*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau chuyện phóng đãng trong phòng tắm, Dung Dung được Thẩm Độ bế về phòng ngủ.

Cô rất mệt mỏi, nhưng Thẩm Độ vẫn khăng khăng bắt cô sấy tóc xong mới đi ngủ.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Dung Dung vô thức cảm thấy bình yên.

Thẩm Độ không hỏi gì cả, cô bỗng muốn tâm sự với anh.

Nhiệt độ của máy điều hòa rất thấp, Dung Dung ngồi trên giường, quấn chặt chăn quanh người, chỉ ló cái đầu ra, mơ màng hỏi anh: “Tại sao anh không hỏi hôm nay em gặp chuyện gì?”

Thẩm Độ dừng động tác tay, “Có thể đoán được đại khái.”

Dung Dung chợt mở mắt ra, dán mắt vào tường, bình tĩnh nói: “Mọi người đều nói mẹ em là diễn viên hạng C nổi tiếng nhờ lên giường.”

“Khi đó mạng Internet chưa phát triển, nổi tiếng sau một đêm gần như là nằm mơ giữa ban ngày. Diễn viên và dân văn phòng bình thường không có gì khác nhau. Nếu chỉ đóng một vai tầm thường, tiền lương còn chẳng bằng những người đi làm trong doanh nghiệp.” Cô nói chậm rãi và hờ hững, giống như đang kể lại câu chuyện không liên quan đến mình, “Bà bị khá nhiều đàn ông lừa gạt. Đến khi quen biết bố em, bà vẫn còn là một diễn viên quần chúng với tiền lương tạm thời.”

Máy sấy tóc vang lên vù vù, giọng nói của Dung Dung gần như bị lấn át.

Cuối cùng Tùng Dung đã gặp được một đại gia khá đẹp trai vào một lần trên bàn rượu.

Người đàn ông trẻ tuổi đó tên là Dung Tử Nho, là thái tử của Hoa Uyên, chưa kết hôn, nhưng lại có rất nhiều người tình xinh đẹp. Tùng Dung lẳng lơ mời ông ấy một ly rượu.

Dung Tử Nho cười xấu xa, trực tiếp kéo người phụ nữ ngồi trên chân mình, đổ hết ly rượu vào miệng, truyền thẳng qua cho người phụ nữ bằng miệng.

Xung quanh vang lên tiếng cười đùa cợt nhả.

Sau đêm đó, Tùng Dung đã lấy được vai nữ thứ ba của một bộ phim truyền hình chế tác lớn.

Bà sống phóng đãng, nhưng thật lòng đam mê đóng phim. Sau khi bộ phim truyền hình đó được phát sóng đã thu hút sự yêu mến của nhiều fan.

Sau đó, Tùng Dung không cần lên giường để giành tài nguyên* nữa.

*Tài nguyên: Lịch trình, công việc, số lượng phim ảnh…

“Lúc đó bố em muốn phát triển ngành điện ảnh và truyền hình, đầu tư khá nhiều phim truyền hình, rồi họ lại gặp nhau.” Dung Dung bỗng bật cười, đôi mắt sáng lên, “Không biết mẹ em dùng cách gì để giữ chặt ông ấy. Bố em phong lưu hơn 30 năm, khó khăn lắm mới rục rịch suy nghĩ muốn kết hôn, kết quả lại muốn cưới một diễn viên quèn.”

Thẩm Độ biết Hoa Uyên đầu tư rất nhiều ngành nghề, hầu như lĩnh vực nào cũng có dấu tích của bọn họ. Thế nhưng chỉ có miếng thịt mỡ điện ảnh và truyền hình là Hoa Uyên không hề dính vào.

“Để được gả vào nhà họ Dung, mẹ em không nói cho ai biết chuyện mình mang thai. Bà ấy lén sinh em ra, đến lúc em hơi lớn mới dắt em đi tìm bố. Nhưng chuyện không như bà mong muốn, nhà họ Dung vẫn kiên quyết phản đối việc cưới bà. Lúc đó bà chạy đôn chạy đáo quay phim, em cũng đi theo bà khắp nơi.” Dung Dung dừng lại, quay đầu nhìn anh và tự giễu, “Có phải nghe rất bi thảm không? Nhưng em nhớ láng máng lúc đó em lại rất vui vẻ.”  

Dù trong mắt mọi người, Tùng Dung là một người phụ nữ bất chấp tất cả để được gả vào nhà giàu, hám danh hám lợi, sống giả tạo. Nhưng trong ký ức tuổi thơ của Dung Dung, bà là một người mẹ ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn chơi đùa với cô sau khi xong việc.

“Bà thường xuyên dắt theo em đi làm, những lời đàm tiếu cứ thế lan truyền ra ngoài. Có người tiết lộ chuyện bà từng dùng quy tắc ngầm lên giường, các fan liền quay ngoắt lại bà chỉ trong một đêm. Bà trốn trong nhà không dám đi ra ngoài, trốn được mấy tháng rồi tự tử. Sau khi bà chết, em được bố đón về nhà họ Dung. Ông ấy không đi làm, uống rượu suốt ngày suốt đêm, ai nấy khuyên nhủ cũng không nghe. Năm đó em học tiểu học, ông ấy cũng đã chết.”  

Sau khi chết, lời sám hối của đàn ông đều chẳng làm được gì, nhưng tự cho mình là thâm tình.

Dung Dung hời hợt kể lại chuyện cũ của bố mẹ.  

Thẩm Độ ôm cô từ đằng sau.

Mới đầu Dung Dung vẫn chưa khóc, nhưng khi sau lưng có một cơ thể ấm áp dựa vào, hốc mắt cô ươn ướt, có giọt nước mắt chảy theo gò má rớt xuống ga trải giường.

Trong chớp mắt thấm ướt một mảng nhỏ.

“Mọi người đều ghét mẹ em, nhưng em không thể ghét bà ấy.” Dung Dung cắn môi, phác họa hình bóng mơ hồ trong trí nhớ, “Bây giờ nhà họ Dung có thể cho em chỗ đứng, bọn họ chịu cho em mang họ Dung, không để em lo lắng cơm ăn áo mặc suốt nhiều năm, thật ra đã là ban ơn lắm rồi.”  

Cho dù chỉ là sự quan tâm thoáng qua cũng khiến cô thấy vừa mừng vừa lo khi được yêu thương.

Chú thím Hai không thích cô, cô liền đi cầu xin ông nội đừng tiếp tục để cô làm con gái của họ.

Chị Thanh Từ mỉa mai cô vì bị người nhà khinh thường cũng không sao, chỉ cần chị ấy có thể vui vẻ.

Ông nội đối xử tốt với cô vì áy náy, vậy cô càng phải biết điều, làm một đứa trẻ ngoan không tạo ra mối nguy hiểm cho bất kì ai.

Con chim hoàng yến trông đẹp rạng rỡ, thế nhưng đã sớm khắc sự hèn mọn vào tận xương tủy.  

Nhát gan, hèn yếu, và bất lực.

Dung Dung xoay người lại, vùi đầu vào lòng Thẩm Độ, run rẩy khóc sụt sùi, giống như con chim non không có tổ.

Con chim non không có tổ sẽ chết, may mà có người đón nhận cô, xây một cái lồng vàng cho cô.

Lúc đầu cô nghĩ ở trong lồng vàng cả đời cũng không sao. Nhưng càng ở lâu, cô càng muốn trốn thoát.

Ông nội đối xử với cô quá tốt, khiến cô suýt nữa quên đi tình cảnh của mình, thậm chí còn có suy nghĩ phản kháng.

Một con chim được nuôi dưỡng sao lại muốn chạy trốn vì được chủ nhân cưng chiều?

Dung Dung chợt hỏi: “Họ đối xử tốt với em chỉ là vì thương hại em đúng không? Nếu mẹ em chưa chết, họ sẽ không đón nhận em đúng không?”

Thẩm Độ dịu dàng đáp: “Muốn biết thì đi hỏi đi.”

“Em không dám.” Dung Dung ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn sợ hãi và trốn tránh, “Nếu là thật thì sao?”

Thẩm Độ giơ tay lên vuốt mặt cô, “Em có anh rồi.”

Dung Dung cau mày, mím môi không tiếp lời.

“Anh sẽ cho em một ngôi nhà mới.” Anh nghiêng người hôn lên mắt cô, vừa dịu dàng vừa kiên định, “Đừng sợ.”

Khóe mắt của Dung Dung ngấn lệ, nhìn người đàn ông trước mặt hơi khó khăn.

Cánh môi của Thẩm Độ cọ vào mí mắt cô. Lông mi của Dung Dung run nhẹ, giống như cành lá ngậm sương, khẽ khàng lay động rồi trượt xuống, loang ra trên vai anh.

Sau khi nói ra hết bí mật trong lòng, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và sảng khoái hơn.

Trước khi đi ngủ, Dung Dung lại hỏi anh: “Anh Thẩm, có phải gây dựng sự nghiệp rất gian nan không?”

“Phải xem phương hướng em gây dựng sự nghiệp có phù hợp với xu hướng xã hội hay không.” Thẩm Độ ôn tồn giải đáp, “Nếu thiên thời địa lợi nhân hoà sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Dung Dung trầm ngâm gật đầu.

Thẩm Độ cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Sao vậy? Muốn làm doanh nhân à?”

“Thật ra em đã có suy nghĩ này từ lâu rồi. Ví dụ, em nói ví dụ có một ngày em thật sự tách khỏi gia đình, hai bàn tay trắng, chắc chắn em sẽ không thể để anh phí công nuôi em.” Dung Dung ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, “Em phải tìm một lối thoát tốt mới được.”

Thì ra những lời cô nói trên tàu du lịch không phải là đùa giỡn.

Thẩm Độ nhướng mày, “Ví dụ?”

“Ví dụ em thích mỹ phẩm nhất.” Dung Dung đếm ngón tay đưa ra ví dụ cho anh, “Bảng phấn mắt lần trước em thiết kế bán rất chạy, em cảm thấy đây có lẽ là một thời cơ.”

Nói xong, cô liền cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường bên kia, lục lại tin nhắn riêng của mình cho anh xem, “Gần đây lại có một thương hiệu nội địa tìm em hợp tác, em định cân nhắc thử.”

Thẩm Độ không hiểu lắm, có điều nhìn nét mặt của cô, anh cũng biết chuyện này chắc có thể khiến cô tạm thời quên đi những chuyện không vui kia.

Anh nghe cô bé nói liên miên về những kiến thức mỹ phẩm trang điểm, mí mắt dần sụp xuống.

Bỗng chốc anh nghe thấy Dung Dung hỏi anh: “Anh có ủng hộ em không?”

Anh “Ừ” một tiếng, ôm chặt cô, “Chỉ cần em thích.”

Dung Dung lắng nghe nhịp tim của anh, chợt cảm thấy yên tâm.

“Cảm ơn anh.”

Nhìn gương mặt ngủ ngon của Thẩm Độ, Dung Dung lại ngọ nguậy trong ngực anh, tìm một tư thế thích hợp nhất và chìm vào giấc ngủ.

Tạm thời gác lại những kỉ niệm không mấy đẹp đẽ, chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Tối hôm đó Dung Dung không chào hỏi đã rời nhà họ Dung, hôm sau ông nội cố tình gửi tin nhắn cho cô, bảo cuối tuần sau cô phải về nhà một chuyến.

Cô không thể giả vờ hôm đó không nghe được chuyện gì, cũng không thể giả vờ hôm đó không có chuyện gì xảy ra giữa cô và Dung Thanh Từ.

Cho dù Dung Thanh Từ lựa chọn cắt đứt quan hệ với cô, hoặc biết rằng tất cả sự cưng chiều mà ông nội dành cho cô trong những năm qua đều xuất phát từ đồng cảm, cô vẫn vui vẻ đón nhận.

Trốn tránh hơn mười năm, Dung Dung cảm thấy mình đã nhún nhường quá mức, nhưng vẫn không có tác dụng.

Vậy thì chẳng thà nói rõ hết tất cả. Dù nhà họ Dung hận cô hay đón nhận cô, cô sẽ không oán trách câu nào.

Những năm qua, cô đã hưởng thụ tất cả những gì thân phận cô Hai nhà họ Dung mang lại cho cô. Những đền bù vật chất nhận được đã đủ làm cô biết ơn cả đời.

Có nhiều chuyện không thể đánh giá đúng hay sai, nhưng chắc chắn trốn tránh sẽ không giải quyết được vấn đề.

Đó là điều mà Thẩm Độ đã dạy cô.

Nhân cơ hội thương hiệu nội địa mới tìm cô hợp tác lần này, Dung Dung muốn thử xem rốt cuộc mình có làm được công việc này hay không.

Khoảng thời gian trước đó Dung Dung bị vu khống sao chép, thái độ của Mack Daddy Official thực sự khiến cô hơi thất vọng. Mặc dù sau đó phía Official đã lên tiếng xin lỗi trên Weibo, nhưng cô vẫn quyết định không tham gia bất kỳ hợp tác quảng cáo nào với Mack Daddy nữa.

Cho đến nay, bảng phấn mắt giới hạn mùa hè hợp tác với thương hiệu vẫn còn hot. Trong cái rủi có cái may, Dung Dung nhận được một số cơ hội hợp tác từ các thương hiệu khác.

Sahar là một trong số đó. Khác với khái niệm làm đẹp dành cho mọi lứa tuổi của Mack Daddy, ngụ ý của Sahar là bình minh vào sáng sớm. Khách hàng mục tiêu mà thương hiệu nhắm đến chủ yếu là các cô gái trẻ trong độ tuổi 16 đến 25, bao bì nữ tính. Màu sắc chủ đề của các dòng mỹ phẩm trang điểm đều thiên về phong cách Nhật Bản, trong suốt và tự nhiên.

Xét về độ nổi tiếng vẫn không bằng các thương hiệu nội địa đình đám khác, chỉ thuộc phạm vi mỹ phẩm trang điểm ít phổ biến.

PR phụ trách liên lạc với Dung Dung là một sinh viên mới tốt nghiệp. Có lẽ không ngờ cô sẽ trả lời, cô ấy kích động gửi ngay cho cô một thùng sản phẩm lớn.

Một thùng lớn từ kem nền dạng lỏng đến son môi, mỗi mã màu của từng loại đều được gửi đến.

Dung Dung không khiêng nổi nên đã nhờ chú bảo vệ An giúp đỡ.

PR nói gửi tới hai phần, phần còn lại có thể xổ số tặng fan.

Dung Dung thấy hơi ngại, hiện giờ cô vẫn chưa xác định sẽ nhận quảng cáo này mà đã nghĩ đến phúc lợi xổ số tặng fan.

Phúc lợi xổ số quy mô lớn Weibo dành cho ba triệu fan vẫn chưa tung ra, hoạt động xổ số của phía thương hiệu tài trợ đã đến.

【Em rất có niềm tin vào thương hiệu tụi em. Em Dung, chắc chắn chị sẽ đồng ý ~】

Sahar đi theo phong cách Nhật Bản, bao bì tinh tế, rất có tính thẩm mỹ, tuy nhiên giá thành lại hơi cao so với các thương hiệu nội địa khác. Trong một loạt son môi với giá chung 49.9, 59.9, 69.9 hoặc là cái thứ hai chỉ bằng nửa giá, giá gốc của cửa hàng flagship Sahar là 168 tệ, không tính là đắt, nhưng quả thật giá cả không phù hợp.

Dung Dung mới bắt đầu tiếp xúc thương hiệu mỹ phẩm nội địa trong hai năm gần đây. Một mặt là muốn ủng hộ hàng trong nước, mặt khác cũng là vì fan team học sinh của cô giới thiệu mua.

Theo cô thấy, thiết kế vỏ ngoài của Sahar không chê vào đâu được. Dung Dung vốn dĩ rất thích phong cách Nhật Bản tươi mát. Rất nhiều team sinh viên bị vỏ ngoài thu hút muốn dùng thử, nhưng lại do dự về giá cả.

Tất nhiên vẻ ngoài của đồ trang điểm quan trọng, nhưng chất lượng bên trong mới là điểm mấu chốt.

Vỏ son có chất liệu mờ, khắc hoa văn nổi màu trắng trên bề mặt, rất giống với phong cách thương hiệu Nhật Bản Jill Stuart.

Dung Dung làm bài đánh giá hai ngày chuyên dùng để thử nghiệm những món trang điểm này, một ngày ở nhà và một ngày đi ra ngoài.

Cô ít nhận quảng cáo, lý do nhận gói hàng của Sahar cũng đơn giản: Vỏ ngoài nguyên bản, phong cách thương hiệu rõ ràng, điều này không dễ tìm thấy trong các thương hiệu nội địa.

Sau hai ngày dùng thử, công bằng mà nói không có gì để bắt bẻ, nhưng Dung Dung vẫn quyết định từ chối quảng cáo này.

Hầu hết giá cả đồ trang điểm đều rơi vào khoảng 150 – 200 tệ. Giá tiền này không hề rẻ đối với thương hiệu nội địa, hiển nhiên Dung Dung sẽ có yêu cầu cao hơn chút.

Tuy nhiên, độ dưỡng của cây son dưỡng 168 tệ ngang ngửa với Cezanne ống trắng*, nhưng giá của cây Cezanne ống trắng chỉ bằng một nửa.

*Cezanne ống trắng: xem hình minh họa



Má hồng dạng kem hơn 100 tệ có độ lên màu và hòa tan gần giống với má hồng kem Canmake.

Kem nền dạng lỏng được mệnh danh là giữ được lớp trang điểm trong mười tiếng có tác dụng tương tự với kem nền dạng lỏng 24 tiếng của L’Oréal. Đến tối, lớp kem nền ở hai bên cánh mũi đều trôi hết, xuất hiện hiện tượng vón cục.

Dung Dung chưa bao giờ nghĩ thương hiệu nội địa không đủ tư cách bán giá cao, điều kiện tiên quyết là giá cả phải tương xứng với chất lượng.

Theo ý kiến của cô, bỏ ra hơn một nghìn tệ mua kem nền Kanebo Twany rất đáng giá. Còn bỏ ra 200 tệ mua một chai Sahar có hiệu quả trang điểm tương đương với kem nền dạng lỏng chỉ tổ phí tiền.

Tỷ suất giá thành quả* quá thấp, Dung Dung không thể giới thiệu cho fans team sinh viên của mình.

*Tỷ suất giá thành quả: Tỷ lệ giá/Chất lượng. Nó được dùng để chỉ phẩm chất, các tham số kỹ thuật hoặc những đặc tính của sản phẩm đang lưu hành và hiệu quả mà doanh nghiệp thu được từ việc phát triển sản phẩm mới.

【Xin lỗi, hiệu quả sản phẩm chưa đạt tới tiêu chuẩn mong đợi của tôi. Tôi không thể nhận quảng cáo này.】

Dung Dung còn cố tình gửi meme chắp tay xin lỗi.

【QaQ. Cụ thể điểm nào khiến em Dung không hài lòng vậy?】

Dung Dung nói cho PR biết suy nghĩ của mình. Bên kia im lặng vài phút, sau đó gửi tới một câu: 【Tụi em sẵn sàng tăng tiền quảng cáo, em Dung có thể cân nhắc lại không?】

【Đây không phải là vấn đề tiền quảng cáo.】

Hai người giằng co cả buổi, Dung Dung hơi mất kiên nhẫn.

Trước đây từ chối quảng cáo, bên PR lịch sử bày tỏ “Hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác”, vừa không mất mặt, vừa có thể ban ơn lấy lòng, hai bên cũng không khó xử.

PR này còn nhỏ tuổi, hiển nhiên không biết nên làm thế nào.

【QaQ em vừa mới tốt nghiệp, có nhiều chỗ vẫn chưa quen. Trước đó em Dung trả lời tin nhắn riêng của em, em cho rằng lần hợp tác này nhất định sẽ thành công, thế là báo cáo cho sếp lớn biết. Bên bộ phận tiếp thị đã tìm xong kênh quảng cáo, đợi em Dung đăng trạng thái lên Weibo là sẽ mua độ hot để quảng bá. Nếu em Dung không nhận, nhiệm vụ của em sẽ thất bại, em có thể bị đuổi việc. Xin chị có thể suy nghĩ lại được không?】

Dung Dung không đồng cảm nổi với cô ấy.

【Tiền quảng cáo có nhiều hơn đi chăng nữa cũng không mua được niềm tin mà fan dành cho tôi. Xin lỗi, tôi không thể nhận】

PR tăng gấp đôi tiền quảng cáo, trưng cầu ý kiến của cô một lần nữa.

【Có tăng gấp một trăm lần cũng vô ích. Tôi không nhận, xin lỗi.】

Hồi lâu mà bên kia chưa đáp lại, Dung Dung cảm thấy mình hơi nặng lời, định nói xin lỗi lần nữa để làm dịu thái độ của đôi bên.

【Hmmm… Em biết em Dung không thiếu tiền, làm blogger chỉ đơn thuần là yêu thích. Quả thật chúng ta có thể thương lượng lại tiền quảng cáo.】

Dung Dung bó tay, nói nặng lời hơn.

【Nếu cô đã biết tôi không thiếu tiền, vậy tại sao vẫn ở đây phí lời?】

Cuối cùng cô nói sẽ gửi trả gói hàng vì PR thương lượng vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc. Sau đó, cô còn bày tỏ sẽ quy đổi tất cả sản phẩm mình từng dùng thành tiền mặt và chuyển tiền cho cô ấy qua WeChat. Hợp tác thất bại, bản thân Dung Dung giống như ứng trước một khoản nhỏ.

Giải quyết xong chuyện này, Dung Dung gọi điện thoại xỉa xói với chó Lương.

“Dã tâm của ông chủ Sahar lớn nhỉ, hợp tác với một blogger đình đám như mày mà lại tìm một PR thiếu kinh nghiệm. Họ nghĩ mày đã nhận nhiều sản phẩm, dù không muốn cũng quảng bá cho bọn họ, cũng không tiện từ chối, chiến thuật ân tình mà thôi.”

Dung Dung: “Trước đây tao chỉ mua phấn phủ của hãng bọn họ, cảm thấy hiệu quả cũng ổn nên nhận gói hàng. Lần này do tao sơ suất.”

Chó Lương cười, “Lúc hãng bọn họ mới ra mắt đều dùng vật liệu bao bì thông thường mà nhỉ? Giá cả tương đương với các thương hiệu nội địa khác. Sau này đổi sang bao bì độc quyền, nghe nói đã thuê một nhà thiết kế người Nhật ít nổi tiếng, giá cả tăng lên chỉ trong một đêm. Như cây son đó, mười tệ là tiền bán chất kem, 158 tệ còn lại đều là tiền thiết kế. À, còn có tiền quảng bá tiếp thị nữa. Chắc là muốn trở thành YSL trong nước nhỉ?”

Trên bàn trang điểm của mỗi cô gái đều nên có một cây YSL. Đó là khẩu hiệu quảng cáo mà chuyên gia marketing YSL hô hào hai năm trước.

Mà trên thực tế, ngoài vỏ ngoài sang chảnh động lòng người, mã màu huỳnh quang, kết cấu hơi dính, dòng son YSL ống tròn siêu hot được mệnh danh là dưỡng ẩm, nhưng lại có thể khiến đôi môi bước vào thời kỳ bong da sớm. Biết bao nhiêu người đã chết dưới lời đường mật của quảng bá tiếp thị, bỏ ra hơn 200 tệ mua một cây son, kết quả là chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hết hạn sử dụng từng ngày.

“Bây giờ tao đang trốn việc lướt bài viết về mày trên diễn đàn.” Chó Lương tặc lưỡi, mỉa mai, “Lần trước mày bị người ta nói tìm bố nuôi ấy, kết quả là tư bản ra tay đánh dập đám blogger đó, xóa bài viết, khóa tài khoản, kiểm soát một loạt bình luận. Bây giờ diễn đàn nói về mày đều dùng chữ viết tắt, sợ bị quản trị viên khóa tài khoản. Bọn họ không đào được gia thế của mày, nói đại gia của mày rất có bản lĩnh, sợ mày tủi thân nên bỏ ra số tiền lớn giúp mày giải quyết mấy chuyện đó.”

Dung Dung dở khóc dở cười, “Muốn biết ai là người chống lưng cho tao lắm à?

“Mày không biết đâu, càng giấu nhẹm càng thu hút người ta đào bới. Nếu mày dứt khoát công khai, nói không chừng những người đó chẳng thèm để tâm đến nữa.” Chó Lương tạm dừng vài giây, than thở: “Vừa làm mới đã xuất hiện một bài đăng, lại là giới làm đẹp, nhưng hình như là xỉa xói trút bầu tâm sự.”

Chó Lương càng xem càng thấy không đúng.

Cuối cùng, cô ấy gửi thẳng bài viết qua điện thoại của Dung Dung.

“Sao tao càng xem càng thấy chủ thớt này đang nói về mày vậy?”

【Trút bầu tâm sự, giới làm đẹp, có một số blogger đúng là khó giao tiếp. Người mới vào chốn công sở sợ hãi các thứ QaQ.】

【Làm mờ tên, xin đừng đào. Chủ thớt là một “tay mơ” vừa vào một công ty mỹ phẩm trang điểm, trưởng nhóm giao nhiệm vụ gửi tin nhắn riêng cho các blogger. Chủ thớt gửi một lần mười mấy tin nhắn riêng, số người trả lời đếm trên đầu ngón tay. Hết cách rồi, thương hiệu của công ty lại không phổ biến, rất nhiều blogger đều phớt lờ. Vốn dĩ không ôm hy vọng gì, kết quả là có một blogger siêu nhiều fan trả lời tin nhắn riêng của em. Ban đầu trò chuyện rất vui vẻ, em cố tình nói với trưởng nhóm gửi cho chị blogger đó sản phẩm riêng lẻ của tất cả dòng trang điểm của thương hiệu tụi em, hơn nữa còn là hai phần. Chủ thớt rất đơn thuần, chỉ nghĩ rằng có thể thương lượng thành công lần hợp tác này là được. Kết quả là blogger đó vừa nhận được gói hàng liền nói với em là không nhận. Em nói với chị ấy có thể tăng thêm tiền quảng cáo, sau đó chị blogger đó nói mình không cần chút tiền đó *quỳ lạy*. Bây giờ chủ thớt không biết nên làm gì đây, chỉ hy vọng sếp đừng đuổi việc em vì chuyện này.】

【Thương chủ thớt.】

【Mấy con nhỏ hotgirl mạng đúng là tự cho mình là siêu sao. Không quảng cáo, tụi nó chết đói từ đời nào rồi.】

【Ôm ôm chủ thớt cái nào. Đôi khi ý tốt của em chưa chắc nhận được báo đáp tương xứng.】

【Không cần quảng cáo, hmmm hình như mình giải mã được rồi.】

【Tui cũng giải được rồi, TA?】

【Hai tháng rồi TA không đăng video, hơn nữa trước giờ cô ấy chưa từng nhận quảng cáo mà.】

【Chủ thớt có muốn giải mã không?】

【Nghi ngờ có căn cứ là ĐDD, gần đây cô ta rất phách lối.】

【Chủ thớt, cưng muốn tung thì tung ra đi, dở dở ương ương làm quái gì, mắc mệt.】

Bài đăng trút bầu tâm sự chắc hẳn sẽ gây bão. Sau đó có người bảo chủ thớt đăng nhật ký trò chuyện lên, chủ thớt vẫn khăng khăng không giải mã, sau đó biến mất, không trả lời bài viết nữa.

Chó Lương hỏi cô: “Bên mày vẫn còn toàn bộ nhật ký trò chuyện chứ?”

“Có.”

“Vậy không cần lo lắng.” Chó Lương thoải mái nói: “Chắc ngày mai bài viết này sẽ chìm xuống. Nếu nó thật sự dậy sóng, mày cứ đăng toàn bộ nhật ký trò chuyện là được, lý lẽ ở bên phía chúng ta, không cần sợ.”

Đây vốn chỉ là một bài viết trút bầu tâm sự nho nhỏ, đáng lý không thể nào dậy sóng.

Nhưng vì lần sự kiện “Tư bản ra tay” trước đó của Đại Dung Dung độc chiếm hot search thứ nhất, sau một đêm lên men, sáng sớm hôm sau bài viết bị blogger chuyển tiếp lên Webio.

Tiêu đề bài viết phổ biến là một tin đồn với chữ viết tắt tên cô.

《Một blogger làm đẹp họ Đ có 3.56 triệu fan Bilibili, ảo tưởng hình tượng trắng-giàu-đẹp, nhưng thật ra là kỹ nữ thảo mai ngầm được đại gia cưng chiều vô bờ bến?》


Lời của tác giả:

Show diễn dành riêng cho hàng bình dân:

Cezanne ống trắng: Tỷ suất giá thành siêu cao, team sinh viên có thể cân nhắc thử.

Má hồng kem Canmake: Canmake chưa bao giờ dùng không ổn! Mua mua mua.

Kem nền dạng lỏng L’Oréal 24 tiếng: Kem nền có tỷ suất giá thành rất cao, phù hợp cho da dầu dùng vào mùa hè, đề cử.

YSL ống tròn: Mị là fan não tàn của son tint ống vuông của hãng này, anti-fan của ống tròn. Chỉ riêng ống tròn thôi, những thứ khác vẫn dùng ổn.