*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy vẻ mặt sượng đơ của hai người, Tô An Ninh khẽ nhếch môi.

Đã trả được thù.

Thẩm Độ đè vào ấn đường, nét mặt hơi lúng túng.

May mà lúc này điện thoại reo lên, anh liền vội vàng đứng dậy, vỗ lưng Dung Dung, “Anh đi nghe điện thoại.”

Dung Dung cũng đứng dậy theo, “Em đi vệ sinh.”

“Đúng lúc tôi cũng muốn đi, tôi đi chung với cô.”

“Hả?”

Đi vệ sinh theo nhóm là thỏa thuận ngầm giữa bạn thân. Cô và Tô An Ninh cùng lắm chỉ là nửa tình địch, vậy mà cũng có ngày đi vệ sinh với nhau.

Dung Dung đứng rửa tay trước gương.

Cô không biết nên nói gì với Tô An Ninh, cảm xúc dành cho cô ấy cũng rất phức tạp.

Cô ấy từng giúp mình, mặc dù Dung Dung không thích cô ấy, nhưng không còn ghét như trước đây.

Tô An Ninh đứng rửa tay bên cạnh cô, nhìn cô qua gương, “Khi nào cô mở triển lãm tranh?”

Dung Dung khựng lại, “Vãn còn sớm.”

“Lúc trước cô nói với tôi là tôi không cần mua vé vào cửa, còn giữ lời hứa đó không?”

Tô An Ninh hất cằm, giống như đang độc thoại trong gương.

Dung Dung gật đầu theo bản năng, “Có chứ.”

“Vậy thì tốt.”

Tô An Ninh cúi đầu tiếp tục rửa tay. Từ góc độ của Dung Dung nhìn sang, hình như cô ấy đang cười nhỉ?

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Lúc nói chuyện lần nữa, rõ ràng giọng nói của Tô An Ninh hơi cứng nhắc, “Nếu bận việc khác thì mỗi năm mở triển lãm tranh một lần cũng được, nhưng cô đừng từ bỏ vẽ tranh.”

Dung Dung không ngờ cô ấy sẽ nói những lời này, nhưng vẫn biện luận cho mình, “Tôi chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ việc đó.”

“Bản thân tôi cũng đang mở cửa hàng gây dựng sự nghiệp, biết rõ chăm lo cho cả hai bên không dễ dàng gì.” Cuối cùng Tô An Ninh đã chịu nghiêng đầu nhìn cô. Nhưng cho dù đối mặt với Dung Dung, ánh mắt cô ấy vẫn lơ đễnh, liên tục đảo qua đảo lại, “Đừng làm hư cơ thể.”

“…”

Dung Dung thật sự nghi ngờ người trước mặt có phải là Tô An Ninh hay không.

“Tôi tốn nhiều tiền cho bức tranh The Sound of Silence là hy vọng nó có thể tăng giá trị đảm bảo, chứ không phải để tôi cảm thấy một triệu này đi tong.” Tô An Ninh ngẩng đầu lên nói dõng dạc, khuôn mặt cũng trở nên kiêu ngạo như trước đây. Nhưng khi thấy Dung Dung đang chết lặng nhìn mình, cô lại nhanh chóng rời mắt, thuận tay lấy cây son trong túi xách của mình ra dặm lại.

Dung Dung nhìn cây son ngập tràn cảm giác thiếu nữ, bỗng nhiên cau mày, “Chẳng phải tôi đã nói chất lượng son đợt này không tốt, bảo các cô đừng mua sao?”

Tô An Ninh sững sờ nhìn môi mình. Hôm nay cô tô son Fenty Beauty Uncensored* màu đỏ tươi, còn mã màu son series mèo của Sahar trên tay lại là hồng san hô thiếu nữ.

*Fenty Beauty Uncensored: Chất son kem lì lâu trôi mang lại độ che phủ toàn diện và tạo ra sự đầy đặn cho đôi môi. Son chứa nhiều thành phần dưỡng ẩm giúp cho đôi môi mềm mại.

Fenty Beauty Uncensored (hình minh họa)

Khựng lại vài giây, Tô An Ninh ném cây son vào túi xách, lấy cây son ban đầu nên dùng ra.

Trước khi tạm rút khỏi giới, Tô An là chủ đăng sang chảnh nổi tiếng trên Bilibili, thậm chí Dung Dung còn bình dân hơn cô.

Bây giờ trong túi xách hộp vuông nhỏ Chanel dây xích ngọc trai lại xuất hiện một cây son thiếu nữ của thương hiệu nội địa. Trên vỏ ngoài còn có một con mèo ragdoll hoạt hình đang lè lưỡi.

Dung Dung cũng cảm thấy rất khó xử.

Cô có cảm giác tội lỗi vì đã vạch trần tâm sự của người ta.

Cô còn cố tình bổ sung một câu giấu đầu lòi đuôi: “Khi nào ra mắt mẫu mới, tôi sẽ tặng cô cả series.”

“…” Tô An Ninh liếc cô, “Tôi tự mua được.”

Vậy mà cô ấy lại thật sự muốn mua Sahar.

“Công việc kinh doanh của cô chắc không tệ. Mặc dù bây giờ cô đang gỡ một phần hàng ra khỏi kệ hàng, không gấp gáp tung ra sản phẩm mới, trong mắt người khác có thể là lãng phí cơ hội tốt kiếm tiền. Nhưng tôi biết cô thật lòng muốn xây dựng thương hiệu này, vì vậy tôi sẽ trông chờ.”

Nói xong câu đó, Tô An Ninh tằng hắng. Dung Dung trước mặt cô lại quắn quéo vì bị cô làm cảm động, thiếu điều bật khóc tại chỗ.

Cô lùi về sau vài bước, hoảng sợ nhìn cô ấy, “Cô bình tĩnh đi, lát nữa Thẩm Độ nhìn thấy lại hiểu lầm tôi đã làm gì cô.”

Dung Dung tiến tới vài bước, đặt hai tay lên vai cô ấy, trịnh trọng nói: “Cảm ơn cô.”

Tô An Ninh rời mắt, “Khi nào hoàn tất Sahar thì đừng quên triển lãm tranh.”

Dung Dung gật đầu lia lịa, “Cô nhất định phải đến xem triển lãm tranh của tôi đó. Còn nữa, khi Sahar ra mắt sản phẩm mới, tôi nhất định sẽ gửi một bộ cho cô.”

Tô An Ninh: “…Ừ.”

Dung Dung run cằm, vẻ mặt cảm động.

Vậy mà cô lại có thái độ thù địch với Tô An Ninh, xem cô ấy là tình địch tiềm ẩn.

Khựng lại vài giây, cô tiến tới rồi bỗng ôm chầm lấy Tô An Tinh còn đang định duy trì hình tượng lạnh lùng.

Tô An Ninh cao hơn Dung Dung một chút, nên nói Dung Dung vùi đầu vào lòng hơn là ôm cô.

Không biết cô ấy dùng nước hoa gì, Tô An Ninh chưa bao giờ muốn dùng loại nước hoa sặc mùi hương thiếu nữ như thế này. Cô vẫn luôn tự quảng cáo mình là chuẩn mực của phụ nữ trưởng thành, không thích những thứ gắn liền với thiếu nữ.

Nhưng hiện giờ khi cô gái trẻ ngọt ngào trong lòng nghẹn ngào nói cảm ơn cô, Tô An Ninh cảm thấy trái tim đang lơ lửng, cứ như rơi vào kẹo bông gòn.

Cảm giác ôm cô gái trẻ vừa thơm vừa mềm mại thật là tuyệt vời.

Sự bất mãn trong lòng cô ngày càng mãnh liệt. Thẩm Độ dựa vào đâu chứ?

Một tên trùm lưu manh không có phong thái lịch lãm, chỉ biết từ chối con gái, dựa vào đâu chứ?

“Lúc nãy cô vẫn chưa trả lời tôi.” Tai của Tô An Ninh ửng đỏ, đẩy cô ấy đang ôm mình ra, “Thẩm Độ đối xử với cô như thế nào?”

Dung Dung ngỡ ngàng chớp mắt với cô ấy, “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.”

Tô An Ninh nhếch mép, rõ ràng trong mắt in hai chữ “Không tin” rất to, “Tên khốn đó chỉ biết làm con gái khóc, làm gì biết đối xử tốt với người khác? Anh ta cho cô uống bùa mê thuốc lú gì thế?”

Dung Dung lắc đầu, “Quả thật anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Nghĩ lại cảm thấy không đúng, cô nghi ngờ hỏi cô ấy: “Làm con gái khóc là sao?”

Biểu cảm của Tô An Ninh giống như một lời khó nói hết.

Cô học cùng trường khu Quốc tế cấp Hai và cấp Ba với Thẩm Độ. Nếu nói lúc trước có bộ lọc màu giữ chân cô thích Thẩm Độ, vậy thì hiện tại bộ lọc màu đã tan tành. Thẩm Độ đã hiện ra bộ mặt thật nên có trước mặt cô.

Hotboy học đường mười mấy tuổi đã uốn tóc theo kiểu mấy tên cặn bã, mỗi ngày đều cúp học ra quán net chơi game, mở miệng ra là “Đệch mợ mày” rất trơn tru. Ngoại trừ gương mặt thì chẳng còn tìm ra được ưu điểm gì.

Có lẽ các cô bé đều thích trai lưu manh. Rõ ràng thường xuyên cúp học mà vẫn có thể thi đứng nhất lớp, tỏa ra ánh hào quang.

Trước đây cô cũng như vậy.

Bản thân cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu tuân theo khuôn phép, buột miệng nói ra bản nhạc piano mình thích nhất đều là 《Clair de Lune》 của Debussy, toàn thân toát ra khí chất trí thức của một cô gái văn chương. Bỗng dưng gặp được một thiếu niên phong cách HKT, mặc đồng phục học sinh xốc xếch, tóc tai bù xù, chỉ được ngoại hình tàm tạm, rơi vào vòng xoáy là chuyện rất bình thường.

Nhất là khi cô lén đến lớp học ngắm anh ta thì lại bị anh ta xách cổ áo đồng phục kéo qua một bên, bị cảnh cáo “Gái ngoan về làm bài tập đi, đừng cản đường”. Sau đó, thiếu niên phong cách HKT nhếch mép cười đểu bất cần, bóng lưng bỏ cô ở đó và nghênh ngang rời đi rất dứt khoát, không làm màu, khác hẳn với những tên chíp hôi làm ra vẻ hào nhoáng bên ngoài.

Thiên kim tiểu thư nhà giàu trầm tính, ngoan hiền cứ thế rơi vào bẫy tình của phong cách HKT.

Khi biết được anh Độ thích kiểu con gái tương đối phóng khoáng từ đám anh em của anh ta, Tô An Ninh liền ném hết một tủ đầm công chúa.

Sau đó, ánh mắt của Thẩm Độ đã thay đổi 180 độ, anh ta đã thích Dung Dung.

Tên khốn đó hủy hoại thanh xuân của cô, làm thần tượng của cô, chết một nghìn lần cũng không có gì quá đáng.

Hai người quay về phòng chờ. Thẩm Độ đã nghe điện thoại xong, quay về chỗ cũ.

Thấy cuối cùng Dung Dung đã trở lại, anh duỗi tay chỉ vào bánh ngọt trên bàn, “Đang bị kẹt xe, chắc còn phải đợi thêm một lát. Anh đã gọi đồ ăn cho em, tới ăn đi.”

Dung Dung rảo bước đi tới ngồi xuống, hào hứng bưng đĩa nhỏ lên, nói cảm ơn với anh.

Cô ăn rất lịch sự, nhưng người ngoài nhìn cô ăn lại cảm thấy món bánh ngọt đó như một loại cao lương mỹ vị.

Đặc biệt khi ăn trái cây trong lớp kem, Dung Dung thỏa mãn mím môi, hai má phồng lên, đôi mắt hạnh nhân vừa đen vừa sáng. Tô An Ninh cai đường đã lâu, vậy mà cũng bắt đầu thèm ăn.

Thẩm Độ cười khẽ, “Ăn ngon không?”

“Ngon.” Dung Dung xiên miếng bánh ngọt đưa đến miệng anh, “Anh muốn nếm thử không?”

Thẩm Độ hơi há miệng.

Dung Dung cười đểu, rút cánh tay về, miếng bánh ngọt đó xoay một vòng, bỏ vào miệng mình.

Thẩm Độ cũng không tức giận, vươn tay chọt vào mặt cô.

Sau khi đùa giỡn xong, tâm trạng của Dung Dung rất tốt, cúi đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Độ không xem điện thoại nữa, một tay chống lên ghế sô pha, hơi nghiêng người nhìn cô ăn.

Tô An Ninh thấy được màn đùa giỡn này. Rõ ràng không có động tác thân mật, thậm chí cả hai cũng không tiếp xúc cơ thể, nhưng cô vẫn cảm nhận được cả tấn trí mạng khó hiểu.

Ngay lúc gặp lại Thẩm Độ, cô đã nhận ra rõ ràng Thẩm Độ không giống như trước đây.

Mọi động tác đều thể hiện sự chững chạc và chín chắn của người đàn ông trưởng thành có một không hai, rất khó để liên kết với nam sinh uốn tóc và cúp học năm đó.

Rõ ràng thích chơi game máy tính, không thích đi học, vậy mà lại có thể mang giải nhất NOIP về trường, lấy được suất nhập học trường Thanh Hoa.

Vì vậy khi nhìn thấy anh ta mặc vest đi giày da, bộ dạng kiệm lời lạnh lùng, đầu tiên cô rất kinh ngạc, sau đó lại không khỏi rung động thêm một lần nữa.

Cho dù phản nghịch hay chững chạc, người đàn ông ưu tú này vẫn có thể thu hút ánh nhìn của cô.

Bước vào thanh xuân của người đàn ông này, để rồi cuối cùng mối tình đơn phương này lại kết thúc vội vàng như vậy.

Anh ta dịu dàng nhìn bạn gái ăn bánh ngọt.

Cuối cùng Tô An Ninh đã biết, cho dù mình trông như thế nào vẫn sẽ không phải là mẫu người Thẩm Độ thích.

Tên khốn.

Cuối cùng Tô An Ninh thầm rủa trong bụng.

Cô kìm nén nỗi mất mát đột nhiên dâng trào trong lòng. Tài xế đón cô về đã gửi tin nhắn.

Cô đứng dậy, nói với Dung Dung đang ăn bánh ngọt: “Tôi đi trước đây. Bớt ăn bánh ngọt lại, dễ béo đấy.”

Dung Dung cũng chào tạm biệt cô ấy.

“Thẩm Độ.” Tô An Ninh lại gọi người đàn ông kia.

Thẩm Độ ngẩng đầu lên nhìn cô, “Chuyện gì?”

Khi đối mặt với cô, khuôn mặt điển trai và dịu dàng lại trở về vô cảm.

Tô An Ninh bỗng cười, “Bái bai tên khốn.”

“…”

Cô xách vali, thong dong rời khỏi phòng chờ.

Xe chạy ra khỏi sân bay đến con đường sầm uất, Tô An Ninh nhìn thấy các trung tâm thương mại lớn nhỏ bên ngoài cửa kính xe.

Cô nhất thời kích động bảo tài xế dừng xe.

Tài xế hỏi cô có chuyện gì.

Cô chỉ cười nói: “Bỗng dưng tôi muốn mua một chiếc đầm công chúa.”

***

Vì biết Dung Dung sắp tới, bà Lộ Thư Nhã đã dọn dẹp xong phòng của Thẩm Độ trước một ngày. Để phòng hờ cô bé xấu hổ không muốn ở cùng phòng với bạn trai, bà còn cố tình chuẩn bị thêm phòng dành cho khách.

Lần trước tới vẫn là khách, lần này tuy nói vẫn là khách, nhưng thân phận đã thay đổi.

Lần này bố Thẩm Độ cũng ở đây, bọn họ cố tình xuống lầu đón hai đứa, giống như bậc cha mẹ bình thường chờ con trai, con dâu về nhà. Xe chạy tới từ đằng xa còn chưa dừng lại, bọn họ đã đi về phía trước vài chục mét đón hai người.

Bố Thẩm bảo chú Khánh về nghỉ ngơi trước, ông tự đi đến cốp xe lấy vali ra cho hai người.

Ông nhìn hai vali, biết ngay cái nào là của cô bé.

Bố Thẩm phớt lờ vali của Thẩm Độ, lấy vali nhỏ xinh hơn cái kia ra.

Dung Dung sợ đến mức vội vàng đi tới ngăn cản ông, “Sao có thể làm phiền chú được, con tự xách được rồi.”

“Cô bé làm gì có sức.” Chú Thẩm cười với cô, chỉ vào vợ mình, “Con đi chung với dì đi.”

Bà Lộ Thư Nhã cười tít mắt, khoác tay cô, “Dung Dung, chúng ta đi trước.”

Đến khi vào nhà, Dung Dung cảm thấy hình như căn nhà lại đầy đủ hơn trước đây một chút.

Có khá nhiều đồ trang trí ở hành lang vào phòng khách.

Bà Lộ Thư Nhã chỉ vào vali của cô, “Dung Dung, con muốn ở chung một phòng với Thẩm Độ không?”

Dường như một nhà ba người đứng trước mặt cô đều rất mong chờ câu trả lời của cô.

Quả nhiên Dung Dung xấu hổ lắc đầu, “Con ở một phòng được không ạ?”

Bà Lộ Thư Nhã liếc nhìn con trai, biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác.

Thẩm Độ lại không có cảm giác gì, mang vali vào phòng dành cho khách giúp Dung Dung rồi định về phòng mình nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa phòng ra, Thẩm Độ liếc nhìn cách bài trí bên trong, cho rằng mình vào nhầm phòng, lùi về sau hai bước rồi đóng cửa lại.

Khẳng định mình không đến nhầm phòng mới mở cửa ra lần nữa.  

Ga trải giường caro đen trắng biến thành lụa satin màu hồng.

Còn treo mùng ngủ màu hồng sến súa.

Ban đầu phòng ngủ rất đơn giản, đồ trang trí chỉ có những tác phẩm điêu khắc bằng gỗ và mấy món đồ chơi trí tuệ hình học bằng kim loại.

Một con gấu bông trên giường không biết đến từ đâu cao gần bằng anh, đang liếc nhìn anh

Rèm cửa sổ cũng bị thay bằng vải voan viền ren mơ mộng.

Đúng lúc Dung Dung cất vali xong định đến phòng khách uống nước, tò mò đi vào nhìn thử, trầm trồ, “Woa woa, phòng của anh Thẩm thật là đẹp.”

Thẩm Độ hít một hơi thật sâu, hai bên thái dương thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Anh trực tiếp kéo người vào phòng, giọng điệu đanh thép, “Em ở chung phòng với anh.”

Dung Dung gãi đầu, “Tại sao?”

Tại sao?

Một người đàn ông như anh ở một mình trong căn phòng sến súa còn ra thể thống gì?

Tối ngủ trở mình, trong lòng không phải là cô bé mềm mại ngọt ngào, mà là một con gấu bông.

Thẩm Độ lại đưa mắt nhìn căn phòng của mình.

Anh chưa bao giờ chán ghét màu hồng đến vậy.
Lời của tác giả:

Fenty Beauty: Cũng ổn, khá xinh, màu son đỏ rất thích hợp để cắn môi. Mị rất ít khi tô hết môi, có cảm giác như muốn ăn thịt con nít vậy.