Chuyện trù tính tương lai của Dương Khoa tạm thời có một cái kết.

Muốn tiếp tục cũng chẳng được. Vốn liếng còn chưa gom đủ, trụ sở còn chưa có tin tức gì thì những công tác chuẩn bị khác có tiến hành cũng sẽ bị kẹt lại. Cho nên hắn tiếp tục chuyển sang thực hiện những công việc khác.

“Tiện lợi thật đấy!”

Ngồi trong phòng nhấm nháp một tách trà đón chào sáng thứ bảy bình yên, Dương Khoa đưa tay bấm nút gửi đi trên bàn phím laptop. Một bản copy trò chơi “Slither” cùng bộ hồ sơ đăng ký bản quyền bắt đầu được gửi trực tuyến đến Cục Bản quyền.

Đúng thế, Dương Khoa hắn đã hoàn toàn chuyển sang hình thức đăng ký bản quyền trực tuyến. Trong túi có tiền, hắn liền mở ngay một quỹ đủ lớn để có thể đăng ký cả những trò chơi trong tương lai. Đến lúc đó hắn sẽ đỡ mất thời gian lẫn công sức đi đi về về rồi phải chờ đợi tại Cục.

Sau khi kiểm tra toàn bộ thêm một lần và bị 300 con bot máy tính hành hạ cả một buổi tối hôm qua, biết được “Slither” không còn bất cứ lỗi kỹ thuật nào nữa Dương Khoa mới đem trò chơi đăng ký bản quyền vào sáng ngày hôm nay. Có hơi muộn một chút song hắn không sợ có kẻ nào nhảy ra tranh cướp, đơn giản là vì chẳng kẻ nào ngu ngốc đến nỗi làm thế với một sản phẩm đoạt giải tại GamExpo cả.

Cơ mà trong lúc chờ đăng ký bản quyền, hay là tranh thủ đem một chuyện khác giải quyết luôn nhỉ?

Dương Khoa với tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra bấm số gọi cho Kiên, trong đầu sắp xếp lại từ ngữ phù hợp để từ chối nhã nhặn lời mời cố vấn hồi đầu tuần.

Sau vài đêm suy nghĩ thiệt hơn, Dương Khoa cảm thấy không tiện tham dự vào dự án của Navigame. Chủ yếu là vì hắn thấy mình còn có quá nhiều thứ phải lo liệu trong tương lai, không thể nào phân thân ra được để mà làm những công việc khác. Cho dù đó chỉ là một công việc kiêm chức không ràng buộc.

“A lô?”

“Chào anh Kiên, em là Dương Khoa đây.”

“Ồ Khoa đó à. Thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Cảm ơn anh và công ty đã ưu ái, nhưng cho em xin được từ chối lời mời của công ty ạ.”

“... Có thể cho anh biết lý do được không?”

“À vâng. Là vì sắp tới em có khá nhiều thứ phải giải quyết xoay quanh trò chơi “Bejeweled” lẫn “Slither” sắp phát hành. Cho nên em thực sự không thể có thêm thời gian để giải quyết những công việc khác. Mong anh thông cảm.”

“Anh hiểu. Thôi được, chúc em gặp nhiều may mắn trong công việc của mình. Có điều sau này nếu em có muốn trao đổi thông tin liên quan tới dự án này thì đừng ngại liên lạc với anh nhé.”

“Vâng. Ừm...” 

Cảm thấy hơi có lỗi vì lại khiến người ta chờ đợi tốn công vô ích, Dương Khoa chần chừ một giây rồi nói: “Thực ra nói về trao đổi, hiện tại anh Kiên có thể bớt chút thời gian trò chuyện đôi điều với em được không?”

“Trao đổi bây giờ á?”

“Vâng, nếu như anh không bận công việc gì. Em sẽ nói cho anh hết tất cả những ý tưởng em có xoay quanh trò chơi “Giang hồ truyền kỳ” mà các anh đang triển khai. Thực ra nó cũng ngắn thôi, nên chắc sẽ không mất nhiều thời gian.”

“... Chờ đã, anh có ý hay hơn. Chỗ em đang ở có máy tính không?”

“Dạ có.”

“Máy có camera với micro không.”

“Có luôn anh.” Dương Khoa nghi hoặc trả lời. Thời buổi công nghệ cao sao lại còn có máy tính không cam lẫn mic nữa?

“Thế thì ta làm thế này. Bây giờ anh sẽ gửi em Facechat ID, em đăng nhập vào phần mềm rồi dùng chức năng trò chuyện trực tuyến trên đấy, nhớ bật hết camera và mic lên nhé. Anh sẽ đi gọi mấy người trong đội ngũ dự án tới đây, như thế mấy người chúng ta sẽ trò chuyện trực tuyến với nhau. Được không?”

“ Cũng được anh ạ.”

“Ok, đợi anh chút nhé.”

Cúp điện thoại, Dương Khoa quay trở lại laptop thu nhỏ cửa sổ truyền tải rồi đăng nhập vào Facechat. Gõ vào số phòng trò chuyện vừa mới nhận được trong tin nhắn, sau đó hắn ngồi uống nốt tách trà chờ đợi hệ thống kết nối hai bên với nhau. 

Ước chừng năm phút sau, hệ thống báo hiệu hai bên đã kết nối thành công. Yêu cầu tiến vào phòng trò chuyện hiện ra, Dương Khoa bật camera, đeo lên headphone có micro rồi nhấn vào nút đồng ý.

Trong màn hình máy tính, một căn phòng làm việc trong mơ đối với dân chế tác trò chơi hiện ra. Có 6 người đang ngồi rải rác quanh một chiếc bàn nhìn vào màn hình máy tính, ai nấy trông đều có vẻ khá chuyên nghiệp.

Hình ảnh khá rõ nét, âm thanh cũng không bị đứt quãng, chắc là đội ngũ dự án đã quá quen với kiểu họp trực tuyến như thế này rồi.

“Xin chào Dương Khoa. Anh là Nghĩa, trưởng nhóm chế tác của dự án “Giang hồ truyền kỳ”.”

Chỉ thấy một người ngồi ngoài cùng bên trái lên tiếng trước, người này chính là người đã từng ngồi cùng Kiên xem màn trình diễn của Dương Khoa tại triển lãm GamExpo.

“Vâng, xin chào anh.”

“Chà, trông cậu còn trẻ thế mà đã ưu tú như vậy rồi. Ờ mà chắc cậu đã nghe thấy nhiều lời khen như vậy lắm rồi phải không?”

“Anh quá khen. Đều là may mắn.” Dương Khoa cười.

“Được rồi, vừa nãy anh thấy Kiên đây có nói lại là Khoa từ chối nhận làm cố vấn cho dự án hả?”

“Vâng, hi vọng anh cùng công ty thông cảm hoàn cảnh của em hiện tại....”

“Không sao không sao! Hiện tại chúng ta có thể trao đổi thẳng thắn như thế này cũng được. Vậy chúng ta vào việc chính luôn nhé?”

“Vâng, thực ra thì cũng không nhiều nhặn gì. Những gì em muốn trình bày tất cả đều đã được tóm gọn trong tờ phiếu phản hồi ý kiến mà em đã gửi lại tại gian hàng.”

“Anh có đây rồi.” Nghĩa cắt lời, tay lấy ra một tờ giấy đặt lên mặt bàn.

“Ok. Thực ra những thứ ở trên đó hoàn toàn không mới và không hề khó để xây dựng. Chăc hẳn mọi người đã xem qua, thế nên có ai có thắc mắc gì không ạ?” Những lời này của Dương Khoa cũng không phải là khách sáo. Trong những ngày vừa rồi hắn cũng đi tìm kiếm xem những thông tin mà hắn đã đưa ra có thực sự đáng giá như những gì bên phía Navigame công nhận không, và hắn thấy một điều khá là ngạc nhiên.

Đó là những thứ hắn đã đưa ra, vừa mới lại vừa không mới.

Không mới là vì những thứ này nếu xét đơn lẻ thì đều đã được vận dụng tại những trò chơi nhập vai trực tuyến nổi đình nổi đám trên những hệ máy VR. Nhưng khi chiếu xuống hệ máy PC và di động thì lại như chưa từng được sinh ra vậy, chứ chưa nói đến hệ thống liên kết toàn bộ những thứ này lại hoàn toàn mới của hắn.

“Anh nghĩ em nên trình bày lại từ đầu một lượt thì tốt hơn.” Kiên lên tiếng: “Ở đây bọn anh có người chưa nắm được hết thông tin của em đưa ra.”

“Ok, Ý kiến của em là trò chơi của các anh thực sự không có tính tự do trong PK. Theo em một trò chơi lấy bối cảnh võ hiệp giang hồ như vậy thì tính năng PK giữa các người chơi với nhau phải được thể hiện sắc nét nhất có thể. Vì thế nên em đưa ra ba hạng mục chính.”

“Đầu tiên là chế độ PK. Theo em trò chơi mình nên chia ra thành nhiều hình thức PK chứ không chỉ nên gói gọn thành một loại. Có thể phân thành PK đồ sát tất cả gặp ai giết nấy, rồi tới PK giữa các bang hội, môn phái với nhau. Khi chọn chế độ PK nào thì ta chỉ công kích những người thuộc mục tiêu của chế độ ấy, những người còn lại sẽ không bị ảnh hưởng. Và tất nhiên chế độ PK mặc định của người chơi là PK hòa bình, tức là chỉ có thể tự vệ mà thôi. Đồng thời chúng ta để chế độ PK hiển thị ngay ngoài màn hình để người chơi có thể dễ dàng thao tác.”

“Ừm, ý tưởng này bọn anh đã cân nhắc qua. Nhưng bọn anh thấy việc chuyển chế độ này sẽ rất dễ bị lạm dụng trong các cuộc đụng độ.” Một thành viên trong nhóm lên tiếng.

“À đúng vậy. Thế nên chúng ta sẽ thiết lập thời gian chờ khi đổi bất cứ chế độ PK nào về PK hòa bình. Chỉ có từ PK hòa bình về các loại PK khác mới được tiến hành lập tức. Như thế sẽ ngăn chặn việc lạm dụng bật tắt chế độ PK để mưu lợi, nhưng vẫn đảm bảo được sự tự do bất ngờ trong chiến đấu. Hơn nữa mỗi khi người chơi PK đồ sát thành công sẽ phải nhận một chỉ số ta tạm gọi là “Sát khí” để ngăn ngừa tình trạng lạm dụng chế độ PK gây ảnh hưởng đến người chơi yếu hơn. Cái này lát nữa em sẽ quay lại giải thích.”

“Không tệ!” Nghĩa gật gù khen ngợi, hai chủ ý chống lạm dụng rất hay. Những người khác cũng nhanh chóng cúi đầu ghi nháp mấy điều Dương Khoa vừa nói ra giấy.

“Ok, thứ hai là phân chia bản đồ PK. Với bối cảnh giang hồ rộng lớn mà trò chơi thiết lập em thấy mình hoàn toàn có thể phân chia các bản đồ dã ngoại thành nhiều loại dành cho từng mục đích khác nhau. Có bản đồ luyện cấp bình thường, có bản đồ mà khi bước vào người chơi sẽ không thể chuyển về chế độ PK hòa bình mà buộc phải giao chiến với nhau để có được thu hoạch.”

“Tựa như phó bản chiến đấu giữa các bang phái với nhau phải không?” Kiên cắt lời.

“Đúng. Nhưng chúng ta có thể suy nghĩ rộng hơn, không nhất thiết chỉ áp dụng trong các phó bản mà còn có thể đem vào sử dụng trong bản đồ luyện cấp. Tất nhiên chúng ta phải có những mục tiêu lớn để thu hút những người chơi có máu liều đến với bản đồ luyện cấp dạng này. Chẳng hạn như vào từng giờ giấc cụ thể sẽ xuất hiện boss Hoàng Kim các anh thấy thế nào?”

“Boss Hoàng Kim, cái tên nghe rất hay! Ghi lại.” Nghĩa lại cắt lời chỉ đạo.

“Ý cậu là cổ vũ người chơi tranh đoạt boss tại các bản đồ luyện cấp PK tự do?” Một người khác lên tiếng.

“Đúng thế.”

“Nhưng làm vậy sẽ khiến cho trò chơi xuất hiện tình trạng cá lớn nuốt cá bé, sẽ phá hỏng tính đồng đều của trò chơi.”

“Điều đó không thể tránh được trong các thể loại trò chơi dạng này, người chế tác như các anh hẳn là biết rõ điều đó hơn bất cứ ai. Hơn nữa ý tưởng của em không chỉ đơn giản chỉ là những kiểu boss thế giới như vậy. Chúng ta hoàn toàn có thể thiết lập thêm những chi tiết như quái tại các bản đồ dạng này sẽ đem lại lượng kinh nghiệm cao hơn so với quái cùng cấp tại các bản đồ bình thường chẳng hạn. Như vậy sẽ làm cho người chơi phải cân nhắc lựa chọn: hoặc cày cuốc trong an nhàn hoặc mạo hiểm để có thu hoạch cao.”

“Ngoài ra chúng ta không nhất thiết phải xếp những bản đồ dạng này thành một cụm mà có thể chia ra, không chỉ theo địa lý mà còn có thể theo cấp độ. Chẳng hạn có bản đồ từ cấp 10 đến 20 là hòa bình, 20 đến 30 là tự do chiến đấu, 30 đến 40 lại có hòa bình, 40 đến 50 lại có thể hỗn chiến. Cứ xen kẽ như vậy thứ nhất là để người sau hoàn toàn có cơ hội bắt kịp người trước, thứ hai là có những cuộc đụng độ liên tiếp diễn ra trên khắp các mặt trận để trò chơi luôn ở trong tình trạng tranh đấu không hồi kết, một điều mà theo em nó rất có lợi cho tuổi thọ của trò chơi.”

Lần này cả phòng đều im như phỗng, Dương Khoa trình bày tuy ngắn nhưng lượng thông tin ẩn giấu sau nó lại vô cùng lớn. Hiển nhiên tất cả những người ngồi đây đều phải có một chút thời gian để tiêu hóa.

Thấy mọi người không có thắc mắc gì Dương Khoa chuyển sang mục cuối cùng:

“Vậy... em nói tới phần cuối cùng luôn nhé. Như vừa rồi em có nói đến chế độ PK đồ sát phải được chú trọng để tránh bị lạm dụng.”

“Các anh cũng biết là người chơi bọn em ai cũng thích đi đánh nhau giết người đấy, nhưng không có ai thích mình bị giết mãi cả. Cho nên một biện pháp ngăn ngừa tình trạng lạm sát, PK tràn lan phải được áp dụng. Ở đây là điểm “Sát khí” mà em đã đưa ra.

“Cứ mỗi một lần giết người chơi thành công trong chế độ PK đồ sát ta sẽ nhận điểm “Sát khí”. Một khi “Sát khí” quá cao người chơi đó sẽ mang biểu tượng bị truy nã khắp nơi và bất cứ ai cũng có thể tự do công kích mà không nhận trừng phạt. Nếu người bị truy nã ngã xuống sẽ thiệt hại một lượng lớn điểm kinh nghiệm và mất đi đồ vật ngẫu nhiên trong hành trang lẫn mang theo người.”

“Còn tiếp sau chúng ta cũng có thể bổ sung thêm những chế tài khác, tỷ như cưỡng chế ngồi tù chẳng hạn. Như thế em tin chắc rằng sẽ không có ai dám PK quá tay.”

“Ừm, cái này đơn giản dễ hiểu nhất này.” Một người nhân viên lên tiếng. Ngay sau đó Kiên cũng đưa ra thắc mắc:

“Nhưng về cái này anh muốn hỏi Khoa một điều. Đấy là làm thế nào để cân bằng được những hình phạt PK vừa rồi nếu đưa vào áp dụng, để làm sao cho người chơi thích thú với PK nhưng lại biết không nên lạm dụng nó?”

“Cái này đơn giản. Bên cạnh phạt nặng chúng ta sẽ đảm bảo trò chơi có những hạng mục khuyến khích người chơi PK, chẳng hạn như bản đồ luyện cấp xuất hiện những con boss tinh anh nhỏ để người chơi nảy sinh tham niệm PK cướp boss. Hay chúng ta có thể bổ sung một loại buff (trạng thái) gia tăng một vài chỉ số khi giết người khác thành công chẳng hạn.”

“Một cách khác để cân bằng là ta có thể khiến cho người chơi chủ động đi làm những hoạt động công ích để làm giảm điểm sát khí, chẳng hạn như đi trợ giúp tân thủ chẳng hạn. Hơn nữa điểm sát khí có thể linh động thay đổi tỷ như giảm dần theo thời gian chơi, chứ không nhất thiết phải cố định làm gì.” 

“Còn nữa....”

Dương Khoa cứ thế thao thao bất tuyệt trước màn hình laptop. Ban đầu nói chuyện còn có chừng có mực, dần dần càng nói hắn càng tỏ ra hăng hái, những ý tưởng trong đầu cứ thế tuôn ra như suối. Còn may tất cả chỉ liên quan tới hệ thống PK, nếu không thì lộ hết “bài vở”.

...

Cuộc đàm luận cứ thế diễn ra đến gần trưa mới đi đến hồi kết.

“Đấy tóm lại về hệ thống PK em có một số ý kiến đơn giản như vậy thôi. Các anh thấy thế nào ạ?”

Trong màn hình, Dương Khoa thấy mấy người quay mặt nhìn nhau, giấy bút trong tay hạ xuống từ hồi nào. Trên khuôn mặt ai nấy đều có vẻ câm nín trước cái từ “đơn giản” của hắn. Đớ người mất một lúc Nghĩa mới nói:

“Ừm, vô cùng cảm ơn em đã chia sẻ ý kiến. Có điều bọn anh cần thảo luận bàn bạc với nhau đã, bởi vì.... Nói thế nào nhỉ, quá sức tưởng tượng của bọn anh rồi.”

“Như thế là không hay sao hả anh?”

“Không không không! Em đừng lo lắng, ý tưởng của em rất tuyệt vời. Bọn anh rất vui vì đã có buổi trò chuyện hôm nay với em. Thế em còn điều gì cần trao đổi nữa không?”

“Hết rồi anh ạ.”

“Vậy thì đại diện cho toàn bộ đội ngũ dự án anh xin cảm ơn sự trợ giúp của em. Chúng ta dừng ở đây nhé.”

“Vâng không có gì đâu anh. Chào anh nhé.”

“Ok, chào em.” Dứt lời, đường truyền ngắt kết nối. Dương Khoa bỏ headphone xuống. Trò chơi “Slither” đã tải lên thành công từ đời nào rồi, hắn xoa xoa hai mắt cho đỡ mỏi rồi tắt laptop chạy xuống nhà. 

Nãy giờ huyên thuyên nhiều quá đói ngấu rồi! Hy vọng bữa cơm trưa nay đã sẵn sàng.

...

Cũng giờ phút này, tại đại bản doanh của Navigame, phòng làm việc của đội ngũ dự án “Giang hồ truyền kỳ”.

“Đã ghi lại toàn bộ đoạn trò chuyện chưa?”

“Rồi anh Nghĩa. Đợi em một chút để em cắt ra.”

“Tốt lắm! Đừng chỉnh sửa gì thêm, cứ như thế đem chiếu lại. À mà mọi người có ý kiến gì không?”

“Đặc sắc lắm anh ạ, hơn hẳn những ý tưởng chúng ta đưa ra không chỉ một bậc.”

“Em thấy độ khả thi rất cao, hơn nữa không khó để thử nghiệm!”

“Đúng đấy! Chúng ta nên đưa vào thử nghiệm luôn chứ anh Nghĩa?”

“Trước hết chờ mấy người còn lại tụ tập đông đủ đã. Có điều số liệu có thể xây dựng trước cũng được. Kiên cùng mấy anh em bắt tay vào làm đi, anh sẽ đi gọi nốt mấy người lại đây.”

“Được anh.”

“Tổ số liệu đâu rồi, tập trung lại đây nào!”

Phòng làm việc tức thì trở nên hỗn loạn vô cùng, có điều trông nét mặt ai nấy đều tưng bừng hưng phấn cả. Giống như vừa mới bắt được vàng vậy.

Mà cũng có lẽ, chính là vàng thật.