*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ cũng không ngờ câu đầu tiên mà Thẩm Độ nói với mình lại là như vậy, nụ cười trên môi Tô An chợt tắt ngúm.

Cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Anh không nhớ sao?”

Giọng của Thẩm Độ vẫn hờ hững, “Chúng ta có quen biết à?”

Tô An giấu đi sự mất mát trong mắt, khẽ khàng nói: “Chúng ta học cùng trường cấp Ba, em còn theo bố đến nhà anh chơi.”

Thấy Thẩm Độ vẫn không bộc lộ biểu cảm gì, Tô An hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Năm đó anh là người duy nhất của khoa Quốc tế nhận được thư mời nhập học, nhưng vẫn tham gia thi tuyển sinh đại học.”

Dĩ nhiên Thẩm Độ nhớ những chuyện liên quan đến mình.

“Xin chào.”

Thẩm Độ khẽ gật đầu, sau đó lại nhướng mắt lên, cất bước đi lướt qua người cô ấy.

Tô An cắn môi, thấy Thẩm Độ đi tới trước mặt một cô gái. Cô gái đó chỉ tay về một hướng, Thẩm Độ liền đi theo hướng đó.

Chỉ để lại bóng lưng cao gầy.

Cô rảo bước đến trước mặt cô gái đó, nhíu mày hỏi: “Thẩm Độ đi đâu vậy?”

“Nhà vệ sinh.” Hình như cô gái bị dáng vẻ của cô dọa sợ, vô thức rụt vai và chỉ tay về phía nhà vệ sinh.

Cô nhớ rõ từng cái chau mày, từng tiếng cười của Thẩm Độ thời niên thiếu. Thậm chí cô còn lặng lẽ ghi lại thành tích mỗi môn học của anh trong quyển nhật ký.

Thậm chí cô còn nhớ rừng cây dương ở ngọn núi sau trường học, Thẩm Độ thường xuyên nằm nghỉ ngơi trên băng ghế đá dưới bóng cây, úp sách lên mặt, kê hai tay sau gáy.

Ánh mặt trời le lói xuyên qua lá cây tạo thành những lỗ nhỏ, rải rác trên mặt đất.

Một số vương vãi trên mái tóc màu nâu vàng của anh.

Hoài niệm về tình cảm này, Tô An không muốn suy nghĩ nhiều, cứ thế đi theo.

Chó Lương vừa bị hai người kia dọa sợ, ngay sau đó lại bị một đám người vây quanh.

Cô cười nói cứng ngắc: “Mấy cô cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu à?”

***

Dung Dung ngẩn người nhìn mình trong gương.

Người trong gương trợn tròn đôi mắt hạnh nhân, hai má phồng lên, bộ dạng bực bội và xấu hổ.

Bất chợt có người đứng đằng sau nhìn cô qua gương, khẽ nói gì đó, nhưng cũng chỉ là lầm bầm vài câu rồi bỏ đi.

Cho đến khi có một bóng dáng quen thuộc đi vào.

Nhưng cũng không vào buồng riêng như cô, mà là đứng rửa tay trước bồn rửa mặt.

Tính cách của Tô An vốn dĩ lạnh lùng, hôm nay vẻ mặt lại chất chứa tâm sự, lúc này trông càng khó gần hơn.

Hình như cô ấy không hề để ý đến sự tồn tại của Dung Dung. Cho đến khi ngước mắt lên nhìn vào gương, cô ấy mới liếc mắt sang cô.

Hiển nhiên cái liếc mắt này cũng thấy được bàn tay của cô dưới vòi nước. Trên ngón tay trần mảnh khảnh không còn dấu vết của chiếc nhẫn.

Tô An lơ đãng hỏi cô: “Sao cô không đeo chiếc nhẫn kim cương kia nữa?”

Cảm giác mà Dung Dung dành cho cô ấy hơi phức tạp, nhưng người ta đã mở miệng hỏi cũng không thể không trả lời, “Cất rồi.”

“Cô cố tình đeo để chọc tức người phụ nữ kia à?” Tô An nhanh chóng có phản ứng, lạnh nhạt nói: “Thật ra không cần làm vậy. Hạng phụ nữ đó cho rằng có tiền là có thể bước vào giới thượng lưu, người ngoài chỉ xem chị ta là trò hề. Người thông minh vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt giữa cô và chị ta. Quá so đo với chị ta ngược lại sẽ đánh mất phong cách của chính cô.”

Tất nhiên Dung Dung hiểu ý nghĩa câu nói của Tô An. Cô hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Nếu tôi không so đo với chị ta, cô có đảm bảo chị ta sẽ bỏ qua không?”

Dường như không ngờ cô ấy sẽ phản bác, Tô An hơi nhướng mày, giọng điệu pha chút bông đùa, “Nếu chuyện gì cô cũng so đo, chẳng phải cuộc sống sẽ rất nhạt nhẽo sao?”

Dung Dung lại không thực sự nổi giận, dù gì trước đây cô đã từng nghĩ như vậy.

Cô thờ ơ đáp lại: “Mỗi người giải quyết vấn đề theo cách khác nhau.”

Tô An lại nhận ra cô ấy thay đổi thái độ, nghiêng người về phía trước kiểm tra lớp trang điểm trên mặt mình, nhưng lời nói ra là để Dung Dung nghe, “Cô bé, lúc nãy còn lịch sự nhã nhặn mà, sao mới đó đã lật mặt rồi? Chị đã chọc cưng giận chuyện gì thế?”

Dung Dung nghe không lọt tai hai chữ cô bé.

Cô rủ mắt, lắc đầu phủ nhận, “Không có, chẳng qua lúc nãy cô tùy tiện đánh giá hành vi của tôi khiến tôi hơi khó chịu.”

“Được rồi, xin lỗi cô. Tôi thừa nhận mỗi người nhìn nhận vấn đề theo cách khác nhau.” Tô An nhún vai, chống tay lên bồn rửa mặt và cười với cô trong gương, lên giọng: “Hiếm khi tôi cảm thấy có tôi và cô giống nhau ở nơi này.”

Dung Dung cau mày, “Giống cái gì?”

Tô An cười mà không nói, đột nhiên thay đổi chủ đề, “Cô biết Thẩm Độ chứ?”

Cô càng nghe không lọt tai hai chữ Thẩm Độ, vì vậy thái độ càng cứng ngắc hơn lúc nãy, “Biết.”

“Mấy năm nay anh ấy ở thành phố Thanh Hà có quen bạn gái không?”

Dung Dung khó hiểu, sao cô biết Thẩm Độ có quen bạn gái hay không.

Tô An nhướng mày, “Cô và anh ấy cùng trong giới, chưa từng nghe qua à?”

Không đợi Dung Dung trả lời, cô ấy đã tự xác nhận trước, “Cũng đúng, ánh mắt của anh ấy cao mà.”

Dung Dung thực sự rất tò mò, bất chấp giả tạo, hỏi thẳng thắc mắc trong lòng: “Cô có quen biết với anh ấy?”

Tô An tự giễu, “Tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy đã quên béng tôi từ lâu rồi.”

Trong đôi mắt có nỗi mất mát và hoài niệm.

Dung Dung nắm chặt tay, cảm giác ớn lạnh nhất thời lan ra từ chân đến toàn thân.

Đúng là có quen biết.

“Không nói với cô nữa, tôi đi chặn người đây.” Tô An đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng, nhướng mày cười với cô, “Giữ bí mật giúp tôi nhé, đừng nói cho người khác biết.”

Đèn trong nhà vệ sinh rực rỡ, nhưng Dung Dung lại thấy chói mắt một cách khó hiểu.  

Cô đi theo sau Tô An ra khỏi nhà vệ sinh.

Giữa nhà vệ sinh nam nữ được ngăn cách bởi một hành lang, đi ra khỏi chỗ rẽ là hội trường.

Tô An đi đằng trước cô. Dung Dung chỉ thấy cô ấy đi tới chỗ rẽ, vô tình liếc nhìn sang hướng kế bên liền nở nụ cười trên môi, “Thẩm Độ, anh đứng đây đợi ai à?”

Cô không thấy được khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thể nghe thấy giọng nói to rõ quen thuộc, “Ừ.”

Dung Dung cắn môi.

Anh thích đứng đợi người khác trước nhà vệ sinh lắm à?!

Cô rất muốn đi tới phá hỏng hình ảnh nhiều năm gặp lại đẹp đẽ này, nhưng lý trí bảo cô phải bình tĩnh.

Lúc này cô phải làm như không thấy mới đúng.

Nhất thời cô cũng chẳng thèm quan tâm rốt cuộc hai người này từng quen biết nhau bao nhiêu năm, Dung Dung xách váy lên, sải bước đi qua người Tô An trong tư thế bất cần, định đi tìm chó Lương trút giận.

Đuôi tóc uốn xoăn nhẹ giống hệt độ cong chiếc váy, lúc đi lướt qua còn mang theo mùi hương thoang thoảng.

Thẩm Độ nhếch môi, ban đầu chỉ đứng dựa vào tường lười biếng, lúc này hất chân lên, duỗi tay ra bắt lấy chính xác cánh tay trắng mịn kia.

Cảm giác ấm áp lưu lại trên da khiến người ta rùng mình.

Dung Dung cứng người, quay đầu lại trừng anh.

Thẩm Độ hơi sửng sốt, thấy rõ sự tức giận trong đôi mắt hạnh nhân sáng ngời của cô.

Màu chàm ở đuôi mắt làm đôi mắt cô quyến rũ và lạnh lùng hơn.

“Đi đâu vậy?” Giọng của Thẩm Độ hơi trầm xuống, rủ mắt nhìn cô, “Chờ cô rất lâu mà thấy tôi đã chạy rồi?”

Dung Dung: “…”

Tô An siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, đi đến bên cạnh hai người, nhíu mày hỏi: “Thẩm Độ, hai người có quen biết nhau à?”

“Không quen thì tôi đợi cô ấy làm gì?” Thẩm Độ thờ ơ đáp lại câu hỏi của Tô An, nhưng không nhìn cô ấy lần nào. Anh chỉ cúi đầu, dán mắt vào cô bé đang bối rối trước mặt, “Giận tôi à?”

Dung Dung: “…”

Người này học tâm lý học hả? Sao đã nhìn ra rồi?

Bị đánh trúng cảm xúc, lửa giận trong lòng Dung Dung nhất thời vơi đi hơn phân nửa.

Tô An hơi cắn môi, giọng điệu đã không còn bình tĩnh như lúc nãy, “Thẩm Độ, chúng ta đã lâu không gặp. Xem như là bạn học ôn lại chuyện cũ, anh trò chuyện với em chút được không?”

“Cô nhận được thư mời họp lớp chưa?” Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn cô ấy, lạnh nhạt nói: “Đến lúc đó kể lại chuyện cũ cũng chưa muộn. Tôi có chút chuyện riêng phải xử lý, xin lỗi.”

Anh nói xong thì đặt tay lên đầu Dung Dung, thúc giục cô đi qua bên kia, “Cô lại đây, chúng ta trò chuyện chút.”

Cô bé bất đắc dĩ đi theo anh, hai tay cựa quậy muốn gỡ tay anh ra, “Đừng đè lên đầu, hôm nay tôi làm tóc đó.”

Tô An nhìn theo bóng lưng của hai người, nụ cười mỉa mai trên mặt càng lộ rõ.

Đó là người đàn ông mà mày theo đuổi đến thành phố Thanh Hà.

Thậm chí anh ấy viện cớ ôn lại chuyện cũ rất qua loa.

Dung Dung bị anh kéo đến một góc hẻo lánh. Ánh đèn ở đây rất tối, hai người đứng đối mặt cũng chỉ có thể thấy ánh sáng mờ ảo trong mắt nhau.

Cô dựa vào tường, ỷ vào việc Thẩm Độ không thấy được nét mặt của cô nên lè lưỡi về phía anh.

Kết quả là vừa mới rút lưỡi về đã bị anh nhéo má, hạ giọng uy hiếp, “Hửm?”

Thị lực của tên này tốt thế.

Bị cận thị và loạn thị không nhẹ, Dung Dung bĩu môi, bấu móng tay vào vách tường sau lưng, khẽ hỏi anh: “Trò chuyện cái gì?”

“Rốt cuộc tại sao cô bỏ chạy?” Thẩm Độ khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên ẩn chứa nụ cười trong bóng tối, “Gặp rắc rối à?”

Dung Dung nhăn nhó, giọng điệu không vui, “Tôi đi vệ sinh cũng không được à?”

“Vậy lúc nãy tại sao cô chạy đi?” Thẩm Độ khẽ hừ, nghe có vẻ bực tức.

Dung Dung trợn tròn mắt, “Tôi không thể quấy rầy anh và bạn học cũ của anh ôn lại chuyện cũ đúng chứ?”

“Cô nói cô gái kia?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ nói tôi?” Vị chua trong giọng điệu của Dung Dung đã sắp tràn ra, cuối cùng còn chê bai người đàn ông trước mặt, “Anh già quá rồi, không xứng làm bạn học của tôi.”

Thẩm Độ: “…”

“Nói đi, hai người là bạn cũ đã quen biết nhau bao nhiêu năm? Cô ấy còn hỏi thăm tôi về chuyện có liên quan tới anh, rõ ràng đến đây đã có sự chuẩn bị.” Dung Dung lầm bầm, thấy người trước mặt không trả lời lại lên giọng: “Thanh mai trúc mã? Hay là ngồi cùng bàn với anh?”

Thẩm Độ không trả lời cô, mà chỉ hỏi một câu không liên quan: “Cô ấy hỏi thăm cái gì?”

Dung Dung nổi điên, “Phụ nữ hỏi thăm đàn ông còn có thể hỏi thăm cái gì? Tình sử đó.”

“Vậy cô trả lời sao?”

“Tôi không biết, anh bảo tôi trả lời thế nào?” Dung Dung dán mắt vào kẹp cà vạt màu bạc hơi phát sáng của anh, “Tôi không phải là loại người xuyên tạc sau lưng.”

Thẩm Độ im lặng một lúc.

Ban đầu đôi mắt sâu thẳm dừng tại đôi môi hơi trề ra của cô, một lúc sau mới di chuyển đến chỗ xương quai xanh dưới cổ cô.

Hôm nay cô mặc một cây xanh.

VCA ngọc tủy xanh lam* đính kim cương, viên kim cương tinh xảo ở giữa cỏ bốn lá sáng lấp lánh như nơi sâu thẳm trong mắt cô.

*VCA ngọc tủy xanh lam: xem hình minh họa



Thậm chí còn không đẹp bằng đôi mắt cô.

“Dung Dung.” Anh cúi người ghé vào tai cô bé, giọng nói tê tái, “Vì cô không trả lời được nên mới giận tôi à?”

Dung Dung phản bác theo bản năng, “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

“Ồ.” Người đàn ông nhướng mày, nụ cười ẩn giấu trong bóng tối, “Vậy là ghen rồi.”

Dung Dung: “… Không phải!”

Thẩm Độ vui vẻ vân vê vành tai của cô, giọng càng dịu dàng hơn lúc nãy, “Nếu cô ghen, tôi sẽ dạy cô cách chọc tức cô ấy.”

“…”

“Cô cứ nói cô biết.” Thẩm Độ khẽ cười, chính mình cũng không chịu nổi, tạm dừng một lát mới chậm rãi nói: “Vì cô chính là bạn gái của tôi.”
Lời của tác giả:

VCA ngọc tủy xanh lam đính kim cương: Phiên bản giới hạn toàn cầu năm 2010. Hôm nay Dung Dung của chúng ta mặc nguyên cây xanh ~