“Ý em là, chị thực tập cũng có tiền lương?”

“Ôi lương quá đi chứ! Có làm thì có hưởng mà, chị Tú sao có vẻ ngạc nhiên thế?”

“Quá ngạc nhiên là đằng khác. Chị đi thăm hỏi nhiều nơi rồi, thực tập căn bản không có lương đâu. Nếu có cũng chỉ là mấy khoản tiền xăng xe vớ vẩn thôi.”

“Chà chà, bóc lột công sức người lao động như thế em không làm được chị Tú ạ. (cười)”

“Cắn rứt lương tâm hả? (cười phụ hoạ)” 

“Chuẩn đó chị. Với cả như vừa nãy em nói thì hiện tại em đang muốn tuyển người làm việc chính thức luôn. Mà đã tiếp xúc với công việc chính thức rồi thì làm gì có đạo lý không trả lương? Cho dù là thực tập sinh thì cũng phải để cho người ta sống với nữa chứ, đúng không chị Tú?”

“Ừm.” Cẩm Tú gật đầu đồng ý.

“Đấy, giới thiệu về phòng làm việc, về đội ngũ, về cụ thể công tác ra sao em trình bày xong rồi. Về phần chị thì em cũng đã nắm được ít nhiều, giờ em chỉ muốn hỏi thêm một vài câu để xác nhận lại thôi: mục đích chính của chị khi xin vào thực tập là để làm báo cáo tốt nghiệp?”

“Đúng vậy.”

“Từ bây giờ đến lúc tốt nghiệp chị có còn phải đi học trên trường không?”

“Có em, nhưng chị chỉ đi học hai buổi sáng thứ tư và thứ năm thôi. Khoảng thời gian còn lại chị có thể đảm bảo có mặt đầy đủ tại công… ờ văn phòng làm việc của em.” Nhắc tới vấn đề thời gian Cẩm Tú tỏ ra đặc biệt sốt sắng.

“Bao giờ thì chị đúng hạn tốt nghiệp?”

“Tháng năm năm sau.” 

“Nửa năm nghỉ hai buổi một tuần, có thể chấp nhận được.” Ngẫm lại mấy bộ hồ sơ khủng khiếp ban sáng mới đọc, trong lòng Dương Khoa nhanh chóng làm ra quyết định.

Nhận!

Thực tập thì thực tập vậy, trước cứ nhận vào đỡ đần cho chị Lan được chừng nào hay chừng đó. Chứ bây giờ vấn đề nhân sự này làm hắn đau đầu quá thể rồi.

Lại nói thế gian có ai thực tập mãi?

Sớm muộn gì bà chị này cũng nối gót những người đi trước trở thành nhân viên chính thức của Ninja Studio. Dương Khoa không tin một khi đã đi vào làm việc, thành ý đủ đầy của mình lại không đả động được người ta. 

“Ok, em hỏi thế thôi. Đi qua trao đổi vừa rồi giữa chị em mình thì em thấy khá là ưng ý và rất vui lòng được đón chị gia nhập đội ngũ. Còn lại thì chị cứ cân nhắc cho kỹ càng rồi đưa ra lựa chọn của mình thôi. Có thắc mắc gì chị cứ hỏi đừng ngại, em sẽ tận tình giải đáp.”

Dứt lời Dương Khoa cầm cốc trà của mình lên làm một hớp, trong bụng thầm nghĩ cuối tuần này phải về xách thêm vài hộp trong nhà đến đây uống mới được. Tiền nào của đấy, loại này ngọt dịu mà lại hơi man mát nên ai uống cũng thích thú khen lấy khen để.

Khoé mắt ngước lên nhìn về phía đối diện, trông thấy Cẩm Tú lộ ra vẻ động tâm Dương Khoa cười thầm. Lần chiêu mộ nhân thủ này thành công đến tám chín phần mười rồi.

Về phần Cẩm Tú, sau khi nghe thấy Dương Khoa tuyên bố sẵn lòng cấp cho mình mức đãi ngộ vô cùng lý tưởng, cô đột nhiên có cảm giác hơi hơi xúc động.

Tính cách của Cẩm Tú tuy có chút yêu thích chơi bời hưởng lạc, thế nhưng hiện tại cô đã đủ lớn để nhận thức rõ trách nhiệm đối với tương lai sau này của mình. Và phải công nhận rằng chàng trai trẻ tuổi trước mặt này vừa mới trao cho cô một cơ hội việc làm khá lý tưởng, khác hẳn với mấy vị trí thực tập mà cô từng phải đi cầu cạnh trước đó.

Tuy căn cơ của nơi này còn rất nông cạn, nhưng ở đây cô sẽ có được những cơ hội “thực chiến” quý giá. Nếu làm tốt thì khi ra trường cô sẽ có lợi thế hơn hẳn so với những người cùng lứa, vốn chỉ “cưỡi ngựa xem hoa” qua những trang dữ liệu vô hồn được cung cấp sẵn trong quá trình thực tập.

Cho đến tương lai sau khi tốt nghiệp ra sao thì ai mà biết trước được? Đi được bước nào cứ hay bước đó đi đã.

“Chị chỉ muốn hỏi lại một điều thôi, có đúng là em sẽ tạo điều kiện cho chị hoàn thành báo cáo tốt nghiệp song song với công tác hàng ngày phải không?” Im lặng nghĩ ngợi nửa phút, Cẩm Tú rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Đúng thế, em cam đoan.”

“Vậy thì.” Nghe thấy Dương Khoa xác nhận chắc chắn, Cẩm Tú nở nụ cười gật nhẹ đầu: “Chị đồng ý nhận công việc này.”

“Tuyệt vời! Chào mừng chị Tú gia nhập Ninja Studio.” Dương Khoa vui mừng bắt lấy bàn tay thon thả của Cẩm Tú.



“Ngày mai chị Lan đến sớm một chút nhé. Em có một bất ngờ dành cho chị đấy!”

“Tuyển được nhân viên mới cho chị rồi phải không?”

“… Ôi thôi nào! Chị không thể phối hợp với em một chút được sao? Giả vờ tò mò xen lẫn chờ mong thì mất gì cơ chứ?”

“Không được đâu em. Thế cuối cùng có đúng là tuyển được nhân viên mới không đấy?”

“… Đúng.”

“Vậy thì được, sáng mai chị sẽ qua sớm để xem thế nào.”

“Nhưng chị này, người ta chỉ là thực tập sinh thôi nhé.”

“Thực tập? Không sao, thực tập càng tốt. Đem lên gặp chị rồi chị chỉ cho vài đường là ổn hết. Vậy nhé, không có gì nữa thì chị đi ăn cơm.” Thu Lan khẳng định chắc nịch rồi cúp máy, nghe thấy vậy Dương Khoa hạ điện thoại xuống nở nụ cười.

Bà chị này đúng là càng ngày càng có phong thái tự tin của “cao thủ”, xem ra chị Uyên không có chém gió quá đà.

Rửa bát đũa cốc chén, tắt đèn tắt đóm, cầm lấy laptop Dương Khoa chuẩn bị đi lên gác tiếp tục công việc thì điện thoại vừa mới thả vào túi quần lại đổ chuông. Rút điện thoại ra, không nhìn số máy hắn bấm nút thưa luôn:

“A lô.”

“Khoa đó à.”

“Anh Tịch?”

“Anh đây. Giờ cậu rảnh không, anh có chuyện này muốn hẹn cậu ra ngoài để bàn bạc trực tiếp.”

“Gặp trực tiếp?”

“Đúng thế.”

“… Không có vấn đề. Anh cứ cho em điểm hẹn.” Trong lòng đã có suy đoán, Dương Khoa nhận lời rồi thả laptop trở lại bàn làm việc.

Mười lăm phút sau.

“Một cốc táo ép, cảm ơn.”

Bắt xe đi đến quán cà phê đã hẹn, Dương Khoa gọi đồ tại quầy rồi tiến về chiếc bàn Tịch đang ngồi. Chỉ thấy tối nay anh mặc một thân quần bò áo khoác trông khá “bụi bặm”, khác hẳn với trang phục công sở lịch sự mà hắn vẫn thường bắt gặp.

“Anh Tịch. Có chuyện gì thế?” Ngồi xuống ghế đối diện, Dương Khoa chủ động lên tiếng trước.

“Cậu có biết chuyện hôm qua không?” Chỉ thấy mang theo vẻ phiền muộn Tịch không đáp lại mà hỏi ngược hắn một câu.

“Sự kiện “Streamer đại chiến” đó phải không? Nếu là cái đấy thì em biết, anh chị tổ chức thành công ra phết đấy!” Trong giọng khen ngợi của Dương Khoa pha lẫn một chút mỉa mai.

“Anh chị?” Nghe Dương Khoa nói thế Tịch nở nụ cười tự giễu: “Không không, cậu đừng hiểu nhầm. Anh không hề biết tới sự kiện đó, mãi cho tới khi nó được tổ chức xong xuôi hết thảy vào đêm qua.”

“Anh không biết?” Dương Khoa ngạc nhiên: “Không phải những sự kiện quảng bá kiểu này thuộc về phòng ban của anh phụ trách sao?”

“Ừ thì phòng ban phụ trách đúng là của anh. Nhưng chuyện này thì anh không có bất cứ liên quan gì. Cả Liễu nữa, hai người bọn anh hoàn toàn không biết một chút nào luôn.”

Thế rồi Tịch chậm rãi kể lại sự tình đã qua cho Dương Khoa nghe.



Thời gian lùi trở lại cái hôm gần nhất mà Dương Khoa viếng thăm tổng bộ SmileIndie.

“Chỉ có banner thôi?” Người sếp tổng của SmileIndie cau mày lên tiếng.

“Vâng thưa sếp. Đi qua thảo luận, cậu Khoa và bọn em đều đồng ý rằng thêm clip quảng cáo sẽ khiến cho cộng đồng phản ứng trái chiều. Cho nên banner sẽ là một giải pháp trung hoà….”

“Không được! Cứ lắp clip quảng cáo vào đi, banner thì bao giờ mới kiếm được đủ tiền? Cộng đồng thì cứ mặc kệ họ, chơi vài ba hôm rồi đâu lại vào đó ngay thôi.”

“... Sếp cứ một mực quyết định như vậy không được đâu, bọn em khó xử lắm.” Tịch thở dài.

“Khó cái gì?”

“Cậu ấy vốn dĩ đã không thích chúng ta sử dụng bất kỳ hình thức quảng cáo nào tại màn hình kết thúc rồi, bởi vì nó đi ngược lại với tinh thần của trò chơi. Nếu mà chuyện sếp kiên quyết phải nhồi nhét quảng cáo này đến tai cậu ấy….”

“Tinh thần? Tinh thần có mang ra đổ vào bụng cho no như tiền không? Phòng ban có bao nhiêu người như thế sao không cử đại diện ra thuyết phục cậu ta?”

“Bọn em đã có lời thuyết phục rồi sếp ơi. Đắn đo mãi cậu ta mới lùi một bước chấp nhận cắm vào banner đấy. Nếu chúng ta còn được nước lấn tới thì e là cậu ta sẽ nảy sinh ác cảm mất. Không phải sếp cũng muốn công ty chúng ta hợp tác chặt chẽ với một tài năng đầy hứa hẹn như cậu ta sao?”

Những lời giãi bày chân thành cuối cùng của Tịch có lẽ đã khiến cho người sếp bình tĩnh nghĩ lại. Chỉ thấy sau một hồi chần chừ rất lâu ông mới lên tiếng:

“Thôi được. Banner thì banner. Nhưng phải đem báo giá đẩy lên mức cao nhất.”

“Vâng thưa sếp.” 

Tịch nhẹ nhõm gật đầu. Cuối cùng thì chuyện cũng được xử lý êm thấm đâu vào đó, mỗi bên nhường nhịn nhau một tý như thế là tốt nhất. 

Nhưng anh không biết rằng mọi chuyện còn lâu mới được êm thấm như mình tưởng.

Nửa tuần trước khi sự kiện “Streamer đại chiến Slither” diễn ra.

“Tận trong Huế cơ à?”

“Đúng đấy, lần này sếp chỉ định anh em mình phải đích thân đi. Lạ thật đấy, công việc có nhiều nhặn gì đâu mà phải cử cả anh theo.” Liễu nhăn mặt báo tin công tác mới nhận được cho Tịch.

“Thôi đi cũng được, coi như làm một chuyến xả hơi cuối năm. Với lại vào đấy xem có thứ gì hay ho thì mua về tặng người yêu, sắp giáng sinh rồi đấy!”

“Anh chỉ châm chọc em thôi! Biết người ta ế sưng lên rồi còn cố ý nhắc đến.”

“Hề hề, đùa tý cho vui. Nhưng này, anh em mình đi rồi thì ai sẽ lên kế hoạch quảng bá cho “Slither” mấy hôm tới?”

“Sếp nói là để cho Dũng đứng ra phụ trách.”

“Dũng cháu họ hàng xa mới vào ấy hả?” Tịch đột nhiên thấp giọng.

“Đúng đấy. Mà nhắc đến cũng bực mình, sao em càng ngày càng ghét nó thế không biết nữa! Cậy mình là dân du học suốt ngày lên mặt hoạnh họe, cứ làm như mình là bố thiên hạ vậy. Hôm nay nó còn hất hàm với cả em đấy anh!”

“Thân thích thì thôi nhịn đi Liễu, cỡ anh em mình chẳng làm gì được người ta đâu. Chọc vào rồi lại thiệt thân.”

“Cơ mà nó phủ định hết kế hoạch sơ bộ của anh em mình rồi ý, anh đã biết chưa?”

“Thì thôi nhường người ta một lần cũng được, anh em mình càng rảnh tay đưa nhau đi trốn có làm sao đâu?”

“Lại chọc em rồi!”



“Lúc đó, bọn anh chỉ nghĩ là thằng ôn ấy sẽ triển khai mọi thứ như bình thường, cùng lắm thì sự kiện đi chệch hướng một chút cũng được không sao. Ai mà ngờ được thằng đó không thèm quan tâm tới hợp đồng bọn anh đã ký kết với cậu, tự nhiên hơn ruồi sai đội ngũ kỹ thuật đem trò chơi ra chỉnh sửa.”

Tịch buồn rầu nhấc tách cà phê lên uống cạn: “Sau đó thế nào thì chắc là em biết rồi.”

“Thì ra là vậy…. Em đoán đây là lý do không có ai liên hệ gì với em?” Dương Khoa gật gù, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ.

“Hai người nắm đầu mối liên lạc đều bị điều đi thì đó là chuyện tất nhiên. Nhưng em nói ra câu đấy thì chính em có thấy tin nổi không?”

“… Rất tiếc nhưng em phải nói là không. Em không tin đâu.”

“Có *** nó cũng không tin được!” Tịch làm Dương Khoa giật mình bằng một tiếng chửi thề: “Thằng ôn đó chẳng nhẽ ngu đến mức không biết rằng sự tình có thể giải quyết cực kỳ đơn giản bằng một vài cuộc điện thoại cho anh hay Liễu sao? Nhưng không, thằng ôn đó….”

Hít sâu một hơi, Tịch bình tĩnh lại dời câu chuyện sang hướng khác: “Mà thôi, đằng nào câu chuyện nó cũng xảy ra rồi. Giờ thì chỉ có anh bị kẹt ở giữa: thằng ôn đó khăng khăng mình chẳng có lỗi lầm gì, sếp thì thương con thương cháu muốn anh gánh hộ trách nhiệm, đồng thời cử anh đi nói chuyện tình cảm với cậu, tận lực đè thấp bồi thường phá vỡ giao kèo xuống hết mức có thể.”

“Nếu là vậy thì sao anh lại đi nói chuyện này cho em?”

“Vì lương tâm của anh vẫn còn, nên anh không thể khiến cho cậu trở thành người thiệt thòi nhất trong chuyện này. Ít nhất thì cậu có quyền được biết chân tướng sự việc.”

Thế rồi Tịch ngồi thẳng dậy chăm chú nhìn Dương Khoa: “Lời của anh đã nói hết rồi, giờ thì đến lượt cậu đó Khoa. Cậu cứ thoải mái đưa ra yêu cầu của mình, dù là gì anh cũng sẽ chấp nhận hết.”

Thấy Tịch đi vào vấn đề chính, Dương Khoa nói ngay: “Nếu em khăng khăng đòi bồi thường vi phạm đúng như hợp đồng đã giao kèo thì anh cũng chấp nhận sao? Liệu anh có gặp phiền toái chỗ ông sếp không?”

“Tất nhiên là có, nhưng lần này anh sẽ rất vui lòng nhìn thấy ông ta ăn phải quả đắng. Chỉ vì bất mãn vụ banner mà ông ta dùng mưu kế đuổi anh đi để thực hiện ý đồ của mình, đến lúc chuyện xấu xảy ra thì lại gọi anh về chùi ***. Nói thực với cậu, trong mười năm công tác cho cái công ty này chưa bao giờ anh cảm thấy ấm ức như bây giờ hết!”

“Thế ý tứ đè thấp bồi thường của ông sếp anh là như thế nào?”

“Càng thấp càng tốt, tốt nhất là xí xoá.”

“Chuyện đó chắc chắn là không thể.” Dương Khoa gạt đi ngay.

“Đồng ý.” Ngoài dự liệu của hắn, Tịch đáp ứng lời phản đối không một chút phân vân. Thấy thế, Dương Khoa đưa tay vuốt cằm một lúc rồi đưa ra quyết định.

“… Thôi được, em cũng không muốn làm anh khó xử. Em muốn bên anh bồi thường một khoản tiền bằng đúng một nửa lợi nhuận bên phía công ty kiếm được nhờ vào “Slither”, kể từ lúc phát hành cho đến bây giờ.”

“Tốt. Anh sẽ về báo cáo lại.” Suy tính cực nhanh Tịch gật đầu. Dương Khoa mặc dù mới mở miệng đã đòi một khoản tiền lớn nhưng anh đồng ý luôn không mặc cả, bởi vì như đã nói chính anh cũng đang rất bức xúc trong chuyện sự kiện vừa rồi.

Hơn nữa, nếu so với khoản tiền bồi thường phá vỡ quy tắc của một hợp đồng vận hành trò chơi lâu năm như “Slither” thì số tiền trên chẳng thấm vào đâu. Dù là ông sếp của anh có ngồi ở đây cũng sẽ nhanh chóng gật đầu thôi.

“Còn nữa.” Dương Khoa chốt lại cuộc nói chuyện bằng dự định trước đó của mình: “Chúng ta đã từng hợp tác với nhau rất là vui vẻ, nhưng tiệc vui cũng có lúc tàn. Em rất tiếc phải nói với anh rằng “Slither” sẽ là dự án cuối cùng chúng ta hợp tác với nhau.”