*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà của Thẩm Độ nằm ở góc Đông Nam cao tầng của vịnh Thâm Quyến số 1. Dung Dung vừa bước vào đã nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài sân thượng ngay phía trước.

Bà Lộ Thư Nhã thấy cô có vẻ tò mò với sân thượng nên kéo cô tới đó, chỉ tay về phía vịnh Thâm Quyến trong veo như cái bóng bầu trời phản chiếu, “Sân thượng này có thể nhìn toàn cảnh 270 độ, buổi tối đứng đây ngắm cảnh đêm rất đẹp. Con nhìn sang trái chính là The MixC.”

Cô nhìn sang theo hướng tay của Lộ Thư Nhã. Có một tháp chuông cao vút, đứng sừng sững ở bên trái trước mắt. Ánh nắng chiếu vào tấm kính, phản chiếu một quầng sáng rất chói mắt.

“Nhìn sang phải đều là cảnh biển, phía sau có núi bao bọc.” Lộ Thư Nhã từ tốn giới thiệu từng cái cho cô: “Nhưng hiện giờ thời tiết hơi lạnh vào ban đêm, đứng lâu có thể bị cảm. Trong mỗi phòng đều có cửa sổ sát đất, con ở trong phòng ngắm nhìn là được. Con suy nghĩ thử xem muốn ở bên nào?”

Dung Dung cười, “Bên nào cũng được ạ.”

Bà Lộ Thư Nhã dẫn cô đi qua hành lang dài, đi ngang qua một quầy bar nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông. Trong tủ âm tường của quầy bar có nhiều chai rượu có xuất xứ khác nhau, sắp xếp không theo quy tắc.



REPORT THIS AD

Bây giờ trời còn sáng, đèn trần vẫn chưa bật, nhưng Dung Dung đoán chắc là có rất nhiều loại đèn mờ.

“Những chai rượu này chỉ trưng cho đẹp. Những chai rượu hảo hạng đều được cất trong hầm rượu dưới lòng đất ở vịnh Thiên Cầm bên kia.” Bà Lộ Thư Nhã tò mò hỏi: “Con muốn nếm thử rượu không?”

Dung Dung lắc đầu, “Con không uống nhiều.”

Cô từng uống vài lần khi còn học đại học, tất cả đều là bia lon mua trong siêu thị tự động ở gần ký túc xá. Có lúc không có cảm hứng vẽ tranh, cô sẽ uống một ngụm.

“Nếu con muốn uống, dì sẽ bảo người cầm một chai tới.”

“Không cần đâu, cảm ơn dì.”

Vốn dĩ ăn nhờ ở đậu ở đây đã khiến Dung Dung rất áy náy, cô làm gì dám đòi hỏi uống rượu.

Phòng của cô đối diện ngay quầy bar, đi vào là có thể thấy khung cảnh vịnh ngoằn nghèo ngoài cửa sổ.

Thẩm Độ đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu. Dung Dung mở vali ra, định lấy mấy món mới mua chưa khui ra trước.

Bà Lộ Thư Nhã thấy cô lấy ra từng hộp mỹ phẩm dưỡng da, dở khóc dở cười, “Con còn trẻ mà, không cần mua nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da như vậy đâu.”

“Đây là công việc của con.” Dung Dung ngẩng đầu cười với bà ấy, “Con đăng video lên mạng, đánh giá một số loại mỹ phẩm dưỡng da này.”

Bà Lộ Thư Nhã sáng mắt lên, “Vậy chắc con biết nhiều về chăm sóc da nhỉ?”

Ngoài miệng Dung Dung vẫn khiêm tốn, “Cũng tàm tạm ạ.”

“Con lại xem thử mặt của dì đi.” Bà Lộ Thư Nhã đi tới trước mặt cô, chỉ vào mặt mình, khẽ nói: “Mỗi tuần tốn biết bao nhiêu tiền đi thẩm mỹ viện mà vẫn không chống lại nếp nhăn.”

Thật ra trông bà ấy rất trẻ, làn da mọng nước, nếp nhăn ở khóe mắt hầu như không đáng kể, da dẻ mịn màng, không nhìn thấy lỗ chân lông.

“Bình thường dì dùng mỹ phẩm dưỡng da nào ạ?”

Bà Lộ Thư Nhã dẫn cô tới thẳng phòng trang điểm của mình.

Nhìn thấy những chai lọ quý giá khắp nơi, Dung Dung cảm thấy mẹ Thẩm Độ hoàn toàn có tư cách làm blogger làm đẹp.

“Gần đây dì rất thích dùng dòng Guerlain Black Orchidee* này. Nó có một cây mát xa đồng bộ, tối nào dì cũng dùng nó mát xa mặt.”

*Guerlain Black Orchidee: Đây là loại kem mới chuyên dưỡng sâu vùng da mỏng manh dễ nhạy cảm trên khuôn mặt, với các thành phần quan trọng giúp tăng cường cơ chế bảo vệ da, cho phép làn da tự tái tạo và chống lại các dấu hiệu lão hoá.

guerlainGuerlain Black Orchidee (hình minh họa)

Một khi nhắc tới chủ đề chung, hai người phụ nữ sẽ không thể ngừng nói.

Dung Dung mới ngoài 20 tuổi, vẫn chưa bắt đầu chống lão hóa. Các mỹ phẩm dưỡng da mà cô đang dùng đều có công dụng dưỡng ẩm và làm trắng da. Lúc bà Lộ Thư Nhã phổ cập kiến thức chống lão hóa, xóa nếp nhăn, cô mở to mắt, nhìn không chớp mắt, rất chăm chú nghe bà ấy nói.

Một người phụ nữ muốn chống lại sự bào mòn của thời gian thì phải chịu xài tiền.

Không có gì có thể làm khuôn mặt mãi mãi tươi trẻ hơn tiền.

“Nhưng bây giờ con còn trẻ, dùng quá sớm sẽ tạo gánh nặng cho da.” Lộ Thư Nhã nghiêng đầu cười, duỗi tay nhéo vào gò má mịn màng của Dung Dung, “Qua vài năm nữa, con có thể cân nhắc những vấn đề này.”

Vốn dĩ bà Lộ Thư Nhã nhờ cô chỉ dạy thêm, cuối cùng lại trở thành cô lắng nghe bà Lộ Thư Nhã nói.

Hai người phụ nữ ngồi trò chuyện rôm rả trong phòng trang điểm.

“Dì cảm thấy mình càng lớn tuổi lại càng thích những màu hồng đằm thắm.” Bà Lộ Thư Nhã thở dài một hơi, “Bố của Đỗ Đỗ nói dì luôn cố tỏ ra còn trẻ. Nếu dì không làm vậy, ông ấy để mắt tới các cô bé trẻ đẹp bên ngoài thì sao?”

Dung Dung cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ mỉm cười.

“Hôm nay dì thật sự xin lỗi vì đã hiểu lầm con.” Bà Lộ Thư Nhã thở dài, xin lỗi cô lần nữa, “Bình thường dì chưa từng thấy Đỗ Đỗ mang theo đồ của phụ nữ bên người. Dì thầm nghĩ lại là đứa diễn viên quèn nào đó dụ dỗ nó nhân lúc nó về thăm dì, vì vậy đã nói những lời rất quá đáng. Dì xin lỗi con lần nữa, con đừng để trong lòng nhé.”

Dung Dung mím môi, giọng điệu mơ hồ, “Dì từng bắt gặp rồi sao?”

“Tất nhiên, nếu không sao dì phản ứng gay gắt như vậy.” Bà Lộ Thư Nhã trợn to mắt, tức giận kể: “Khi Đỗ Đỗ của dì còn đi học, ngày nào cũng có mấy đứa con gái trong lớp gọi điện thoại tới nhà. May mà suốt ngày nó chỉ biết lên mạng chơi game, đánh nhau với lũ con trai, không đếm xỉa tới các cô bé nữ sinh đó. Hai năm trước vào Tết Nguyên Đán, không biết có một người phụ nữ từ đâu chui ra nói là Đỗ Đỗ qua đêm với cô ta và đã có thai. Lúc đó dì đã báo cảnh sát ngay.”

Dung Dung mở mang tầm mắt, sững sờ lắng nghe.

Bà Lộ Thư Nhã càng nói càng hăng, “Lúc đó Đỗ Đỗ nhà dì tối sầm mặt, đuổi thẳng cổ cô gái đó ra ngoài. Haiz, mỗi ngày dì không chỉ quản thúc bố của Đỗ Đỗ, mà còn phải lo lắng chuyện của Đỗ Đỗ nữa.”

Bà ấy kể luyên thuyên về những nỗi lòng lớn nhỏ về Thẩm Độ. Dung Dung chợt hiểu ra tại sao Thẩm Độ phải đến tỉnh khác lập nghiệp.

Nghe giọng nói líu lo của dì, khóe miệng của Dung Dung vẫn nở nụ cười mỉm.

Nếu mẹ cô còn sống chắc cũng thích lải nhải như bà.

Thậm chí cô không nhận ra nét dịu dàng thoáng qua trên mặt mình.

Đôi mắt lóe sáng, trong lòng dâng trào cảm xúc ngưỡng mộ.

Bà Lộ Thư Nhã chợt dừng lại, nói cảm ơn cô: “Cô bé, cảm ơn con đã nghe dì lải nhải nhiều như vậy.”

Dung Dung cười ngượng ngùng.

“Con thật sự rất xinh đẹp.” Bà Lộ Thư Nhã nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Không giống hotgirl mạng chút nào, giống minh tinh hơn.”

Lúc bà Lộ Thư Nhã nói ra hai chữ “hotgirl mạng” rất bình thản, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực.

Lúc Thẩm Độ tới gọi hai người ăn cơm tối, anh chợt cảm thấy bầu không khí giữa Dung Dung và mẹ mình khác hẳn.

Trên bàn ăn, anh vẫn giữ thói quen ăn không nói, ngủ không nói, lặng lẽ ăn cơm.

Hai người phụ nữ đối diện vẫn cười nói liên tục.

“Hôm nay con tô son gì vậy?” Lộ Thư Nhã tò mò hỏi Dung Dung: “Sao không bị trôi son?”

Dung Dung nhướng mày, “Là Kiko ạ, nghe nói hôn nhau cũng không trôi màu.”

Bà Lộ Thư Nhã kinh ngạc há hốc mồm, “Thật hay đùa vậy? Vậy dì phải mua một cây, đợi bố Đỗ Đỗ về sẽ thử với ông ấy.”

Thẩm Độ bị sặc, đứng dậy uống nước.

Dung Dung tinh ranh nhìn bóng lưng của anh ta, nở nụ cười gian xảo.

“Nhưng mà son không trôi sẽ rất khó tẩy. Nếu tẩy không sạch, có thể còn sót lại vi khuẩn, còn có thể làm thâm môi và màu môi.”

Thẩm Độ rất khó chịu với bữa cơm này.

Vì không hiểu gì cả.

Dung Dung ăn xong lại chui vào phòng trang điểm với bà Lộ Thư Nhã. Hai người cùng trò chuyện đến lúc tắt đèn đi ngủ. Thẩm Độ tắm xong rồi ra ngoài uống nước, thấy cửa phòng trang điểm chưa đóng lại. Hai người phụ nữ đưa lưng về phía anh, đang trao đổi trải nghiệm sử dụng sản phẩm.

Anh gõ cửa phòng, “Đến giờ giờ nghỉ ngơi rồi.”

“Đừng quấy rầy chúng tôi.” Bà Lộ Thư Nhã chán ghét xua tay anh, “Về phòng anh ngủ đi.”

Thẩm Độ: “…”

Dung Dung hào hứng lấy chiến lợi phẩm khi đi mua sắm vào hai ngày trước ra, chia sẻ với mẹ Thẩm Độ.

“Đây là màu anh đào rất hot trên mạng, dì thử đi.”

Cô đưa son tint YSL Clarinet 401* mới mua cho bà.

*YSL Clarinet 401: xem hình minh họa

ysl-401

Màu anh đào hơi đậm, kết cấu son tint YSL Clarinet ướt át hơn ống vàng. Sau khi tô một lớp sẽ có hiệu ứng tấm kính trong suốt.

Bà Lộ Thư Nhã đã thử và khá hài lòng, “Màu này đúng là đẹp.”

Lúc này Dung Dung phát huy đầy đủ bản năng của blogger làm đẹp, “Con đã cố tình đi tìm các màu thay thế. Son tint MAC Lollipop 106 và son Kiko Clarinet 416 đều là những màu rất đẹp.”

Bà Lộ Thư Nhã dở khóc dở cười, “Dung Dung, sao dì cảm thấy con đang quảng cáo cho họ vậy?”

Dung Dung lè lưỡi ngại ngùng.

“Dì cũng chia sẻ với con một màu mà gần đây dì thích.” Bà Lộ Thư Nhã cười thần bí, cầm lấy một cây son tint trên kệ son của mình.

Bà đưa cho Dung Dung, “Đây là Shu Uemura or02s* có ánh nhũ vàng, thích hợp với các cô bé như con. Da con trắng, tô màu này chắc chắn rất xinh. Dì lén nói cho con biết, Đỗ Đỗ và bố Đỗ Đỗ đều thích màu hồng đằm thắm này.”

*Shu Uemura or02s: Cây son này có màu cam hồng với chất son bóng mướt có chút xíu nhũ, khi đánh lên môi sẽ tạo hiệu ứng căng mướt vô cùng xinh xắn, hợp với phong cách makeup nữ tính, ngọt ngào.



Shu Uemura or02s (hình minh họa)

Dung Dung biết cây này, Thẩm Độ từng khen màu đốn tim trai thẳng khá xinh.

Điển hình cho ánh mắt của trai thẳng.

Bà Lộ Thư Nhã hào phóng tặng cây son tint này cho cô. Dung Dung cũng tặng lại một cây.

Đã trễ lắm rồi, cuối cùng bà Lộ Thư Nhã đã nhận ra nên để làn da đi ngủ, ngáp một cái rồi nói ngủ ngon với cô.

Dung Dung về phòng, lấy gương ra và đánh son tint lên môi.

Thực sự rất xinh.

Cô càng ngắm càng thích, trong lòng rất phấn khích, nằm sấp trên giường chụp vài tấm tự sướng. Đợi chỉnh sửa xong, cô đăng lên xem như là trạng thái đêm khuya.

【Bắt được con cú đêm em Dung!】

【Hôm nay em Dung xinh đẹp cũng làm việc bình thường cơ đấy.】

【Con mẹ nó, đây là trang điểm mặt mộc hả? Trông hơi nhợt nhạt.】

Dung Dung trả lời bình luận này: 【Không phải, chỉ đánh son tint thôi (*^__^*)】

Người kia trả lời cô ngay tức khắc: 【Aaaa, mị được em Dung trả lời bình luận nè! Cầu xin mã màu!!!】

Em Dung nhắn lại mã màu, các phản hồi bên dưới đều là “Đã mở Taobao”, “Hốt rồi”, “Quả nhiên đêm khuya dễ kích thích xài tiền”.

Cô bỏ điện thoại xuống, lăn lộn hai vòng trên giường, sau đó đứng dậy mở rèm cửa sổ ra, chống hai tay lên tấm kính thủy tinh ngắm cảnh đêm.

Ngắm cảnh đêm qua kính thủy tinh không có cảm giác gì.

Dung Dung định ra sân thượng ngắm cảnh đêm.

Vừa mới hé mở cửa đã có ánh sáng lọt vào.

Cô mở cửa ra thì thấy Thẩm Độ đang ngồi trên ghế quầy bar, đưa lưng về phía cô, hình như đang uống rượu.

“Anh Thẩm.” Dung Dung đi tới trước mặt anh ta, kết quả là phát hiện người ta chỉ đang uống nước.

Ngồi uống nước tại quầy bar vào đêm khuya thật là gợi cảm.

Thẩm Độ rủ mắt, hàng mi sắc sảo phản chiếu một vết mờ nhạt dưới mí mắt anh.

Anh hạ giọng hỏi ngược lại cô: “Tại sao cô vẫn chưa ngủ?”

Dung Dung chỉ ra sân thượng, “À, tôi muốn đi ngắm cảnh đêm.”

“Lạnh đấy.” Thẩm Độ hơi cau mày, khẽ nói: “Về ngủ đi.”

Dung Dung không thích anh ta luôn ra lệnh cho mình bằng giọng điệu đó, có cảm giác như bị người lớn quản thúc.

“Anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, tại sao tôi phải nghe lời anh?” Cô ngang bướng đáp lại, xoay người đi về phía sân thượng bên kia.

Đột nhiên có người kéo tay cô lại ra sau.

Dung Dung bất ngờ ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Độ. Cô quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt không vui.

Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt chợt chậm lại, thoáng nhìn qua đôi môi của cô.

Đôi môi mềm mại màu đỏ tươi còn lấp lánh ánh kim.

Thẩm Độ quay đầu đi, giọng khàn khàn, “Sao không rửa mặt?”

Dung Dung à lên, nhanh chóng nhận ra anh ta đang nói về cái gì, “Lát nữa mới đi tắm, bây giờ tôi phải đi ngắm cảnh đêm.”

“Đợi chút.” Thẩm Độ không ngăn cản cô nữa, đứng dậy đi về phòng mình, không bao lâu lại đi ra.

Anh đưa áo trong tay cho cô, “Khoác thêm vào.”

Dung Dung nghe lời nhận lấy, ngoan ngoãn khoác vào.

Rất rộng, chắc là áo ngủ. Trông cô giống như đứa con nít lấy trộm áo của người lớn.

Dung Dung biến phần tay áo dài thành tay áo thụng, vung tới vung lui.

Thẩm Độ tặc lưỡi, kéo cánh tay cô lại, cúi đầu xắn hai tay áo lên một chút, cho đến khi lộ ra cổ tay trắng nõn và thanh tú của cô.

Dung Dung cảm động, mím môi, “Anh Thẩm, anh thật là tốt.”

Thẩm Độ khẽ hỏi cô: “Tốt chỗ nào?”

Từ góc độ của Dung Dung có thể thấy sống mũi của anh ta thật cao, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ánh đèn mờ ảo, có một bóng mờ trên khuôn mặt anh.

Đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt.

“Tôi cảm thấy anh giống như bố tôi vậy.” Dung Dung nói rất chân thành: “Mặc dù có lúc rất nghiêm khắc, nhưng thật ra trong lòng rất thương tôi.”

Thẩm Độ: “…”

Anh dửng dưng buông tay cô ra, xoay người rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Dung Dung gọi anh lại: “Anh Thẩm, anh không ngắm cảnh đêm với tôi à?”

“Không rảnh ngắm với con gái.”