Lâm Vũ đứng trên đinh Thiên Nhai. Sau ba tháng, cuối cùng hắn đã đến được nơi đây. Khắp đỉnh Thiên Nhai, nhân số đã hơn trăm vạn người. Ai cũng đang mong chờ. Cánh cổng thiên giới sẽ mở ra. Cơ duyên to lớn đang tới gần. Nhưng từ xưa đến nay, cơ duyên đi kèm với nguy cơ, máu và nước mắt. Điều này vĩnh viễn, không bao giờ thay đổi.

Một cánh cổng nháy mắt xuất hiện khiến cả bầu trời rực sáng, ánh sáng rực rỡ phủ kín đỉnh Thiên Nhai. Một cánh cổng hoàng kim rực rỡ, lượn lờ trong đám mây, phát ra ánh sáng chói mắt. Quang huy vạn trượng, mỹ lệ vô cùng.

Từng tu sĩ liên tục bay lên, người thì cưỡi phi kiếm, người thì cưỡi hạc giấy, người thì hư không đạp gió.

Long Ngạo Thiên từ trong túi lấy ra một chiếc phi thuyền, cả phi thuyền to lớn che kín đỉnh thiên nhai, đủ chứa hơn trăm vạn người. Phát sáng rực rỡ, đúc bằng thần kim, trạm khắc thánh thạch. Cả phi thuyền như cửu long uốn lượn, uy áp ngập trời, bá khí vô song. Đây chính là chiếc phi thuyền, hắn tốn một tỷ điểm ảo tưởng sức mạnh mua từ hệ thống.

Chiếc phi thuyền xuất hiện khiến tất cả tu sĩ đều hai mắt hâm mộ, ao ước ghen tỵ, nhìn Long Ngạo Thiên. Thật bá khí. Lâm Vũ cũng vô cùng hâm mộ, hắn cảm thấy Long Ngạo Thiên thật có tiền. Chiếc phi thuyền này phải là linh khí đi.

“Long huynh, chiếc phi thuyền này quả là cực phẩm linh khí”

“Trương huynh nói đùa, nó đâu phải linh khí, chỉ là thần khí mà thôi”

Lâm Vũ mặt như ăn trái đắng. Thần khí, thật ghen tỵ. Nghe Long Ngạo Thiên và Trương Bất Tử nói chuyện với nhau, chỉ không phải kẻ ngốc cũng nhìn ra. Bọn hắn cũng không quá xem trọng thần khí. Có thể do bọn hắn có quá nhiều thần khí đi. Thật hâm mộ, hắn đến một kiện trung phẩm pháp bảo còn mua không nổi. Hai tên này lại xem thần khí không đáng tiền.

“Mọi người mời”

Long Ngạo Thiên điều khiển phi thuyền, đưa mọi người đến cánh cổng trước mắt. Nhưng khi phi thuyền đến trước cánh cổng thì đột nhiên dừng lại.

Mọi người khó hiểu nhìn Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên mồ hôi lạnh chảy xuống, khó khăn nói.

“To quá, không vào được”

Sau khi bước qua cánh cổng, trước mắt Lâm Vũ hiện lên từng bậc thang dài, vàng rực nối lên tận trời xanh. Lâm Vũ theo sau đám người Long Ngạo Thiên bước lên bậc thang. Trong nháy mắt, Lâm Vũ cảm nhận được có áp lực đang đè lên người mình. Càng lên cao, áp lực càng lớn. Hơn nữa, tu sĩ chỉ có thể đi bộ, không thề bay. Rơi xuống chỉ có một con đường chết.

Lâm Vũ đã leo một ngày một đêm, nhưng những bậc thang vẫn như vô tận, không thấy điểm cuối. Áp lực thì càng lúc càng lớn. Hắn có thể chịu được, nhưng người khác thì không.

Tu sĩ A “Ta không chịu nổi nữa rồi”

Vừa nói xong, tu sĩ A vì không chịu nổi áp lực to lớn, nên đã hôn mê bất tỉnh, ngã xuồn phía dưới, cao không thấy đáy.

Tu sĩ B lập tức nhảy xuống, hô lớn.

“Huynh đệ, ta sẽ cứu ngươi”

Thế là cả hai cùng rơi xuống, chết chắc.

Đây là người thứ bao nhiêu, Lâm Vũ không nhớ. Nhưng ít nhất trên mười vạn người đã chết.

Long Ngạo Thiên cảm thấy nếu tiếp tục, người chết sẽ càng nhiều. Không khỏi trong lòng khó chịu, day dứt vô cùng. Vì vậy, Long Ngạo Thiên đã nảy ra một ý tưởng.

“Các vị, chúng ta hãy lấy khốn tiên đằng. Buộc mọi người lại với nhau. Như vậy. Nếu ai đó bị rơi xuống, những người còn lại có thể kéo lên”

Gần trăm vạn người đều vui mừng hớn hở, cảm thấy chủ ý này rất hay.

“Long huynh quả không hổ danh đệ nhất đại hội tranh bá năm nay, ý kiến này quả là tuyệt vời”

“Long huynh vì người khác mà suy nghĩ, ta thật bội phục”

“Tuyệt diệu, tuyệt diệu. Long huynh quả là kỳ tài ngút trời”

Lâm Vũ mặt đen lại, không phải vì Long Ngạo Thiên được khen ngợi. Mà đây chính là mua dây buộc mình. Hắn không phải nói về việc sẽ làm mọi người chậm tiến độ, mà hắn nói về việc nếu có nguy hiểm xảy ra. Đây sẽ tạo thành thảm họa. Thương vong sẽ vô cùng thảm trọng, có khi tất cả đều phải chết. Một người, hai người còn có thể cứu. Nhưng nếu vạn người cùng xảy ra chuyện một lúc, sẽ trở thành bi kịch, thảm họa. Tất cả cùng chết đều có khả năng.

Nhưng trước sức mạnh của số đông, cộng thêm uy tín, danh vọng, thực lực của Long Ngạo Thiên. Tất cả đều cùng đồng ý thực hiện kế hoạch này.

Lâm Vũ hắn muốn cảnh báo mọi người, nhưng lại thôi. Bởi vì lợi ích trước mắt, sẽ chẳng có ai nghe hắn, bởi vì tất cả đều đi theo số đông, sẽ chẳng có ai nghe hắn. Dù hắn có nói ra, thì Lâm Vũ biết. Đáp lại hắn cũng chỉ là những lời chỉ trích, chê bai, cho rằng hắn là muốn người chết càng nhiều, hắn là tên độc ác, vô lương tâm.

Lâm Vũ thở dài.

“Long huynh, nếu có nguy hiểm xảy ra hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”

Long Ngạo Thiên nở một nụ cười tự tin.

“Lâm huynh yên tâm, nếu có nguy hiểm ta sẽ bảo vệ mọi người”

Lâm Vũ bất đắc dĩ, đi xuống cuối hàng. Hắn sẽ không ngốc tới mức mua dây buộc mình. Hắn muốn làm người cuối cùng, giả vờ cho qua chuyện, sau đó lén lút tháo khốn tiên đằng ra khỏi người.

Đã ba ngày đi qua, tuy tốc độ chậm hơn trước rất nhiều, nhưng không một ai phải chết.

“Long huynh, đa tạ huynh, Long huynh quả là nhân chung chi long, rồng trong loài người”

“Long huynh trí tuệ siêu phàm, tại hạ bội phục”

Long Ngạo Thiên từ tốn mỉn cười, không hề kiêu ngạo, bình tĩnh nói đa tạ.

Rất nhanh trước mắt mọi người đã xuất hiện một tế đàn rộng lớn. Ai lấy đều vui mừng hớn hở, sung sướng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.

Bỗng từng bậc thang dưới chân bắt đầu sụp đổ vỡ vụn, Lâm Vũ không do dự phóng như bay về phía trước. Mọi người cũng như ong vỡ tổ, chạy thục mạng, tiếng la hét, tuyệt vọng vang lên khắp nơi. Nhưng khốn tiên đằng đã buộc mọi người lại với nhau. Một người rơi xuống, lại kéo theo một người rơi xuống. Người này rơi, kéo theo người kia rơi. Cứ như vậy, gần trăm vạn người kéo nhau rơi xuống vực thẳm không đáy.

Long Ngạo Thiên cả người linh lực bùng nổ, cửu long vờn quanh, cả người trở lên cao lớn. Sức mạnh như gầm thét bên trong người hắn. Long Ngạo Thiên nắm chặt lấy sợi dây, kiến hai lòng bàn tay hắn chảy đẫm máu, Cơ thể hắn cũng không ngừng bị kéo đi.

Long Ngạo Thiên gầm thét, cả người bao chùm trong chiến giáp vàng rực rỡ. Bá Vương thần thể kích hoạt, giúp thức lực hắn tăng lên mười lần.

Long Ngọa Thiên chưa dừng lại. Kích hoạt hệ thống khiến thực lực của hắn lần nữa tăng vọt, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

“Hệ Thống kích hoạt chức năng vô địch, thực lực kí chủ tăng lên một trăm lần”

Long Ngạo Thiên cắn răng đến chảy máu, từ từ kéo mọi người lên. Khiến mọi người cảm thấy vui mừng, may mắn, hi vọng thoát khỏi cái chết. Nhưng hi vọng chưa được bao lâu, bậc thang dưới chân Long Ngạo Thiên cũng đã xụp đổ. Không có điểm đặt chân, Long Ngạo Thiên cũng như mọi người, rơi xuống phía dưới. Gần một trăm vạn người đều phải chết.

Vũ Hỏa Thiên Linh nhắm mắt, đến đây là kết thúc. Nàng đã không còn đường sống, nàng đang rơi xuống hố sâu vạn trượng. Nàng cảm thấy tuyệt vọng, nàng muốn gặp lại vị nam tử đeo mặt nạ sói. Người nàng đã dành trọn cả trái tim của mình. Một lần cuối cùng trước khi chết. Hình ảnh vị nam tử đó hiện lên trong tâm trí nàng. Vũ Hỏa Thiên Linh mỉn cười, rơi nước mắt, những giọt nước mắt rơi trên khóe mi.

“”Tạm biệt”

“Bốp”

“Mau nắm lấy, đừng buông tay”

Lâm Vũ cả người bao trùm trong chiến giáp đen tuyền, đứng trên tế đàn vội vàng bắt lấy tay Vũ Hỏa Thiên Linh.

Vũ Hỏa Thiên Linh mở mắt, nước mắt như mưa chảy xuống, nàng biết vị nam tử này nhất định sẽ xuất hiện, nhất định sẽ đến cứu nàng, đến bên nàng lúc nàng cần nhất. Cuối cùng nàng vẫn chỉ là một cô gái, dù mạnh mẽ đến đâu. Nàng vẫn cần một người để nương tựa. Vũ Hỏa Thiên Linh mỉn cười.

“Ta thích huynh, huynh phải cưới ta làm thê tử, cả đời này. Ta chỉ thích một mình huynh.”

Lâm Vũ mặt đen lại, giờ là lúc nào rồi còn nói những lời này. Sắp chết đến nơi rồi, biết không hả.

Lâm Vũ cả người gồng lên, linh lực như nổ tung, đánh bay một khoảng trời lớn. Bước từng bước nặng lề, khiến bề mặt tế đàn phải lún sâu xuống. Chiến giáp trên người hắn liên tục vỡ vụn. Vì không chịu nổi áp lực quá lớn. Gần một trăm vạn người, sống chết đều tùy thuộc vào quyết định của Lâm Vũ.

Lâm Vũ gầm lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy đau đớn, cắn chặt hàm răng đến rỉ máu. Hất tung gần trăm vạn người lên tế đàn. Không để Lâm Vũ kịp nghỉ ngơi. Cả cơn mưa người đã dội lên đầu hắn, đè hắn chìm nghỉm.