Đám người lúc này đã không còn kiên nhẫn được nữa. Từng bước ép sát Lâm Vũ, đao kiếm sáng loáng. Hai mắt trở nên lạnh lùng, lao tới muốn bắt lấy Mỹ Kim đang trốn sau lưng Lâm Vũ. Mỹ Kim nhìn thấy cảnh này không khỏi càng thêm hoảng sợ. Đã không còn suy nghĩ được nữa, vội vàng ôm đầu cúi xuống mặt đất, liên tục hét lớn.

“Một nghìn linh thạch. Mau cứu ta...”

“Bốp...”

Sau một hồi yên tĩnh đến đáng sợ đã qua đi. Không hề có tiếng đánh nhau hay tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt như nàng đã tưởng tượng. Mỹ Kim không khỏi khẽ mở mắt. Trước mắt nàng là một cảnh tượng vô cùng khó tin, cả đám đạo tặc đều đã nằm bất tỉnh trên mặt đất. Còn tên biến thái Lâm Vũ thì đang vui vẻ lấy từng túi trữ vật của bọn hắn, kiểm tra chiến lợi phẩm. Mỹ Kim thấy cảnh này không khỏi hai mắt tỏa sáng. Nàng biết cơ hội làm giàu đã tới. Lâm Vũ trong mắt nàng như biến thành một cỗ máy in tiền thượng hạng.

Mỹ Kim lấp tức chỉnh lại trang phục, đi đến trước mặt Lâm Vũ, mỉn cười thân thiện, vui vẻ nói.

“Lâm Vũ, một ngày ngươi có thể đào được bao nhiêu viên hỏa tinh.”

Lâm Vũ nhíu mày, sờ vào túi trữ vật. Đã ba tiếng đi qua, hắn chỉ đào được một viên hỏa tinh duy nhất.

Mỹ Kim không khỏi mỉn cười đắc thắng, đầy dụ dỗ Lâm Vũ nói.

“Lâm Vũ, ngươi có muốn kiếm thêm càng nhiều linh thạch không. Hai chúng ta hợp tác, lợi nhuận chia năm mươi năm mươi. Ngươi thấy sao...”

Lâm Vũ không khỏi cảm thấy có chút hứng thú nói.

“Bằng cách nào...”

“Ăn cướp...”

Lâm Vũ khuôn mặt đen lại. Hắn không thiếu linh thạch đến mức phải đi ăn cướp của kẻ khác.

Mỹ Kim nhìn Lâm Vũ có vẻ tức giận, vội vàng nói.

“Ta không bảo ngươi ăn cướp của tu sĩ, mà bảo ngươi ăn cướp của những tên đạo tặc, ác bá nơi này, chuyên ức hiếp những tu sĩ khác.”

Lâm Vũ nhíu mày, có chút do dự. Không muốn đồng ý.

Mỹ Kim không khỏi thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Càng thêm dụ dỗ Lâm Vũ nói.

“Lâm Vũ, chúng ta đây không phải làm việc xấu, mà là đang thay trời hành đạo giúp đỡ người khác. Tiêu diệt bọn ác bá, cường hào. Còn về số chiến lợi phẩm kiếm được. Ta sẽ giúp ngươi phi tang số kim loại quý đó. Lợi nhuận chia năm mươi năm mươi. Ngươi thấy sao. Một viên hỏa tinh nếu trong tay ta có thể bán với giá một vạn linh thạch...”

— QUẢNG CÁO —

“Một vạn...”

Lâm Vũ không khỏi trừng lớn hai mắt, nhịn không được đưa ngón tay lên tính, lợi nhuận kinh khủng như vậy. Hắn có nên làm không. Làm. Đương nhiên là phải làm. Lâm Vũ không do dự hai mắt tỏa sáng vui vẻ đồng ý. Điên cuồng càn quyét đạo tặc khắp Hỏa Ô Sơn.

Một tháng sau, trên núi Hỏa Ô Sơn đều đã lan truyền một tin tức vô cùng đáng sợ. Một tên ác ma mang theo hai con yêu thú kỳ quái đang liên tục cướp bóc nơi đây, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Khiến ai cũng phải sợ hãi, đạo tặc nhìn thầy hắn liền lập tức bỏ chạy. Hắn vô cùng biến thái, không cướp của tu sĩ mà đi cướp của đạo tặc. Rõ ràng tên này là một tên đầu óc có vấn đề. Khiến vô số người phải sợ hãi chạy khỏi Hỏa Ô Sơn.

Một đám đạo tặc lúc này cũng không khỏi hai mắt nhìn trời. Buồn bã ,thất hồn lạc phạc nhìn tên đại ca của bọn chúng. Thất vọng nói.

“Đại ca, chúng ta là đạo tặc. Tại sao lại phải trốn chui trốn lủi. Còn đám tu sĩ kia thì thoải mái khai thác linh thạch, kim loại quý trước mắt chúng ta...”



Tên cầm đầu cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Đúng vậy. Bọn hắn là đạo tặc, tại sao bọn hắn phải trốn chui trốn lủi. Kẻ phải chốn chui chốn lủi là đám tu sĩ kia mới đúng. Mặt mũi của hắn còn đâu, chỉ vì một tin đồn vô căn cứ mà dọa hắn chốn chui chốn lủi, chịu lấy sự khinh bỉ của bọn tiểu đệ. Việc này thật không thể chấp nhận được.

Chợt một vị mỹ nữ mang theo một cỗ xe ngựa trở đầy linh thạch cùng vô số kim loại quý xuất hiện trong tầm mắt bọn hắn. Tên cầm đầu nhìn đám tiểu đệ hai mắt đã tràn đầy dâm quang, liền biết cơ hội lấy lại mặt mũi đã tới. Không do dự hét lớn.

“Các huynh đệ còn chờ gì nữa. Xông lên...”

“Xông lên...”

Cả đám đạo tặc gặp được mỹ nữ như được buff thêm sức mạnh. Như chiến mã hừng hực lao tới. Đao kiếm sáng loáng, dâm quang bắn tứ phía.

Chợt sau lưng vị mỹ nữ xuất hiện một tên nam tử đeo mặt nạ sói, đang mỉn cười thân thiện nhìn bọn hắn.

“Kít...”

Cả đám đạo tặc liền đột ngột dừng lại. Hoảng sợ nhìn tên nam tử trước mắt. Đây chẳng phải là tên ác ma trong lời đồn sao.

Tên cầm đầu biết đã không còn đường lui, lập tức cổ vũ huynh đệ hét lớn.

“Các huynh đệ không phải sợ, chúng ta đông hơn hắn, mạnh hơn hắn. Hắn chỉ có một mình. Không phải đối thủ của chúng ta...Chúng ta hãy cùng nhau xông lên, hội đồng hắn, dạy hắn cách làm người...Các Huynh Đệ...Xông Lên....”

“Xông Lên...”

“Dậy tên khốn này cách làm người...”

“Bốp...Bốp...Bốp...”— QUẢNG CÁO —

“Bịnh...Binh...Binh...”

“Rầm...Rầm...Rầm...”

“Đại ca...Chúng ta sai rồi...Đại ca đừng đánh nữa...”

“Bốp...Bốp...Bốp...”

“Bịnh...Binh...Binh...”

“Rầm...Rầm...Rầm...”

Mỹ Kim vui vẻ nhìn đám đạo tặc đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, sưng lên như đầu heo, nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, không khỏi thuần thục cướp lấy linh thạch, chiến lợi phẩm từ bọn chúng. Sau một tháng cướp bóc...Không...Là một tháng thay trời hành đạo. Số hỏa tinh nàng kiếm được đã lên tới hàng trăm tấn, trong đó còn bao gồm vô số kim loại quý khác. Nhìn chiếc xe trở hàng đã chật cứng, nặng như nứt vỡ. Mỹ Kim không nhịn được vô cùng hả hê, sung sướng, đây rốt cuộc là bao nhiêu linh thạch ha ha...

Lúc này, hắc cẩu cùng heo mập đứng bên cạnh Lâm Vũ có chút bất an nói với hắn.

“Lâm Vũ, ta cảm thấy nơi này ngày càng không ổn định. Nhiệt độ ngày càng lớn. Ma vật, yêu thú lại im lặng một cách bất thường. Chúng ta vẫn lên rời khỏi đây thì hơn...”

“Đúng vậy, Đại ca...Nơi này ngày càng tà dị. Một tháng nay, không hề có một con yêu thú, hay ma vật nào tấn công chúng ta...”

Lâm Vũ nhíu mày. Nhìn từng cột mây đen trên bầu trời liên tục vặn xoắn lại với nhau, đen kịt một cách quái dị. Hòn đá dưới chân hắn thì đang run nhè nhẹ. Cả đám yêu thú, ma vật dường như biến mất không thấy. Khiến Lâm Vũ cũng không khỏi cảm thấy có chút bất an.

“Mỹ Kim, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ta cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra...”



Mỹ Kim đang vui vẻ đếm linh thạch đâu còn quan tâm tới Lâm Vũ, vui vẻ nói.

“Lâm Vũ, ngươi yên tâm, có chuyện gì xảy ra ta sẽ bảo vệ ngươi...Ta còn không sợ chẳng lẽ một nam nhân như ngươi lại sợ sao...Đây chính là cơ hội nghìn năm có một, nếu bỏ lỡ ngươi sẽ hối hận cả đời. Tin ta đi. Không có chuyện gì xảy ra cả...”

Lâm Vũ nghe xong không khỏi rơi vào im lặng. Nữ nhân này có tin được không...

Sâu bên dưới Hỏa Ô Sơn. Dưới đáy biển dung nham đang liên tục cháy trong địa hỏa. Vô số hỏa tinh đang điên cuồng nóng rực tạo ra một ngọn lửa khủng khiếp có thể thiêu rụi thế gian vạn vật. Một cặp mắt tóe lửa bỗng lóe lên. Báo hiệu một điều kinh khủng sắp xảy ra.

Mặt đất bỗng rung chuyển, hơi nóng liên tục bốc lên nghi ngút, một bộ xương khô dưới chân Lâm Vũ bỗng sống dậy, tạo thành một con khô lâu cứng nhắc, hành động chậm chạp.

Mỹ Kim không do dự búng tay một cái, búng bay con khô lâu trước mắt. Bật cười vui vẻ nói.

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi thấy chưa...Không có gì phải sợ cả...Ngươi cứ tin tưởng vào ta...”

— QUẢNG CÁO —

Mỹ Kim còn chưa kịp cười xong, một lượng khổng lồ xương khô trên mặt đất như sống dậy. Tạo thành một vòng xoáy xương khô không lồ, liên tục hút lấy vô số xương khô trên mặt đất của tất cả loài đông vật khác nhau.

“Rầm...”

Một con nhện khổng lồ làm từ xương khô đáng sợ xuất hiện trước mắt nàng, chiếc đầu lâu hình người to lớn liên tục gầm thét, hút lấy những bộ xương xung quanh để tăng thêm kích thước. Mỹ Kim chỉ như một con kiến nhỏ bé trước mắt nó.

Mỹ Kim nụ cười im bặt mà dừng, vội vàng sợ hãi trốn sau lưng Lâm Vũ.

“Cứu ta...”

Lâm Vũ triệt để im lặng, nữ nhân này hoàn toàn không đáng tin cậy.

Con quái vật bắt đầu di chuyển, từng cái chân khổng lồ, sắc bén, nhọn hoắt đâm sâu xuống mặt đất. Con quái vật cúi thấp đầu, chiếc đầu lâu khổng lồ xuất hiện trước mặt Lâm Vũ, gầm thét một tiếng đinh tai nhức óc...

“THÉEEEEEEE...”

“Bốp...Rầm...”

Cả người con quái vật liên tục rạn nứt trước mặt Lâm Vũ. Con quái vật muốn dùng chút sức lực cuối cùng lao tới những đã muộn. Từng mảng xương vỡ tan tành nát vụn rơi trên mặt đất.

Mỹ Kim mở lớn hai mắt nhìn Lâm Vũ một quyền giải quyết con quái vật, cả người vẫn ung dung, bình tĩnh, có chút lạnh lùng của nam nhân. Không khỏi cúi đầu đỏ mặt. Thì ra tên biến thái này cũng có chút soái.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ ngây thơ này của nàng liền bị dâp tắt...

Một cột lửa phun lên mặt đất, liên tục chảy ra dung nham, mặt đất điên cuồng rung chuyển, nứt vỡ một cách dữ dội. Vô số yêu thú ma vật bỗng từ dưới mặt đất ngoi lên, trở nên cuồng loạn. Từng bộ xương khô trên mặt đất liên tục sống dậy, hình thành một quân đoàn như vô tận. Một cuộc thú triều kinh khủng xảy ra, đen kịt cả mặt đất, tất cả đều liều mạng bỏ chạy, muốn thoát khỏi Hỏa Ô sơn càng sớm càng tốt. Như đang sợ hãi một điều kinh khủng gì đó sắp xảy ra.

Còn Lâm Vũ thì đã sớm mang theo heo mập cùng hắc cẩu vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, bỏ lại Mỹ Kim đang một mặt ngơ ngác.

Mỹ Kim thấy cảnh này không khỏi tức giận hét lớn.

“Tên Biến Thái Mặt Dày Vô Sỉ...Đợi Ta...”