"Mục Kỳ, Kỷ Miên đến tạo hình!" Tổ hóa trang gọi.

Trong lúc hai người đang tạo hình, đạo diễn đi đến, dặn dò: "Mục Kỳ, Miên Miên, hôm nay cảnh quay hai người đều rất nặng.

Nếu cảm thấy không ổn, thì để ta gọi điện cho quản lý hai người đến, thế nào?"
Hôm nay đều là những cảnh quay có tính bước ngoặc của bộ phim và cốt lõi trong diễn biến nhân vật, thế nên đòi hỏi rất cao.

Đạo diễn không quá an tâm.

Sơ Mục Kỳ khoát tay: "Không cần đâu đạo diễn!" Đùa à, để đại ca nương kia đến, lại lải nhải đau cả tai.

Còn Kỷ Miên, dạo gần đây Lý Nhị đang tích cực đi đào tài nguyên cho Kỷ Miên, vậy nên nàng cũng không muốn làm đối phương lặn lội đến làm gì.

"Đạo diễn, ta cũng cảm thấy không cần thiết đâu ạ." Kỷ Miên lễ phép.

Trương đạo diễn gật đầu: "Vậy được rồi.

Nhưng cũng không cần áp lực quá, NG vài lần cũng không sao."
...!
Cảnh số 31: Phật tang tiễn biệt.

Dạo này kinh thành đang đổi gió, trời lập thu một nhà Lưu tướng quân quay về Điền viên tịnh dưỡng vì Lưu tướng quân bệnh nặng.

Thực ra đó chỉ là cái cớ, vì gần đây Lưu đại thiếu gia đã bắt đầu chuẩn bị khí giới tạo phản hôn quân, vậy nên mới đưa cả nhà tránh khỏi kinh thành trước khi xảy ra binh biến.

Nơi Điền viên giữa rừng hoa phật tang.

Lưu nhị tiểu thư, hoa hoa tiểu thư ăn chơi có tiếng, hiện tại đã nhận ra cuộc chiến gươm đao đang đến gần, nhưng nàng không muốn tham dự vào những cái đó.

"A Kiều, nàng có thể đợi ta không? Đợi ta từ Cẩm trấn trở về sẽ đưa nàng đi.

Phụ phụ chúng ta tìm một nơi non nước hữu tình, hằng ngày nuôi gà dệt vải, mua dăm mẫu đất, sống như một hộ tá điền bình thường có được không? Nàng nguyện ý theo ta chứ?"
Lưu Tĩnh Mạn nắm tay A Kiều trong buổi hoàng hôn, dưới tán phật tang rợp trời, lặng lẽ nhưng chân tình hỏi.

Rời đi khỏi tranh đấu như vũng nước đục này, các nàng chỉ sống như những người bình thường, bình an một kiếp.

Không tốt sao?

A Kiều vận một thân bạch y thêu liên hoa, tay áo thùng thình, nàng đưa tay sửa vạt áo và tay nải cho Lưu Tĩnh Mạn, nở nụ cười dịu dàng thuần tịnh: "Được, ta đợi ngươi về."
Lưu Tĩnh Mạn đeo tay nải, quyến luyến thật lâu mới cất bước giẫm lên những đóa phật tang rơi rụng rời đi.

Đi vài bước lại ngoái đầu nhìn.

Dưới cổng Điền viên cổ kính bạc màu sương gió, một nữ tử bạch y sạch sẽ đứng đó, trên đầu không phục sức, đẹp như một đóa hoa vừa nở, mấy ai tin nàng ấy từng lăn lộn chốn phong hoa tuyết nguyệt? Bất quá đều không quan trọng, nữ tử ấy là thê tử của nàng.

Rõ ràng lần này đi, chỉ vài ngày trở về thì có thể đem thê tử đi, làm lại cuộc đời, tương lai tốt đẹp đang ở phía trước.

Thế nhưng mỗi bước chân của Lưu Tĩnh Mạn lại nặng như đeo chì, phảng phất sắp có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim.

Đau đến khó thở.

"Đi đi, muộn bây giờ." Dưới mái hiên, A Kiều mỉm cười vẫy tay thúc giục.

Lưu Tĩnh Mạn gật đầu quay đi.

Cả hai chỉ kịp cười với nhau một lần giữa rừng hoa phật tang, vì sau chuyến này là sinh ly tử biệt.

Nguyên lai chúng ta sẽ không thể biết được rằng, lần đó sẽ là lần cuối cùng còn mỉm cười với nhau.

...!
"Cắt! Tốt lắm!" Trương đạo diễn thập phần phấn khởi.

Cảnh quay đầu tiên trong ngày một lần là qua, rất thuận lợi, thế nên ai cũng lên tinh thần.

Nhân viên đoàn phim vẫn còn chìm trong cảnh diễn đẹp như tranh vừa rồi.

"Chuẩn bị chuyển cảnh! Khẩn trương lên!" Đạo diễn thúc giục, cảm giác của hai người Sơ Mục Kỳ và Kỷ Miên rất không sai, ông sợ làm cắt đứt mạch vai diễn của hai người.

...!
Cảnh số 32: A Kiều vong thân.

Trong Điền viên có một nha hoàn to gan lớn mật, dùng xuân dược ý đồ muốn lên giường với Đại thiếu gia, vì bất thành nên sợ bị Đại thiếu phu nhân- cũng là nữ chính nổi danh ghen tuông trị tội.

Nàng ta đổ tội danh lên đầu A Kiều.


Vì A Kiều xuất thân phong trần, vậy nên ai cũng tin nàng tranh thủ lúc trượng phu không có mặt, thủy tính dương hoa đi dụ dỗ Đại thiếu gia.

Đại thiếu gia thì đầy mặt chán ghét, nữ chính Phương Vô Song thì đã sớm không thích A Kiều, lại luôn tôn sùng chế độ nhất phu nhất thê thời hiện đại, càng xem A Kiều như tội đồ.

Vậy nên Phương Vô Song đã bảo nha hoàn mình đi giáo huấn A Kiều một chút.

Trong kịch bản nha hoàn của nữ chính, cũng là Đào Nhi do Mộ Bạch Chi thủ vai thì là một cô nương ngay thẳng nóng tính.

Mắt thấy hạnh phúc của tiểu thư bị đe dọa, nha hoàn đó rất sốt sắng, nên trong cơn tức giận thay chủ đã hạ lệnh phạt trượng với A Kiều.

Là năm mươi trượng.

Dù rất nặng nhưng không ai đứng ra ngăn cản, vì người ta đều tin là A Kiều gieo gió gặt bão, phạt đúng tội.

Trong hoàn cảnh này, A Kiều đã bỏ mình dưới hình trượng.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở { TRЦмt rцуen.

VN }
"Đánh! Đánh cho ta! Tiện nhân vô liêm sỉ này!" Đào Nhi đứng trên bậc tam cấp, gương mặt nhỏ nhắn đều bị tức giận huân cho đỏ hồng, không ngừng hô đánh.

Thân bạch y của A Kiều đã sớm bị hình trượng nhuộm đỏ cả nửa người dưới, chật vật bò trên đất, cắn răng chịu đựng, môi đều bị nàng cắn đến bật máu, sắc mặt trắng bệch đau đớn...!
"Ta không ngờ ngươi bây giờ đã là Nhị thiếu phu nhân, với thân phận như vậy ngươi còn chưa hài lòng hay sao? Đúng là tiện nhân lẳng lơ, được Nhị tiểu thư sủng ái như vậy vẫn còn dư tinh lực đi câu dẫn kẻ khác! Ngươi xứng với nàng sao?!" Đào Nhi trước giờ đã luôn có chút tình cảm không bình thường với Nhị tiểu thư, vậy nên lúc tức giận không kiềm chế đã bộc lộ một chút tư tâm ra ngoài.

A Kiều nén cơn đau, đứt quãng đáp: "Đào Nhi cô nương...!ta không có...!ta thật sự không có...!ta không có phụ nàng.

Cả đời này của ta có thể là kỹ nữ, là tiện nhân, là dơ bẩn...!nhưng ta tuyệt không phụ nàng, tuyệt không làm điều có lỗi với nàng..."
Đáp lại nữ nhân đang cố biện bạch kia, chỉ có đòn roi từng trận nặng nề.

Máu nhuộm đỏ cả rừng phật tang.

A Kiều ngước nhìn Đào Nhi và những bộ mặt đang ghê tởm xem thường mình kia, chợt nở nụ cười đau đớn tột cùng, thì thào: "Đến cuối cùng...!vẫn không thể đợi nàng rồi..."
Đến lúc này giọt nước mắt đầu tiên mới rơi trên gương mặt A Kiều.


Thế nào là vạn dặm bi thương, ngắn ngủi chỉ trong một giọt nước mắt.

Thời điểm A Kiều rơi giọt nước mắt đó, ai cũng biết rằng nàng không khóc vì đau, nàng khóc vì đã không đợi được trượng phu quay về.

Nàng không đợi được trượng phu mang nàng đi, làm lại cuộc đời của cả hai, không đợi được viễn cảnh tươi đẹp phía trước.

Suy cho cùng, gắng gượng chạy mãi cũng không chạm được nơi hạnh phúc ấy, nàng vĩnh viễn bị bóng tối nuốt chửng.

Vì A Kiều không chịu nổi năm mươi trượng, đã tắt thở.

...!
"Cắt!"
Cả đoàn phim đều bị không khí bi thương kia làm cho nghẹt thở, họ tận mắt chứng kiến hạnh phúc vốn đã sắp đến tay lại bị tàn nhẫn tước đoạt, không khỏi cảm thấy đau lòng cho A Kiều và Lưu Tĩnh Mạn.

Chỉ có thể bật thốt lên, thiên đạo bất công.

Chung quanh còn chìm trong yên ắng bi thương, Kỷ Miên lại thoát vai rất nhanh, lồm cồm từ trên đất bò dậy, đi tìm nhân viên trang điểm xin chút khăn ướt, vì lúc nãy có bụi rơi vào mắt nên nàng cảm thấy rất rát.

"Miên Miên, ngươi diễn cực kỳ chân thật luôn đấy! Ta tới bây giờ vẫn còn bị ngươi làm muốn khóc! Ôi, sao A Kiều có thể đáng thương như vậy, sao không ai che chở nàng chứ, hu hu!" Chuyên viên trang điểm sụt sịt la ó, hiển nhiên là đã bị cuốn theo mạch phim luôn rồi.

Kỷ Miên cười cười: "Cảm ơn Tô tỷ khen ngợi nha."
Trương đạo diễn vẻ mặt phấn khởi đi đến: "Tốt, tốt lắm! Khóc cực kỳ đẹp!"
"Ha ha, đạo diễn quá khen rồi.

Không lẽ bình thường ta cười không đẹp sao?" Kỷ Miên trêu ghẹo.

"Đương nhiên là đẹp rồi!" Trương đạo diễn chân thành tán thưởng.

Ông lúc đầu cũng có hơi lo sợ Kỷ Miên quá xinh đẹp, liền sẽ trở thành bình hoa, nhưng sự thật chứng minh mắt nhìn người của ông đã rất tinh chuẩn.

Lập tức rất nhiều nhân viên nữa tiến đến khen ngợi, có người còn lau nước mắt ồn ào đòi đạo diễn sửa kịch bản, để Lưu Tĩnh Mạn kịp trở về cứu A Kiều.

Kết quả đạo diễn chỉ ha hả cười.

Đùa à, các ngươi khóc thì mới bán được vé xem phim chứ!
"Sư muội đúng là không tệ a." Mộ Bạch Chi đang dặm phấn cũng vội vàng khen ngợi.

Thực tế bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt rồi, chỉ là một vai diễn thấp hèn tiện nhân, còn đi lãnh cơm hộp sớm, thế mà xúm vào khen ngợi cái gì!
Sắc mặt Tô Manh ngồi dưới tán dù xa xa cũng không khá hơn là mấy.

Rất nhanh đạo diễn đốc thúc trang điểm sửa soạn lại, sau đó lại quay tiếp cảnh tiếp theo.


...!
Cảnh số 33: Lưu Tĩnh Mạn hắc hóa.

Lúc Lưu Tĩnh Mạn quay về đã là ba ngày sau đó.

Thi thể A Kiều vì bị xem là thấp kém nên không được vào phần mộ Lưu gia, bị tôi tớ quấn cho cái chiếu rách và vứt ngoài bãi tha ma.

"Nhị tiểu thư, nàng ta là chết đúng tội! Hạng nữ nhân tầm thường lại thủy tính dương hoa như vậy, chết không đáng tiếc, ngươi không cần vì thế mà đau lòng! Nàng không xứng với ngươi!" Đào Nhi bắt lấy tay áo Lưu Tĩnh Mạn, gấp gáp nói.

Lưu Tĩnh Mạn hãy còn ngơ ngác.

Rõ ràng thê tử nàng mấy ngày trước còn đứng trước mặt tiễn biệt, đảo mắt nói không còn là thế nào.

Lưu Tĩnh Mạn hung hăng gạt tay Đào Nhi ra, chật vật lảo đảo chạy đến bãi tha ma.

Cuối cùng dưới một góc phật tang tiêu điều cũng tìm thấy thê tử của mình, cả người không toàn vẹn, bọc trong cái chiếu rách.

Kỷ Miên lúc đó có chút kháng nghị, chết ba ngày trong tình trạng đấy thi thể phải sưng trướng và bốc mùi rất nặng, nhưng đạo diễn lại bảo tổ hóa trang chỉ trang điểm cho nàng chật vật đi một tí thôi.

Thật không logic, à mà thôi, phim ảnh cần gì logic.

Lưu Tĩnh Mạn run rẩy ôm lấy thê tử của mình vào lòng, đưa tay vuốt lấy gò má bẩn hề hề của người trong lòng, lau đi nhưng đôi mắt xinh đẹp ấy vĩnh viễn đã không mở ra một lần nào nữa.

Nàng ấy đã chịu những đau đớn gì kia chứ, vậy mà nàng lại vô dụng không bảo vệ được nàng ấy...!
"Xin lỗi, là ta về trễ rồi..." Lưu Tĩnh Mạn nghẹn ngào.

Lưu Tĩnh Mạn ôm chặt lấy A Kiều, gục xuống khóc không thành tiếng.

Cỗ bất lực và bi thống bao trùm cả đời người...!
Tại sao, tại sao, tại sao?!
Tại sao các nàng đã cố gắng như vậy, chỉ một chút nữa thôi là có thể rời đi rồi, tại sao vẫn không buông tha cho các nàng? Tại sao lại cướp mất thê tử của nàng...!Rốt cục các nàng đã sai ở đâu, vì cớ gì thiên đạo lại tàn nhẫn như vậy?
Các nàng không cần quyền thế, chỉ cần bình an một đời...!điều đó xa xỉ đến vậy sao?
Lưu Tĩnh Mạn hai hàng nước mắt ngửa đầu lên trời, thét một tràng dài xé thủng cả rừng hoa phật tang.

Một tràng dài bi thương đến đỉnh điểm này, trái tim của người xung quanh đều như bóp nghẹt lại.

Có người không khống chế được đã bật khóc.

Chung quy sức người không thắng nổi trời xanh, chạy mãi vẫn chìm trong sự trêu cợt của ý trời.

....