Omega da mặt rất mỏng manh, lúc này đã đỏ bừng bừng, sắc mặt vặn vẹo giận dữ.

Kỷ Miên hài lòng gật đầu.

"Đói chưa?" Âu Thùy Tiệp Á Luân tự nhiên nắm lấy tay Kỷ Miên.

Kỷ Miên cứ cảm thấy hành động này nó sao sao, nhưng trước mặt đông người cũng không tiện phát tác như mọi khi, nhịn xuống ậm ừ: "Có một chút."
"Vậy đi ăn thôi." Âu Thùy Tiệp Á Luân đem việc của Eira là chuyện râu ria, một câu cũng không hỏi đến.

Hoàn toàn không xem việc Omega nhà mình mâu thuẫn với công nương đế quốc Y là chuyện cần để ý.

Đùa à, Omega của tộc rồng, muốn phô trương kiêu căng thì cứ việc, đằng nào có Alpha nàng đây chống lưng rồi.

Là Alpha phải là chỗ dựa cho Omega nhà mình nha.

Mỗ rồng phi thường kiên định.

Sơ Úc Thần vội vàng lẽo đẽo đi theo, cười hì hì: "Miên tỷ, ngươi quá lợi hại, có thể cho ta xin số điện thoại không, sau này ta đi đánh nhau nhất định sẽ gọi ngươi đi cùng!"
Kỷ Miên: "..." Cậu giai, ngươi chắc chắn muốn rủ một Omega đi đánh nhau?
Bất quá cả ba tên đồ đệ đều bị lão đại trọng sắc khinh bạn đóng gói đá đi, đem Kỷ Miên về phòng riêng ăn cơm, sau đó khi buổi tối sụp xuống, lại nắm tay Kỷ Miên mang ra bờ biển.

Lúc này ở bãi biển ven tháp Cực Quang nổi lên từng cơn gió biển heo hút.

Kỷ Miên rùng mình, Âu Thùy Tiệp Á Luân tháo xuống áo khoác, đắp lên vai Kỷ Miên, lại nắm tay dẫn nàng ngồi xuống một cái thuyền gỗ nhỏ, chậm rãi chèo ra biển.

....