Mùi thuốc lá lửng lờ, hai người cách nhau hai mét lặng thinh.

Nhất thời tràng cảnh có phần quái dị.

Kỷ Miên yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là đỡ trán, dùng ngữ khí cơ hồ vỡ tan hỏi: "Tại sao ta ở đây?"
Âu Thùy Tiệp Á Luân bị Kỷ Miên nhìn chăm chú, thân làm Alpha bị Omega mình thích nhìn như thế cũng có hơi ngượng ngùng.

Bẽn lẽn kéo chăn lên che ngực, chừa lại xương quai xanh tinh xảo như từ một khối oánh ngọc tạc ra không tỳ vết.

Bĩu môi đáp: "Không phải ngươi say quắp cần câu gọi cho ta đến đón sao?"
"Ta gọi ngươi?" Kỷ Miên nhíu mày, nàng nhớ là mình gọi cho Sơ Mục Kỳ kia mà.

Âu Thùy Tiệp Á Luân cười lạnh: "Không tin thì điện thoại đang ngay sát bên, cứ kiểm tra."
Kỷ Miên lúc này mới ngó xuống, đúng là trên giường đặt hai cái điện thoại cạnh nhau, nàng cầm lấy cái của mình, mở khóa, vào nhật kí cuộc gọi.

Sau đó sắc mặt vỡ vụn lại càng thêm vỡ vụn, nàng con mịa nó gọi nhầm người! Đúng là rượu vào mất khôn!
"Dập thuốc đi, không phải ngươi nói mình đã cai rồi hay sao?" Âu Thùy Tiệp Á Luân- một ấu tể được giáo dưỡng chỉnh chu, rất không hài lòng chuyện Kỷ Miên đem sức khỏe mình ra trêu đùa như thế.

Kỷ Miên ngoan ngoãn dập thuốc.

Chỉ là trong nội tâm đã vỡ vụn thành trăm mảnh, thi nhau thét gào trên từng tấc linh hồn đáng thương bé nhỏ.

Lúc tỉnh dậy, trông thấy mình và mỗ rồng trong tình trạng lõa thể, kiểm tra tuyến thể nhận ra đã thiển độ tiêu kí, vẻ mặt Kỷ Miên chỉ có thể dùng "Oh shit, ăn *beep* rồi!" để hình dung.

Nàng thế là LẠI lên giường với trẻ chưa mười tám! Khí tiết nàng ở đâu, định lực nàng ở đâu?? Con mịa nó, có phải các ngươi bỏ nhà đi hết rồi không, lại để thằng dục vọng ở nhà chiếm ngôi lộng hành!?
Nghĩ bằng cái mông cũng biết tối qua hai người các nàng lại phát sinh cái gì.

Kỷ Miên đã từng thầm thề với lòng, chỉ sai một lần là đủ, thế nhưng chết dẫm tối qua nàng lại quá chủ quan, cứ ngỡ là giấc mộng xuân như mọi khi, không ngần ngại hùa theo.

Sáng ra mới biết, hôm qua không phải là kịch bản trên giấy đâu, nó là bản điện ảnh full HD không che 100%!

Sau hai lần mất kiểm soát với một hùng hài tử nhỏ hơn mình ba tuổi, thế là mỗ báo tuyết sâu sắc hoài nghi về khí tiết cũng như nhân phẩm bản thân, bắt đầu trầm mặc hút thuốc.

"Tối qua ta và ngươi..." Cuối cùng, vẫn là Kỷ Miên cụp đuôi, ỉu xìu hỏi dò.

Âu Thùy Tiệp Á Luân sớm đã bị vẻ mặt biến hóa liên tùng tục của Kỷ Miên chọc cho buồn cười.

Sau đó chợt dâng lên chút ác ý đùa dai.

Càng tỏ vẻ đáng thương không chịu nổi một kích.

"Còn có thể là gì? Ta không ngờ ngươi lại là loại người này đấy! Cứ cho lần đầu tiên cả hai đều say mất kiểm soát, nhưng lần này thì sao? Ta đã hết sức chống cự, ngươi vẫn nhất quyết không buông tha!"
Nghe Âu Thùy Tiệp Á Luân lên án sự "cầm thú" của mình, Kỷ Miên càng thật sâu tự trách, bất quá có hơi mờ mịt: "Xét về chênh lệch giá trị vũ lực, nói như vậy cũng không quá logic đi?"
"Hết sức chống cự" là cái quỷ gì? Với sức chiến đấu tối cao của đối phương, một cước tiễn nàng bất tỉnh dễ như trở bàn tay có được không? Nghe cứ như được tiện nghi còn khoe mẽ ấy nhỉ?
Kỷ Miên chau mày, quái dị bổ sung thêm: "À mà cũng không đúng, người bây giờ ôm chăn chất vấn phải là ta chứ?"
Đúng nha, nàng là Omega mà phải không? Sau khi phát sinh quan hệ, theo kịch bản người ôm chăn khóc lóc đòi sống đòi chết đòi chịu trách nhiệm phải là nàng chứ! Nàng còn chưa nhặt đất diễn, nhãi rồng này náo nhiệt cái gì!? Uy, đạo diễn đâu, ta muốn kháng nghị, có người cướp vai của ta!
Âu Thùy Tiệp Á Luân quyết định kéo chăn thấp một chút, để lộ dưới xương quai xanh tinh xảo là mấy dấu hôn nho nhỏ, dữ dằn nói: "Bây giờ làm sao? Có phải ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm hay không! Lần trước ta đề nghị làm bạn đời, bạn giường, thậm chí cả bạn bè, ngươi cái nào cũng không chịu.

Đảo mắt một cái liền kéo ta- một ấu tể rồng chưa thấu sự đời- lên giường! Bây giờ lại tìm cớ đùn đẩy, Kỷ Miên ta nhìn lầm ngươi rồi! Đồ cặn bã!"
Nói xong Âu Thùy Tiệp Á Luân lấy tay che mặt, bờ vai run rẩy, như thể chịu ủy khuất lớn nhất thiên hạ.

Kỷ Miên đã bị cái mác "đồ cặn bã" làm dọa hú hồn, vội vàng bò qua bên chỗ mỗ rồng, mồm một mồm hai biện giải:
"Ngươi, ta nói, cái này ta cũng không phải cố ý...!ta căn bản quá say, không kiểm soát được bản thân đang mơ hay ở hiện thực.

Có câu ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ thấy cái đó, chính vì vậy dạo gần đây ta cứ bị mấy giấc mơ đó quấy phá...!A phi, phui phủi cái miệng, ta cũng không phải suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy cái đó, mà là...!Đúng rồi, ta thực ra chưa từng nói với ngươi, ta có hai nhân cách, tối qua nhất định là nhân cách thứ hai của ta làm, không phải ta đâu.

Người ta hay nói nhân cách thứ hai là biểu lộ cho những khát vọng thầm kín của tiềm thức, vậy nên nhân cách thứ hai của ta nó...!A, không không, ý ta cũng không phải tiềm thức của ta luôn thèm khát ngươi.

Ý của ta là...!Oh shit! Ta điên mất thôi!"
Kỷ Miên càng nói càng loạn, thật muốn đem đầu lưỡi của mình cắn nát.


Cả đuôi và tai đều rũ xuống, biểu lộ yếu thế rõ rệt.

Âu Thùy Tiệp Á Luân bị bộ dạng khẩn trương đến ngu ngốc của đối phương làm cho vui vẻ.

K.O!
Drake PK Ciara: 1-0.

Âu Thùy Tiệp Á Luân cười lạnh hướng Kỷ Miên chất vấn: "Chuyện cũng đành thành ra thế này rồi, ngươi định làm sao?"
Kỷ Miên ỉu xìu như bánh bao ngâm nước, lúng búng: "Ta cũng không phải cố ý...!bằng không đi tẩy tiêu kí?"
"Kỷ Miên! Ngươi xem ta là hạng gì?!" Mỗ rồng nhập vai vô cùng, bắn lời thoại không cần kịch bản.

Chuyện đã đến nước này, nói như thế nào, Kỷ Miên thân đã hai mươi tuổi, còn nhãi rồng lại chỉ mới mười bảy, cả lễ trưởng thành cũng chưa trải qua.

Đằng nào cũng là nàng già đầu làm bậy.

Kỷ Miên tự biết bản thân đuối lý.

Trầm mặc hồi lâu, Kỷ Miên cắn răng: "Được rồi, có chơi có chịu.

Ngươi muốn báo vương hậu, hay dùng luật pháp chế tài, ta đều sẽ tuân theo."
Âu Thùy Tiệp Á Luân im lặng.

Trong lòng nổi lên lửa giận, không ngờ Kỷ Miên đến bước đường cuối cùng, vẫn chứ nhất quyết không nghĩ đến chuyện cùng mình ở một chỗ.

Tại sao? Một phối ngẫu như nàng chưa đủ ưu tú? Hay căn bản đối phương chỉ xem nàng đứa trẻ không hơn không kém?
Nếu đã như vậy, Miên Miên, ngươi đừng trách ta, là do ngươi ép ta!
Mỗ rồng biểu thị: bảo bảo muốn hắc hóa rồi, đừng cản bảo bảo!
Âu Thùy Tiệp Á Luân hít sâu mấy lần, quay mặt đi hướng khác, Kỷ Miên thì ủ rũ ngồi quỳ kế bên.


Thoạt nhìn khung cảnh cũng rất giống cảnh đôi trẻ lần đầu vượt rào, phải ngồi vắt óc nghĩ biện pháp qua mặt thân sinh.

"Đã thành ra thế này, coi như nể tình không phải lần đầu, ngươi chỉ cần kí một tấm giấy nợ cho ta đi."
"Nợ gì? Ta không có nhiều tiền thế đâu!" Kỷ Miên cơ hồ không suy nghĩ đã bật thốt.

Đùa à, mua một đêm của thiếu nữ tộc rồng Alpha SS phải là cái giá kinh khủng thế nào! Mạng nhỏ nàng sao mà chịu nổi! Phải cày cả vạn ván game góp lại không biết đã được con số lẻ chưa nữa!
"Ta không cần tiền, ngươi nghĩ đi đâu vậy!" Âu Thùy Tiệp Á Luân suýt chút nữa phát rồ.

"Thế thì là nợ gì?"
"Một lần ân tình.

Ta giúp ngươi che giấu, ngươi nợ ta một cái ân tình!" Mỗ rồng hất cằm, tỏ vẻ đây là cái giá thấp nhất rồi, không cho phép thương lượng nữa.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ( TRÙMTRU YỆИ.VЛ )
Kỷ Miên đang định há mồm mặc cả cũng phải cứng rắn đè xuống.

Thôi kệ, nói gì thì nói, ngủ với chủng tộc tối thượng cũng coi như nhân sinh là kẻ thắng cuộc rồi, dù rằng là kẻ thắng cuộc phù dung hoa, sớm nở tối tàn!
"Được rồi, ta kí."
Thế là mơ mơ hồ hồ Kỷ Miên kí tên, hạ dấu vân tay vào tờ giấy nợ.

Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng thế, sau đó nhãi rồng vô cùng đắc ý thu bản giao kèo kia vào túi.

Kỷ Miên chau mày nghĩ thầm.

Cứ có cảm giác bán thân còn giúp người ta đếm tiền là thế quái nào nhỉ?
Mãi đến khi Âu Thùy Tiệp Á Luân tắm rửa sạch sẽ, khi tiến ra bấm một cái nút tự động nào đó, tức thì vách thủy tinh bên tay trái dựng theo góc nghiêng một trăm hai mươi độ như có cơ chế chuyển động, phát ra tiếng động thật khẽ.

Vách thủy tinh đó chậm rãi mở ra, để lộ bên ngoài là ban công thiết kế thoáng, mặt hướng ra biển.

Lúc này đằng đông mặt biển, bình minh đang dần ló rạng, chỏm mây ưng ửng.

Kỷ Miên mấy suy nghĩ lung tung đều bị vứt đi, vô cùng hứng thú nhìn thiết kế hiện đại quý tộc kia, đúng là kẻ có tiền có khác.


"Đến."
Đứng ngoài ban công, Âu Thùy Tiệp Á Luân trong bộ áo sơ mi và quần jean rộng đơn giản, cả người đầy hơi thở thanh xuân sạch sẽ thuần tịnh, mái tóc xanh đen với đuôi tóc cháy đỏ buộc gọn sau đầu, để lộ cái trán trơn bóng cùng ngũ quan sắc sảo lập thể.

Lúc này thiếu nữ xinh đẹp tựa như bước ra từ bức tranh nghệ thuật và sống động nhất thế giới, nàng ta đang chậm rãi đưa tay về phía Kỷ Miên, nở nụ cười xinh đẹp đến quá phận, dịu dàng tựa mây trời chiều thu.

Kỷ Miên cơ hồ bị dáng dấp kia nhiếp trụ.

Thầm than trong lòng, lúc nãy còn có một chút xoắn xuýt, nhưng giờ thì chắc ăn rồi.

Với bộ dung mạo này, đêm qua nàng trong cơn say, nếu mà điên cuồng đè con người ta ra làm loạn là chuyện quá bình thường.

Con mịa nó cực phẩm nằm kế bên, không chấm mút thì chỉ có thể là yếu sinh lý!
Bước đến gần Âu Thùy Tiệp Á Luân, cả hai cùng nhau ngắm bình minh ló dạng.

Biển rì rào ngoài xa, sườn núi này thế mà khắp nơi đều là hoa vô ưu.

Bây giờ đang là tháng ba, mùa hoa vô ưu rộ nhất, cả sườn núi đều nhuộm từng chụm hoa bồng bềnh như một biển mây lớn màu vàng đáp tại sườn núi.

Khung cảnh đẹp đẽ mà thanh bình.

Ở đây nếm được vị lạnh vì ở cách cách mực nước biển gần hai ngàn mét, cảm nhận được vòm trời gần bên tóc mai, ngửi được mùi hoa vô ưu thoang thoảng, ngắm được biển xanh cùng với mặt trời hồng.

Quả là một chốn thích hợp cho tuổi tà chiều dưỡng lão, dừng chân nghĩ lại chuyện đời.

Kỷ Miên ngắm bình minh, bất chợt cảm nhận được bàn tay mình có người nắm lấy, tiếng hỏi dịu dàng rất khẽ.

"Có lạnh không?"
"Xùy, chủng tộc ta là từ phương bắc di cư về đồng bằng đấy! Lạnh quái gì."
Âu Thùy Tiệp Á Luân nhìn Kỷ Miên, chậm rãi nhả chữ: "Vậy chuyện ngậm cái đuôi và lạnh có gì liên quan?"
Đại khái mỗ rồng vẫn không hiểu hành động tối qua của Kỷ Miên.

"Phụt!" Kỷ Miên suýt phun búng máu.

....