Lý Nhị tất nhiên sẽ không vì ba tháng tiền lương mà bán rẻ Kỷ Miên, chỉ lạnh lùng: "Đào được người từ ta một lần là do ta đã nhìn lầm người, nhưng nếu ngươi muốn đào lần nữa, e rằng là không dễ vậy đâu.

Trầm quản lý, ngươi nghĩ cho kĩ, đừng quên ta là quản lý trước kia của Tô Manh.

Những chuyện không muốn ai biết đến của nàng ta cũng nắm trong lòng bàn tay đấy! Đừng để ta dùng đến biện pháp cuối cùng!"
Lời này đương nhiên là một chiêu đồng vu quy tận.

Tô Manh dù sao cũng là từ người không chính quy, trình độ cấp ba leo lên vị trí Ảnh hậu, trước khi nổi tiếng nếu có một số chuyện phải che giấu là chuyện bình thường, mà Lý Nhị là quản lý dìu dắt từ khi nhập môn của Tô Manh, nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Nếu Lý Nhị không quản bị toàn công ty phong sát xua đuổi, nàng chỉ cần công bố những cái đó ra ánh sáng, Tô Manh bị phế là không thể tránh khỏi.

Dù Trầm Trí Bạch có được lão bản nương dung túng bao nhiêu, thì cô cô hắn vẫn luôn nhắc nhở, Tô Manh đang là Ảnh hậu tuyến đầu của công ty, giao cho hắn, hắn tuyết đối không được phá hỏng con cờ quan trọng này.

Nhất thời Trầm Trí Bạch bị dọa cho xanh mặt, hung hăng quát: "Cũng chỉ là giãy chết, để ta xem các ngươi nhảy nhót được bao lâu!"
Quát xong hắn ta cũng kiêu ngạo bỏ đi, ả nhân viên theo nịnh nọt hắn cũng lườm hai người Lý Nhị sắc lẹm.

Kỷ Miên tràn ngập sùng bái nhìn Lý Nhị: "Nhị tỷ quá soái, anh anh anh!"
Lý Nhị thở dài: "Trước khi phản thì Tô Manh cũng có một thời gian hòa hảo với ta.

Có lần ta nhịn ăn sáng mãi đến mức đau dạ dày, nàng dầm mưa đi mua thuốc cho ta.

Tình cảm lúc đó không tệ, nhưng không ngờ vẫn không tránh được cám dỗ nghiệt ngã trong giới.

Vốn định giữ gìn chút thể diện cuối cùng cho nàng, nếu nàng cũng không cần thì ta đành cá chết lưới rách."
Kỷ Miên gật gù: "Chiêu này không tệ.

Ta dám cược bây giờ Trầm Trí Bạch đã quay về tìm Tô Manh ồn ào, mà Tô Manh không ngu sẽ không nói ra những bí mật đó để bị nắm thóp.

Tám phần hai kẻ này sẽ lục đục bất hòa.


Như thế chúng ta cũng dễ thở hơn."
Lý Nhị gật đầu, đẩy nhanh động tác dọn dẹp, không an tâm nhắc lại: "Miên Miên, dù biết không muốn đặt áp lực cho ngươi, nhưng bộ phim [Phù Hoa] lần này rất quan trọng với cả hai chúng ta.

Nếu xịt một phát thì cả ta và ngươi đều xong đời, bắt buộc sau khi phim công chiếu phải đạt được thành tựu."
"Nhị tỷ, cái đó ta đương nhiên biết.

Ta sẽ cố gắng hết sức."
...!
Sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Sơ Mục Kỳ định hẹn một chút hồ bằng cẩu hữu đi uống bia, dù gì thì cũng được nghĩ một ngày, tranh thủ xõa một chút.

Bất quá còn chưa kịp gọi điện thoại cho cẩu bằng hữu thì điện thoại đã rung báo có người đang điện.

Nhìn liên lạc hiện lên trên màn hình, Sơ Mục Kỳ hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, đến khi hồi chuông đầu tắt ngấm, nàng đã đầy mặt cười tự giễu, chậm chạp ấn nghe.

"Ngươi bây giờ đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền ra giọng nữ lành lạnh, phảng phất cỗ khí thế tôn quý bẩm sinh.

Sơ Mục Kỳ vuốt vuốt đầu tóc hồng đất của mình, bất cần đời đáp: "Định đi uống bia.

Sao nào? Ngươi về rồi?"
"Đúng vậy."
"Thế có uống đi uống bia chung không?" Sơ Mục Kỳ kéo khóe môi cười, ngữ khí có chút thân thiết nhưng trên mặt rõ ràng đầy uể oải.

Quả nhiên nghe thấy tin tức tra nữ kia xuất hiện đối phương liền vội vàng trở về như thế, thật đáng buồn, bản thân mình không đáng một đồng.

"Nhà hàng Đại Giang." Báo ra địa điểm xong, người bên kia cũng trực tiếp ngắt máy.

Sơ Mục Kỳ nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, nổi nóng mắng: "Hứ, dựa vào cái gì ta rủ ngươi, ngươi không đi thì thôi chứ, ra cái giọng hạ lệnh đó với ai! Gia đây còn lâu mới nghe theo nhá!"
Tài xế ngồi trước thấy tiểu thư phát giận như vậy có hơi sợ sệt, cẩn thận hỏi: "Vậy...!tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

"Hỏi thừa, tất nhiên là Nhà hàng Đại Giang!" Sơ Mục Kỳ giữ nguyên khẩu khí quát.

Tài xế: "..." Ai vừa nói phải đi bar All nhỉ? Hưmmmm...!
...!
Đến nhà hàng Đại Giang, chỉ cần là tầng hầm giữ xe thôi cũng đã đủ biết người đến đây ăn đều phải phi phú tức quý.

Nếu nhà hàng Trùng Đài là nơi dành cho tầng lớp vương công quý tộc thì nhà hàng Đại Giang lại chuyên phục vụ giới thương nhân và giải trí, những người có máu mặt.

Cũng xem như một nơi sang trọng đẳng cấp, không phải ai cũng có thể tiến vào được.

Đến phòng VIP được báo trước, Sơ Mục Kỳ hất mái tóc lòe loẹt, đẩy cửa tiến vào.

Bên trong có hai người, một nam một nữ.

Nữ nhân tuổi tác không lớn đang ngồi trên ghế sofa, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lạnh nhạt cao quý, có ba phần tương tự với Sơ Mục Kỳ.

Vận một thân vest nữ màu ghi thanh lịch, chân váy ngắn gọn gàng, để lộ đôi chân thon dài đáng ghen tị cùng với giày cao gót đen, cổ chân thật gầy.

Cổ tay đeo đồng hồ Rolex, túi áo trước ngực giắt một cây bút máy mạ vàng.

Toàn thân đều toát lên vẻ thành đạt cao quý của một nữ Alpha trưởng thành.

Nàng đang rũ mắt xem tập tài liệu gì đó, nam nhân bên cạnh cũng là âu phục chỉnh chu, đang hơi cúi người báo cáo một chút công việc.

Nghe thấy tiếng động Sơ Mục Kỳ tiến vào, cả hai đều ngừng động tác.

Nữ nhân nhìn thoáng qua bộ dạng lòe loẹt bất cần đời của Sơ Mục Kỳ, có hơi đau đầu, lại đưa tập tài liệu cho nam nhân, nói: "Mộc Khôi, ngươi về trước đi, tình hình cụ thể ta sẽ thông báo tại cuộc họp."
"Vâng, tổng tài."

Nói đoạn, Mộc Khôi cũng lùi ra sau, gật đầu với Sơ Mục Kỳ một cái coi như chào hỏi, rồi ra ngoài, chu đáo đóng cửa lại.

Sơ Mục Kỳ tự nhiên ngồi xuống đối diện với nữ nhân kia, la lối ồn ào: "Sao còn chưa gọi đồ ăn, đói chết ta rồi!"
"Nói chuyện chính trước đã." Ngữ khí nữ nhân kia lạnh nhạt, rút điện thoại từ trong túi trong áo vest, thao tác lại đưa đến trước mặt Sơ Mục Kỳ.

Màn hình còn gì ngoài hình ảnh của Kỷ Miên ở buổi casting A Kiều hôm nọ.

Sơ Mục Kỳ nhất thời xù lông: "Đậu mé! Sơ Mục Tranh, để ta nhắc lại nhé, ta mới là muội muội ruột thịt của ngươi! Ngươi đi công tác hai tháng trở về, câu đầu tiên cũng không hỏi tình hình ta, vội vàng chạy đi hỏi tra nữ này là thế nào! Ngươi, cái đồ tỷ tỷ vô tâm vô phế!"
"Nếu ta vô tâm vô phế, ngươi nghĩ ngươi sống được đến giây phút này?" Nữ nhân kia không lưu tình bổ một đao lạnh thấu.

Sơ Mục Kỳ có hơi chột dạ.

Nói không phải ngoa, nhưng từ bé mẹ Sơ Mục Kỳ đã bận rộn với sự nghiệp Ảnh hậu, cha thì là người có thân phận đặc thù, hầu hết song thân không dành thời gian cho Sơ Mục Kỳ được, nàng lớn lên cũng phải nhờ đến một tay tỷ tỷ ruột thịt- Sơ Mục Tranh này che chở.

Bất quá vẫn không cam tâm a.

Trên xét nghiệm ADN nàng vẫn là muội muội ruột thịt, mắc mớ gì tới tra nữ kia đâu mà cứ kéo vào đây!
"Chuyện này là thế nào?" Sơ Mục Tranh ngữ khí lạnh hơn một tầng.

Sơ Mục Kỳ uể oải vuốt mặt: "Thì còn thế nào nữa, không lẽ ngươi chưa điều tra qua? Nàng phản chúng ta rồi, chạy đi đầu quân cho Thịnh Đức.

Còn nói cái gì đánh chiếm giang sơn cho mẫu thân làm quà.

Con người nàng, nếu ta và ngươi mà hiểu thấu, thì chỉ có nước đi bằng đầu!"
Sơ Mục Tranh nhíu mày: "Mẫu thân? Nàng là người nước N sao?"
Đừng trách tại sao Sơ Mục Tranh ngạc nhiên, cả hai tỷ muội quen biết với Kỷ Miên đều là khi ở nước M, nhìn đối phương đúng là có chút đặc trưng về dung mạo của nước N, thế nhưng Kỷ Miên chưa từng đề cập đến.

"Tỷ tỷ, không phải muốn cười nhạo ngươi đâu, nhưng tốt xấu nàng cũng là bạn gái cũ của ngươi, đến cả việc bạn gái cũ của mình là người nước nào, ngươi cũng không biết? Chậc chậc..." Sơ Mục Kỳ rất tranh thủ bỏ đá xuống giếng.

Sơ Mục Tranh sắc mặt không tốt lắm, lúc thu điện thoại, hình nền vẫn là tấm ảnh cũ của hai năm trước, tấm ảnh hình hai bàn tay mười ngón tương khấu.

Có lẽ đây là một trong những khoảnh khắc thân mật hiếm hoi của các nàng, nàng không nỡ xóa.

Dù biết cùng đối phương bây giờ biển bắc trời nam cách trở đi chăng nữa, chung quy nàng vẫn không bỏ xuống được.


Nàng lại không được như người kia, phủi tay một cái liền vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.

Mắt thấy Sơ Mục Tranh sắp lâm vào tình trạng tương tư hóa thành dòng, Sơ Mục Kỳ rùng mình: "Ầy, ta nói này tỷ tỷ, ngươi có thể mở lòng một chút không.

Ngươi nhìn cái tra nữ đó, từ khi chia tay ngươi đến nay ta chưa từng thấy nàng bi thương chút nào đấy! Nàng suốt ngày hi hi ha ha, còn nhìn ngươi..."
Sắc mặt Sơ Mục Tranh càng tệ hơn.

Sơ Mục Kỳ tỏ vẻ, ôi đệt, lời an ủi của mình sai rồi sao?
"Ngươi nói nàng vào Thịnh Đức là vì mẫu thân, chuyện là thế nào?" Sơ Mục Tranh thu lại tâm tư, trở lại thần thái lạnh nhạt của mình, hỏi.

"Mẫu thân nàng là Kỷ Giang Hạ."
Sơ Mục Tranh chau mày: "Ngươi sẽ không đùa bỡn ta đi?"
Được rồi, quá khứ đen tối bị cô em gái này hố cha không ít, Sơ Mục Tranh tỏ vẻ không tin tưởng lắm.

"Oh shit! Ta nói thật đấy nhé, đây là nàng chính miệng nói với ta! Hơn nữa, thái độ nàng vô cùng nghiêm túc, không hề giống đùa giỡn!" Sơ Mục Kỳ khẳng định.

"Chuyện nàng về nước ngươi vì sao không nói gì với ta?"
Sơ Mục Kỳ vò đầu: "Ta cũng còn không biết nàng về lúc nào đâu, chỉ khi trùng hợp gặp nàng ở trung tâm mua sắm nàng mới chịu nói ấy chứ.

Vốn dĩ ban đầu nàng về nước chỉ là nhận thân nhân, không muốn xuất đạo, nhưng trúng cái gió khỉ gì nàng quay đầu lại đã chọn Thịnh Đức để đầu quân.

Ta còn giận dỗi nàng tròn một ngày đâu!"
Ha ha, giận dỗi tròn một ngày, thử thách ngươi quá rồi Sơ nhị tiểu thư.

"Tỷ tỷ, ta nói này, nếu ngươi buông không được nàng thì trực tiếp đào nàng về Thiên Kiêu đi.

Tình trạng Thịnh Đức mấy năm gần đây ngươi cũng biết rồi đó, đều bị đám linh miêu đó thao túng, nàng là người mới, còn chọn Lý Nhị làm quản lý, thực sự bị chèn ép rất thảm! Đào về nhà rồi, chuyện từ từ gương vỡ lại lành không phải quá dễ sao?"
Thú thật nói ra những lời này, lòng Sơ Mục Kỳ không hiểu sao có chút quặn lên.

...!
P/s: Ai chỉ tui lắc đít quới:>>>>.