*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Dung hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

Cô bé cúi gầm mặt, không dám nhìn anh, thầm nghĩ đây không phải là lần đầu xảy ra chuyện xấu hổ này, có lẽ Thẩm Độ đã sớm quen rồi.

Vốn tưởng rằng người đàn ông nhất định sẽ cười cô, Dung Dung cắn răng, ngậm đắng nuốt cay, “Anh muốn cười thì cười đi.”

Cửa phòng được đóng lại nhẹ nhàng, một bóng dáng cao lớn bỗng chiếm trọn tầm mắt của cô.

Dung Dung ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi chợt nóng lên.

Thẩm Độ ôm lấy gò má của cô, từ từ mút lấy cánh môi cô.

Cô chớp mắt, hơi thở của người đàn ông ngập tràn trong miệng cô. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt điển trai của Thẩm Độ vô cùng cuốn hút.

Hốc mắt của anh hơi sâu, sống mũi cao thẳng, đường viền hàm rõ nét. Ánh sáng và bóng hình hòa vào nhau khéo léo làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh, đồng thời che giấu đi sự gấp gáp của anh.

Nụ hôn của Thẩm Độ không hề dịu dàng, thậm chí còn cố sức cắn vào môi dưới của cô.

Dung Dung bị đẩy vào tường nhưng lại không phát ra tiếng vang lớn. Anh đã giơ tay ra chặn lại lực tác động vào tường giúp cô.

Cô ngửa đầu chịu đựng nụ hôn không dịu dàng này, nhưng lại không giãy giụa.

Quả thật cô cũng rất nhớ anh, thô bạo chút cũng được.

Chẳng qua bàn tay đang buông xuôi bên hông vừa nắm chặt, mà vừa thả lỏng. Lúc anh đưa đầu lưỡi vào sẽ siết chặt tay, lúc anh liếm lại chậm rãi thả ra.

Trên đầu lưỡi của mèo có những gai nhỏ. Lúc Dung Dung đút cho Khả Ái ăn, đầu lưỡi của mèo con cọ xát vào lòng bàn tay cô sẽ có cảm giác hơi sần sùi, càng nhột nhạt hơn là chạm vào những thứ trơn mịn.

Thẩm Độ không phải là mèo, nhưng anh lại dùng nhiều sức hơn cả mèo, cảm giác ma sát hơi thô bạo đó ngày càng mãnh liệt hơn.

Có nước bọt bôi trơn, Dung Dung vẫn cảm thấy giữa đôi môi nóng rực. Anh càng dùng nhiều sức, tim cô càng đập nhanh hơn.

Dung Dung hơi xấu hổ, nhưng lại không thể không thừa nhận từ tận đáy lòng rằng cô xao xuyến muốn chết.

Trước giờ Thẩm Độ vẫn luôn cư xử có chừng mực, cho dù hôn sâu cũng đều dịu dàng và kiên nhẫn, tiến hành theo từng bước từ quấn lấy cánh môi đến đưa đầu lưỡi vào, ga lăng và lịch sự.

Nếu cô không thở được, anh sẽ lùi ra để cô có khoảng nghỉ hít thở.

Nến thơm tinh dầu trên bàn tủ cháy từ từ, ngọn lửa nhỏ bập bùng tí tách trong không khí.

Não của Dung Dung bị tụ máu. Nếu Thẩm Độ không chống đỡ cô, có lẽ lúc này cô đã dựa vào tường trượt xuống rồi.

Thẩm Độ thở hổn hển, đôi môi mỏng vuốt ve khóe môi cô. Hơi thở ấm áp và sạch sẽ quẩn quanh chóp mũi của cô.

Anh nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô vòng tay qua cổ mình, khẽ dạy cô: “Ôm chặt anh.”

Dung Dung không biết tại sao phải ôm chặt. Ngay lúc đang rối rắm, hai chân đã rời khỏi mặt đất, cô bị người đàn ông bế lên.

Cô đang mặc áo choàng tắm, buộc chặt eo bằng đai lưng, lúc này phần xẻ tà hơi hở ra.

Dĩ nhiên Dung Dung ý thức được vấn đề này, đang định thả lỏng tay để kéo lại áo choàng tắm thì nghe thấy tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu.

Cô ngước mắt trừng anh, giọng điệu dữ tợn nhưng không hề có tính uy hiếp, “Anh cười cái gì?”

Thẩm Độ chẳng những không sợ hãi trước giọng điệu dữ tợn của cô, ngược lại độ cong khóe môi ngày càng lộ rõ.

Anh rủ mắt, đôi mắt sâu thẳm, cũng chẳng lên tiếng, cứ thế nhìn cô.

Thấy được gò má của cô ngày càng nóng lên.

Nếu không vì có ánh đèn ấm áp, e rằng lúc này đã để anh thấy được khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cô đâu hề biết mình đang tự lừa mình.

Dung Dung vừa mới tắm xong, khuôn mặt trắng nõn và tươi sáng. Vì người đàn ông hôn mạnh bạo nên cánh môi đỏ tươi hơi ướt át, tương phản rõ rệt với mái tóc đen còn hơi ẩm ướt dính trên má cô.

Nhất là đôi mắt hạnh nhân ngấn nước kia, bộ dạng giống như vừa giận vừa tức.

Vẻ ngoài của cô ngây thơ và trong sáng, lúc ngượng ngùng càng tăng thêm sự quyến rũ chết người.

Cảnh giới cao nhất của đã nghiện còn ngại.

Rù quến làm đôi mắt của người đàn ông lờ mờ, hơi thở gấp gáp.

Thẩm Độ bế cô đi đến bên ghế sô pha, cả vùng lưng dựa vào chiếc ghế mềm mại, cô bé trên người cũng mềm mại.

Anh rên khẽ một tiếng, điều chỉnh tư thế, ôm chặt cô vào lòng.

Tóc của cô che kín chiếc cổ thanh tú. Thẩm Độ vuốt nhẹ tóc cô, đầu ngón tay vừa mới chạm vào da thịt, cô bé trong lòng liền run lên.

Thẩm Độ vùi đầu vào cần cổ của cô.

Dung Dung căng thẳng bám vào ghế sô pha. Hơi thở của anh phả lên da thịt rất ngứa ngáy.

Chạm vào nơi trơn mịn, Thẩm Độ đã ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng trên người cô.

Ngoài ra còn có mùi thơm của hạnh nhân và bơ ngọt ngào quyến rũ. Cô bé thích đẹp nên thường xuyên đổi nước hoa.

Thẩm Độ cảm thấy đây chỉ là dệt gấm thêu hoa đối với cô.

Mùi hương càng ngọt ngào, đôi lúc sẽ càng khiến đàn ông rạo rực hơn.

Gần đây Dung Dung thích dùng sữa dưỡng thể Victoria’s Secret Velvet Petals* là vì hôm nay thoa lên người, đến hôm sau trong chăn vẫn còn lưu giữ mùi hương thoang thoảng.

*Sữa dưỡng thể Victoria’s Secret Velvet Petals: Là sự góp mặt của trái cây, đào tươi và gỗ đàn hương tạo nên hương thơm quyến rũ, ngọt ngào cho phái đẹp. Sản phẩm chứa tone hương nồng đầy mê hoặc nhưng cũng cực cá tính.

Victoria’s Secret Velvet Petals (hình minh họa)

Cô ngồi đối mặt với Thẩm Độ, để mặc cho người đàn ông này hít lấy mùi thơm trên cần cổ cô.

Ban đầu chỉ là ngửi thôi, bất thình lình Thẩm Độ chuyển đầu đến chỗ xương quai xanh của cô và cắn lên đó một cái.

Dung Dung đẩy mạnh anh ra, khẽ quát: “Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông chớp mắt, “Dung Dung, sáng sớm hôm nay anh đã lên tàu.”

“…” Dung Dung không hiểu tại sao anh muốn nói đến chuyện này.

“Làm việc trên tàu cho đến giờ.” Thẩm Độ khẽ cười với cô, nhéo má cô và bổ sung, “Em nói nhớ anh, anh liền tới đây”

“…” Anh đang tỏ vẻ đáng thương à?

Sắc mặt của Dung Dung phức tạp, chống đỡ lồng ngực anh và thì thào nhắc lại, “Là anh nhớ em mà.”

Những lời còn lại chưa nói ra đã bị Thẩm Độ nuốt vào lưỡi.

“Không phải muốn xem sao?” Thẩm Độ híp mắt lại, bộc lộ ra bản tính gian thương, “Trao đổi công bằng.”

Áo choàng tắm trên người cô vô tình bị cởi ra.

Vừa khéo bị cởi ra giữa hai cánh tay, giống như là xiềng xích trói buộc tay cô. Cho dù cô rục rịch cỡ nào cũng không thể che đi tầm mắt của anh.

Đôi mắt của Thẩm Độ hơi đỏ hoe, thở dài một hơi, cưỡng ép nâng đầu cô lên và hôn thật mạnh.

Nhiệt độ điều hòa rất thấp, Dung Dung cảm thấy hơi lạnh, rùng mình theo bản năng.

Người đàn ông dịu dàng an ủi cô: “Dung Dung, đừng sợ.”

“Không phải, em hơi lạnh…”

Trong đôi mắt sáng ngời của Thẩm Độ hiện ra ý cười, ung dung nói: “Sẽ ấm lên ngay.”

Dung Dung mơ màng nghĩ ngày mai e rằng cái miệng này sẽ sưng như Lương Triều Vĩ*.

*Lương Triều Vĩ: Trong phim “Đông Thành Tây Tựu”, Lương Triều Vĩ đánh lén Trương Học Hữu, kết quả là miệng sưng thành cây xúc xích.

Lương Triều Vĩ (hình minh họa)



Bên ngoài phòng, sóng biển vỗ vào tàu du lịch, tiếng gió thổi từ xa đến gần làm khuấy động mặt biển.

Trong màn đêm tĩnh mịch, Dung Dung cảm thấy mình bị giày vò quá sức.

***

Hôm sau gần đến trưa, Dung Dung ra khỏi phòng chuẩn bị đi ăn trưa.

Chó Lương đã đến nhà hàng buffet từ trước, đang bưng đĩa gắp mấy món yêu thích. Thấy cô tới, cô ấy phấn khích vẫy tay, “Chó Dung!”

Dung Dung điều chỉnh lại biểu cảm rồi đi về phía cô ấy.

“Sao rồi?” Chó Lương nhướng mày thô bỉ, vỗ mạnh vai cô, hào hứng hỏi: “Có sướng không?”

Dung Dung bị sặc nước miếng, khuôn mặt đỏ bừng, giả ngu, “Mày nói gì vậy?”  

Chó Lương tặc lưỡi, “Đừng giả nai nữa, chị em tốt cần gì giấu giếm nhau, tao có thể nói chuyện gì. Mọi người đều là người lớn rồi, cởi mở tí đi.”

“…Tạm được.”

Nếu bỏ qua cảm giác không thoải mái lúc đầu, nói chung cũng OK.

Chó Lương nổ đom đóm mắt, “Tao có thể xin quá trình chi tiết không?”

“Mày nghĩ sao?”

“Được rồi.” Chó Lương nhún vai, nghe giọng điệu cũng không có gì bất ngờ. Cô cũng biết người mặt mỏng như chó Dung sẽ không nói ra đâu, nhưng lại không khỏi tò mò tiếp tục hỏi cô ấy: “Mày đã dậy rồi mà tại sao tổng giám đốc Thẩm vẫn chưa dậy?”

“Anh ấy dậy rồi.” Dung Dung cắn miếng bánh, giọng ậm ờ, “Về phòng tiếp tục làm việc rồi.”

Sắc mặt của chó Lương phức tạp, “Dương quý phi, người không thể như vậy. Lỡ như từ nay Quân Vương không thiết triều* nữa thì sao?”

*Từ nay Quân Vương không thiết triều: Miêu tả lại sự việc Dương Quý Phi sau khi nhập cung được sủng ái, Đường Minh Hoàng say đắm sắc đẹp, dần phế bỏ chính sự.

Dung Dung mím môi, lườm cô ấy, “Mày phiền quá.”

“Mày chê tao phiền?” Chó Lương đổi đề tài, giọng điệu ai oán, giả bộ hứ vài tiếng, “Hứ, mày thay đổi rồi, trước đây mày không phải như vậy, mày là tên khốn.”

Dung Dung mặc kệ cô ấy, gắp thức ăn rồi ngồi xuống ăn từ từ.

Trước khi ngồi xuống, cô giảm tốc độ theo bản năng.

Chỗ bắp đùi vẫn còn hơi tê, Dung Dung lẳng lặng khép chặt chân lại.

Cô khẽ cắn môi, tự dặn mình quên đi những cảnh tượng không êm dịu kia.

Càng cố ép mình quên đi, ký ức càng hiện ra rõ trong đầu.

Tất nhiên dáng vẻ lơ đãng này đã bị chó Lương thu hết vào tầm mắt.

Cô khựng lại rồi gõ vào đĩa thức ăn của Dung Dung, “Hoàn hồn đi, ban ngày ban mặt mà nghĩ gì trong đầu vậy?”

Bị nói trúng tim đen, Dung Dung chột dạ cúi đầu.

Cô đã hơn 20 tuổi rồi, cũng không phải là học sinh cấp Ba, không biết mình đang mắc cỡ vì chuyện gì.

“Chó Dung, tao muốn hỏi câu này.” Chó Lương cũng ngại ngùng sờ mũi, giọng điệu lúng túng, “Thật sự có đau lắm không?”

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của bạn thân, Dung Dung im lặng một hồi mới đưa ra câu trả lời lấp lửng, “Mới đầu thì có, sau đó sẽ ổn thôi.”

“Sau đó là bao lâu?”

“Tao không cầm theo đồng hồ, sao mà biết?” Dung Dung uống một ngụm nước đá, hắng giọng hạ nhiệt.

Chó Lương bĩu môi rồi hỏi tiếp: “Được rồi, vậy sau đó có thoải mái không?”

“Không thoải mái cho lắm.”

“Tại sao?”

“Không nói ra được, nói chung là không thoải mái cho lắm.”

Thật ra cuộc trò chuyện bí mật giữa con gái cũng không hề trong sáng.

Lúc hai người đang mải mê nói chuyện, chó Lương bỗng ngẩng đầu lên gọi “Tổng giám đốc Thẩm”.

Dung Dung đánh trống ngực, cả người cứng đờ.

Người đàn ông mặc áo tay ngắn, tinh thần sảng khoái, vịn hờ lên ghế của Dung Dung, khuôn mặt tươi cười, “Xin lỗi, tôi tới trễ.”

“Không sao, không sao, công việc quan trọng nhất.” Chó Lương lập tức ngồi ngay ngắn và nghiêm túc, giọng điệu cung kính, “Tôi còn chưa kịp cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã tiếp đãi.”

“Chuyện nên làm.”

Sau khi nói xong, anh đi đến bàn dài bên kia gắp đồ ăn trưa cho mình.

Thẩm Độ trốn việc để lên tàu du lịch. Ngay sau khi tàu du lịch cập bến, anh phải quay về thành phố Thanh Hà tiếp tục làm việc.

Anh đã đặt sẵn vé máy bay cho Dung Dung và chó Lương, để hai cô không cần trở về gấp.

“Ở lại Thượng Hải chơi thêm hai ngày đi.” Thẩm Độ lại rất thấu hiểu bản tính của con gái, biết các cô sẽ không nôn nóng về nhà đâu.

Chó Lương được hưởng lợi rất lớn, vô cùng biết điều tạo cơ hội cho cặp tình nhân ở riêng với nhau, vừa ăn xong đã nhanh chóng bôi dầu vào chân rời khỏi nhà hàng.

Trong nhà hàng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Bầu không khí rất gượng gạo, Dung Dung vô cùng luống cuống, muốn tự nhủ phải bình tĩnh lại, nhưng mà tim đập càng lúc càng nhanh.

Ban ngày ban mặt, những thứ vớ vẩn, đồi trụy trong đầu cô ngày càng chất thành đống.

Thậm chí khóe miệng dính nước sốt cũng không hay biết.

Thẩm Độ vươn tay ra lau môi cô. Vừa mới chạm vào, cô bé đã né ra như bị điện giật.

Đôi mắt của anh trong veo, không hề tức giận, chỉ đưa tờ khăn giấy cho cô, “Lau đi.”

Dung Dung ngây ngốc gật đầu, lau qua loa nước sốt ở khóe miệng.

Cô thầm mắng mình thật là vô dụng.

Bầu không khí ngưng trệ, Dung Dung đẩy nhanh tốc độ ăn, quai hàm phình lên khi nhai thức ăn, nghĩ ngợi ăn nhanh rồi chạy mau.

Có lẽ nhìn ra được bầu không khí quá gượng gạo, Thẩm Độ phá tan sự im lặng, hỏi một câu như thể hiện sự quan tâm: “Cơ thể của em có ổn không?”

“…”

Thấy người ta không trả lời, Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, sau đó lặp lại câu hỏi lần nữa.

Dung Dung ngẩng đầu cười ha ha, vỗ ngực tự tin, “Rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có cảm giác gì!”

Thẩm Độ vô cảm nhìn cô, không tiếp lời.

Không được nhụt chí.

Dung Dung tiếp tục cố gắng, hất tóc một cách lạnh lùng và sang chảnh, nói nhỏ nhẹ: “Không phải em khoe khoang đâu, cơ thể của em rất khỏe, tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.”

Sắc mặt của Thẩm Độ trở nên u ám có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một lúc sau, anh cười khẩy, chọt vào quai hàm của cô, “Vậy à?”

“…”

“Xem ra tối hôm qua em khóc giả.”

Dung Dung thành khẩn nhận lỗi, “Bố, em sai rồi.”

Thẩm Độ nhếch mép, “Tại sao không gọi ông nội nữa?”

“…”

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Dung Dung. Tối hôm qua, cô đã gọi một lượt “Sếp Thẩm”, “Anh Thẩm”, “Thẩm Đỗ Đỗ”, người đàn ông này vẫn không dừng lại.

Anh cực lực thì thầm vào tai Dung Dung, thở hổn hển uốn nắn cô, nói cô gọi không đúng.

Dung Dung gọi một tiếng “Anh giai”.

Cả người Thẩm Độ run lên, vẫn nói là không đúng. Cô cảm thấy khó chịu, trên anh trai một bậc chắc là “Bố” nhỉ.

Sau đó, cô đã gọi một tiếng “Bố.”

Thẩm Độ dừng lại, dùng chút sức vỗ nhẹ lên má cô, nói là không đúng.

Dung Dung không thể nào nghĩ ra, thế là cosplay thành anh em Hồ lô*, gọi vài tiếng “Ông nội”.

*Anh em Hồ lô: Là loạt phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc từ những năm 80, từng tạo ra cơn sốt đối với thế hệ 8x và 9x.

Anh em Hồ lô (hình minh họa)

Sau đó, anh đã ngừng công kích và đình công.

Mới sáng sớm, Thẩm Độ đã biến mất không thấy tăm hơi, chắc là đi lấy lại lòng tự ái.

Bây giờ đã lấy lại lòng tự ái rồi, cho nên đến tìm cô tính sổ.

Lòng dạ của người đàn ông này thật hẹp hòi.
Lời của tác giả:

Đỗ Đỗ: (gọi là chồng)

Dung Dung: Ông nội

Đỗ Đỗ: … Kiếp này coi như bỏ.

***

Victoria’s Secret Velvet Petals: Mị chưa dùng thử mùi hương khác, mùi này rất dễ chịu, đề cử.