Hồi nhỏ, Dung Dung từng có một ước mơ.

Sau này lớn lên sẽ mở một cửa hàng bánh ngọt, ngày nào cũng được ăn bánh ngọt ngập mặt.

Tuy hiện giờ những chiếc bánh ngọt trước mặt không khoa trương giống vậy, nhưng cô chắc chắn không thể ăn hết.

Cô cắn dao nĩa, ngại ngùng nhìn Thẩm Độ đang ngồi bên cạnh.

Anh dựa vào ghế sô pha, một tay cầm điện thoại, dán mắt vào màn hình, tay kia vuốt ve mèo.

Mèo con đang nằm trên đùi anh, hai móng trước chống cằm, luôn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Độ rồi lại cúi xuống, tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ.

Bàn tay to thon dài, mạnh mẽ di chuyển trên lưng nó, Khả Ái ngẩng đầu lên kêu meo một tiếng. Thẩm Độ cúi xuống nhìn nó, sau đó nhoẻn miệng cười. Đầu ngón tay di chuyển đến cằm nó, gãi đại vài cái nhưng đầy dịu dàng.

Khả Ái nhắm mắt lại, rên ư ử thỏa mãn.

Người đàn ông bật cười, tiếp tục xem điện thoại.

Một người một mèo trông rất hài hòa.

Anh mặc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản, dáng vẻ rủ mắt khẽ cười còn đẹp hơn bé mèo.

Khả Ái vẫn chưa lớn, cả người gần như trắng muốt, đang nằm trên đùi anh. Dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi lại rất giống anh.

Dung Dung hơi khó chịu, giơ tay lên thúc vào cánh tay anh, “Anh cẩn thận kẻo nó rụng lông dính vào quần anh.”

“Không sao.”

Cô nghẹn lời, đành phải quay đầu đi lẳng lặng ăn bánh ngọt của mình.

Cô ăn được hai miếng lại cảm thấy nhạt nhẽo. Nhìn cảnh tượng người kia đang chơi đùa với mèo, cô liền bỏ dao nĩa xuống, ôm lấy Khả Ái ném nó xuống đất.

“Hửm?” Thẩm Độ lầm bầm theo bản năng, hỏi cô: “Sao vậy?”

Dung Dung chỉ vào đùi anh, “Rụng lông.”

Trên quần tây đen dính một ít lông mèo màu trắng.

Khả Ái bị đuổi xuống ghế sô pha lại nhảy tót lên, giẫm đệm thịt lên người Thẩm Độ, đối mặt với anh.

Hoặc có lẽ nó muốn một nơi làm ổ, Dung Dung thấy nó giẫm lên giữa đùi của anh, nằm giữa hai chân anh trong tư thế vô cùng lười biếng.

Mèo rất nhẹ, bị giẫm lên chắc không đau. Thẩm Độ cũng không có hành động gì dữ dội, nhưng vẫn hơi nhíu mày, muốn gỡ móng vuốt của nó ra.

Bị gỡ móng vuốt ra, Khả Ái liền xem chỗ ấy là cái gối.

Sau đó thản nhiên nhắm mắt lại.

Dung Dung suýt nữa ngẩn tò te. Bình thường Khả Ái nằm trên đùi cô không quá nửa phút, có thêm một cái gối mà đã khoan khoái rồi?

Mèo con rất ấm áp, chỉ nằm một lúc mà Thẩm Độ đã có cảm giác hơi nóng thấm vào da thịt xuyên qua lớp quần tây.

Người đàn ông khẽ hỏi cô: “Bình thường nó ngủ ở chỗ này của em à?”

Toàn bộ sự chú ý của Dung Dung đổ dồn vào bé mèo, bật thốt: “Em không có cái đó.”

Nghĩa là em thấy mèo nhà em xem anh là cái gối ngủ.

Người đàn ông khựng lại hai giây kỳ lạ, hiếm khi bị một câu nói làm nghẹn họng.

Bầu không khí hơi lúng túng, Dung Dung rụt rè bổ sung: “… Nó cũng chỉ nằm một lúc thôi, sẽ không ngủ thật đâu, anh yên tâm.”

Thẩm Độ híp mắt nhìn cô, “Yên tâm cái gì?”

Dung Dung nặn ra một nụ cười gượng gạo, lóng ngóng cắn vào dao nĩa, “Đừng hỏi nữa, em và anh đều hiểu mà.”

Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt mơ hồ, qua một hồi mới lạnh nhạt hỏi ngược lại cô: “Em hiểu cái gì?”

Dung Dung vốn không có đủ kiến thức lý luận, thật ra chỉ hiểu biết lơ mơ về phương diện này. Cô cho rằng Thẩm Độ đang xuống nước mới cố tình giả ngu, thế là đứng dậy định ôm mèo đi.

“Em ôm nó lên giường ngủ.”

Mèo vốn dĩ rất nhạy cảm với mọi động tĩnh xung quanh. Dung Dung vừa mới duỗi tay tới, nó liền mở mắt ra. Vừa bị nhấc lên, Khả Ái liền biết phải vươn móng ra, túm chặt lấy quần Thẩm Độ.

Dung Dung chau mày, kéo nó một cái theo bản năng.

Khả Ái nắm chặt hơn, móng vuốt và vải ma sát với nhau, phát ra một âm thanh nhỏ.

Mỗi người đàn ông đều phản ứng cực nhanh vào lúc này.

Thẩm Độ nhíu mày, gỡ móng vuốt của Khả Ái ra, khép hai chân lại, lấy tay che đi chỗ suýt nữa bị mèo cào trầy.

Phản ứng nhanh lẹ chỉ có vài giây, Dung Dung đã nhìn thấy hết tất cả, sắc mặt phức tạp.

Cô do dự cả buổi. Nhưng với tư cách là chủ nhân của kẻ đầu têu, cô vẫn có trách nhiệm hỏi ra câu này: “Anh không bị thương chứ?”

Người ta không trả lời cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô với bộ dạng vô cùng thê thảm.

“Nếu bị thương thì phải nói ra.” Dung Dung vuốt ve bé mèo trong lòng, rất sợ Thẩm Độ nổi giận sẽ mang nó đi nấu canh mèo, “Giữa người yêu của nhau không cần so đo những thứ này.”

Cuối cùng người đàn ông suy sụp, lỗ tai hơi ửng đỏ, giống như đang trách cứ cô, “Dung Dung, bớt nói vài câu có được không?”

Dung Dung sững sờ gật đầu, giả vờ đánh Khả Ái hai phát.

Cuối cùng cô còn cười tươi, giải vây cho mình, “May mà em không nuôi chó.”

Thẩm Độ nghiêm mặt hỏi cô: “Em mong đợi lắm à?”

Dung Dung nuốt nước miếng, “Anh không được vu oan cho em.”

“Em yên tâm.” Thẩm Độ nhướng mày, ung dung nói: “Vì em, anh sẽ bảo vệ nó thật tốt.”

Dung Dung thốt ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Hình như cuộc đối thoại của bọn họ ngày càng lạ lùng.

Rõ ràng không ai nói những từ cấm, nhưng lại cảm thấy có mùi nói chuyện giữa người lớn.

Quả thật đêm nay rất phi xã hội chủ nghĩa.

Dung Dung nắm lấy vạt váy, tiếp tục ngồi xuống ăn bánh ngọt.

Cô đang ăn nhưng lòng không yên.

Thẩm Độ không nhìn cô mà chỉ lo chọc mèo, cô cảm thấy nhạt nhẽo. Bây giờ Thẩm Độ không chọc mèo nữa mà lại nhìn cô ăn, cô ăn thế nào cũng cảm thấy bất lịch sự.

Không biết Khả Ái lại bò lên từ lúc nào, bộ dạng giống như muốn tìm một cái gối. Dung Dung hơi bực bội nhấc nó lên, rồi lại quăng nó xuống đất.

“Không được nằm ở đây, muốn nằm thì về ổ của mày.”

Một con mèo sao có thể hiểu được những lời này, bị quăng xuống đất nhưng vẫn kiên nhẫn, tiếp tục bò lên.

Dung Dung hừ lạnh, nằm ngang trên ghế sô pha, thuận tiện nằm lên đùi Thẩm Độ.

Sau đó, cô nhìn Khả Ái với vẻ đắc ý, “Tao cũng muốn nằm ở đây, mày cút sang một bên.”

Khả Ái liền nhảy tót lên người cô, giẫm đạp vài cái để tìm một chỗ mềm mại nhất, đổi một cái gối thoải mái khác và nằm xuống.

Lần này Thẩm Độ đã quăng nó xuống đất.

Cuối cùng Khả Ái bỏ cuộc, đi sang bên cạnh mài móng vuốt.

Anh nhướng mày, cúi đầu nhìn cô bé đang nằm trên đùi mình, “Bình thường nó còn thích ngủ trên đó à?”

Dung Dung chống người dậy, bối rối nhìn anh.

Không đợi cô trả lời, người đàn ông đảo mắt, vén tóc mái của cô qua, im lặng hai giây mới nhàn nhạt nói ra: “Anh cũng muốn nằm trên đó.”

“…”

Cô đỏ mặt xiên một miếng bánh rất lớn, bỏ vào miệng anh trước khi anh kịp phản ứng.

Thẩm Độ há miệng theo bản năng, trên khóe miệng dính một ít kem.

Anh cũng không tức giận, chuyển động yết hầu, ăn miếng bánh đó rồi lẳng lặng nhìn cô.

Dung Dung chột dạ vì mình đã đút một miếng lớn, rút tờ khăn giấy ra đưa cho anh, muốn để anh lau miệng.

Người đàn ông ngồi yên, chỉ đưa mặt đến gần cô, “Ai làm thì người đó chịu trách nhiệm.”

Dung Dung cắn môi, thô lỗ phủ khăn giấy lên miệng anh rồi chùi loạn xạ.

“Dung Dung.” Cuối cùng Thẩm Độ né người ra sau, vẻ mặt bất lực, “Em làm anh đau.”

Dung Dung chửi thầm trong bụng.

Là do anh quyến rũ trước mà!

Cô hét lên một tiếng, hai tay bấu lấy vai Thẩm Độ, ghì chặt anh vào ghế sô pha.

Người đàn ông vẫn ung dung nhìn cô bằng cặp mắt trong veo và cuốn hút.

Dung Dung cúi đầu, cắn lên miệng anh một cái.

Cô muốn dùng đầu lưỡi cạy bừa bãi hàm răng của người đàn ông ra, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười nghẹn phát ra từ cổ họng của anh, âu yếm xoa đầu cô.

Sau đó anh ngoan ngoãn mở răng ra.

Dung Dung không biết thực hiện hành động cưỡng hôn như thế nào. Cô cũng không biết làm hành động quấn lấy lưỡi nhau như thế nào, tìm được đầu lưỡi của Thẩm Độ liền quấn lấy nó rồi mút thật mạnh.

Âm thanh trao đổi nước bọt khiến tim cô càng đập nhanh hơn.

Cô không biết lấy hơi, cố hết sức hớp lấy không khí trong miệng Thẩm Độ. Người đàn ông khẽ rên rỉ, giống như hơi khó chịu.

Dung Dung đỏ mặt, ngẩng đầu lên đối mặt với chóp mũi của anh.

Thẩm Độ chậm rãi hít một hơi, tức giận nhéo má cô, “Em nhẹ một chút được không?”

“Không được.” Dung Dung nhìn anh với vẻ mặt khó mà bình tĩnh nổi, giọng nói hơi run, “Là anh quyến rũ em trước.”

“Anh biết.” Thẩm Độ ôm cô ngồi dậy, cười khẽ và hôn nhẹ lên mắt cô, “Vì vậy anh chịu trách nhiệm.”

Anh lại hôn lên môi cô, đôi mắt trong veo đầy tươi cười.

Dung Dung đang quỳ gối giữa hai chân anh, dần dần chân đã hơi tê rần.

Cô chuyển động đầu gối, muốn để chân dễ chịu hơn. Xương đầu gối cứng rắn vô tình đụng vào nơi nào đó của anh.

Người đàn ông lại xuýt xoa, nghe có vẻ hơi đau đớn.

Anh chống cằm lên vai Dung Dung, giọng nói khàn khàn, tiếng nói chuyện hơi đứt quãng, “Em giống như mèo con nhà em vậy, xấu xa như nhau.”

Dung Dung rụt người ra sau, “Anh bị thương thật à?”

Cô ôm lấy mặt Thẩm Độ mới phát hiện trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

Đau đến vậy à?

Dung Dung lau mồ hôi cho anh, giọng điệu lo lắng, “Anh không sau chứ?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu.

“Anh đổ mồ hôi rồi kìa.” Dung Dung lại sờ lên mặt anh, “Mặt cũng rất nóng.”

Thẩm Độ cười khổ, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, “Anh không có đau.”

“Anh không cần an ủi em.” Cô bé nói rất nhỏ: “Đều là lỗi của em.”

Có đôi khi anh không muốn hiểu rõ câu nói đó.

Nhưng có lúc cô rất trong sáng, có lúc lại biết tuốt. Quả thật Thẩm Độ không thể hiểu nổi rốt cuộc cô biết được gì về những thứ này.

Anh muốn đi từng bước, nhưng cô lại vô thức quyến rũ từng dây thần kinh của anh.

Anh cũng không muốn ghẹo cô đỏ mặt, nhưng cuối cùng anh thường bị cô cho vào thế bí.

Chẳng hạn như bây giờ.

Thẩm Độ duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt cô, thở hổn hển mắng cô:

“Cô bé ngốc, anh đang kiềm chế.”

Chắc là cô đã hiểu ra, vẻ mặt vừa nãy còn ngập tràn áy náy đột nhiên thay đổi.

Vừa xấu hổ, vừa luống cuống.

Sau đó sắc mặt của cô lại trở nên nghiêm túc và quyết đoán.

Thẩm Độ thở dài, ra hiệu cô đứng dậy, sau khi bình tĩnh lại mới chuyển chủ đề, “Em bảo hôm nay làm việc cả ngày là làm gì?”

Dung Dung ngẩn người, “À, em đã đồng ý hợp tác với một thương hiệu, cần phải vẽ hoa văn cho vỏ ngoài bảng phấn mắt mới của họ.”

“Cho anh xem thử được không?”

“Nhưng mà anh không có hứng thú với hội họa mà.” Cô chớp mắt, không hiểu nổi.

“Anh không có hứng thú với hội họa, nhưng anh có hứng thú với em.” Thẩm Độ chỉnh lại áo sơ mi nhăn nhúm, “Anh có vinh hạnh được xem thử không?”

Dĩ nhiên Dung Dung đồng ý, đứng dậy dắt anh đi vào phòng vẽ.

Bật đèn lên, hầu hết các bức tranh trên tường đều được cô phủ kín bằng vải trắng, chỉ có một vài trang giấy khổ nhỏ nằm nghiêng trên bản vẽ còn lộ ra ngoài.

Tất cả đều là trái cây.

Đào, chanh tây, kiwi và dưa hấu.

Dung Dung cười hỏi: “Đẹp không?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Độ thấy tác phẩm của cô, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc.

Anh gật đầu, “Rất đẹp. Em chỉ vẽ tranh sơn dầu thôi à?”

“Bình thường nếu rảnh rỗi cũng vẽ phác họa.”

Thẩm Độ không hỏi nữa, Dung Dung nghĩ có lẽ anh không am hiểu về phương diện này nên không có gì để hỏi.

Cô hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Không phải anh rất giỏi đạo mấy câu tâng bốc sao? Sao đứng trước mặt em mà không khen em?”

Thẩm Độ rủ mắt nhìn cô.

“Sao nào, anh không phải là fan của em sao?” Dung Dung nhướng mắt lên, giọng điệu có chút đắc ý, “Lại còn là đại gia hạng nhất của bảng xếp hạng quà tặng.”

Thẩm Độ mấp máy môi, vẻ mặt khó xử.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Dung Dung nhìn màn hình hiển thị người gọi tới liền đi ra ngoài.

“Em đi nghe điện thoại.”

Sau khi cô đi ra ngoài, Thẩm Độ nhìn sơ những bức tranh được phủ vải trắng xung quanh.

Tất nhiên anh cũng không thể đi tới vén lên.

Anh chỉ chú ý tới mấy bản nháp nằm bừa bãi trên bàn cô.

Thẩm Độ đi tới, quả nhiên đều là một số bản phác họa. Độ dày đường nét không đồng đều, chắc là bản tập luyện thường ngày của cô.

Anh vươn tay lật xem qua vài tờ.

Cho đến khi lộ ra vài bức tranh với nét vẽ tinh tế ở dưới cùng.

Thẩm Độ rút ra xem theo bản năng.

Đường nét của người trong bức tranh quá đỗi quen thuộc. Đó là gương mặt mà mỗi sáng anh thức dậy đều có thể thấy khi soi gương.

Ở góc dưới bên phải là tên của người đàn ông và ngày tháng ký tên.

Rất sớm, vào thời điểm năm ngoái.

Còn có một trái tim.

Cửa phòng vẽ lại được mở ra, giọng điệu của Dung Dung hơi phấn khích, “Anh Thẩm, tháng sau em sẽ đi Pháp…”

Cô còn chưa nói xong, toàn bộ tầm mắt đều bị lồng ngực của người đàn ông che khuất, cái gáy bị người ta ghì chặt, trên môi có cảm giác ấm áp.

Một nụ hôn rất mãnh liệt ập đến.

Dung Dung không kịp phản ứng, dựa vào cửa mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn.

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào gò má cô.

Anh cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn bị bại lộ.

Giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng cuốn hút đạo lại lời tâng bốc mà fans thường nói.

“Dung Dung, lên giường với fan không?”
Lời của tác giả:

Xoạc!!!!! Dũng cảm xoạc!!! Không xoạc không phải Mary Sue!!!

***

Chương này không có sản phẩm gì cả, chủ yếu là tuyến tình cảm.

Cho nên mị đã lấy Bánh hoa hồng su kem làm tiêu đề.