*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi mở cửa thoát hiểm, quản lý Mã chạy xuống tầng của game studio Unicorn.
"Cậu cho rằng ai là người tốt? Ai là kẻ xấu?" Hạ Dương không đuổi theo mà quay đầu lại nhìn Cao Mệnh.
"Trước hết mọi người cứ để mắt tới cậu giao hàng, tôi sẽ giải thích tình hình sau." Cao Mệnh chạy trở lại studio Dạ Đăng, dọc theo hành lang, các nhân viên cũng không để ý đến tin nhắn trên điện thoại.
"Ngụy Đại Hữu vẫn chưa về?" Cao Mệnh nhìn vào trong phòng, thấy những bàn làm việc đều trống không, trong văn phòng chỉ còn lại một thực tập sinh Vương Dao Dao, hỏi: "Sao Lý Giảng và Trương Vọng cũng chạy ra ngoài rồi?"
"Có vẻ như họ đi vệ sinh."
"Cậu ở lại văn phòng, đợi bọn họ về rồi dặn họ đừng ra ngoài nữa!" Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra gọi nhưng không có đồng nghiệp nào bắt máy: "Sân chơi có 4 tầng, ở tầng 3, ngoại trừ nhân viên của Studio Dạ Đăng thì còn có nhân viên của các studio khác, cần phải tập hợp mọi người lại với nhau trong vòng một giờ!”
Cao Mệnh không biết bốn tầng này có bao nhiêu người sống đang tăng ca, mặc dù trò chơi này cho người chơi 1 tiếng đồng hồ thời gian đệm nhưng độ khó vẫn khá lớn.
Không liên lạc được với đồng nghiệp, Cao Mệnh lại chạy đến phòng tiện ích, Tuyên Văn là một tội phạm gi.ết người hàng loạt bi3n thái trong trò chơi tình ái, cô ta có đôi mắt có thể xuyên thấu trái tim người khác, chỉ số IQ và EQ vượt xa người thường.

Có cô ta ở đây có thể giúp ích rất nhiều cho Cao Mệnh.
Đẩy cửa phòng tiện ích ra, Cao Mệnh nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đặc biệt.
Có vẻ như Tuyên Văn không thuộc về trò chơi này nên những cái bóng đó đang điên cuồng đẩy lùi cô, cố gắng kéo cô vào vực sâu tối tăm.
Lúc này, thân thể Tuyên Văn bị bao phủ bởi bóng đen, mạch máu đen vốn xuất hiện trên da chôn vùi trong cơ thể cô, tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta tránh xa cô.
"Nếu không có được cảm xúc của mười ngàn người kia, có lẽ tôi không thể cùng anh chơi game rồi." Nhìn Cao Mệnh với đôi mắt đỏ ngầu, Tuyên Văn có vẻ như đã sống sót qua giai đoạn đau đớn nhất và bắt đầu thích ứng với những giọng nói và cảm xúc cực đoan trong đầu.
"Cô tỉnh thật đúng lúc, một game mới vừa được kích hoạt." Cao Mệnh đỡ Tuyên Văn đứng dậy, lòng bàn tay có chút khó chịu, bởi vì da thịt Tuyên Văn không có chút nào ấm áp, giống như người ch.ết: "Sao cô tiến vào game lại không giống người bình thường nữa vậy?"
"Anh không thích sao?" Xung quanh Tuyên Văn vẫn còn rất nhiều bóng đen tụ tập: "Không phải anh nói ở nhiệt độ phòng không có đá sẽ rất ngon sao?"
“Tôi đang nói về trà sữa.”
Cao Mệnh muốn kéo Tuyên Văn ra khỏi bóng đen nhưng vừa đưa tay ra, bóng đen giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, cắn về phía Cao Mệnh!
Vào thời điểm quan trọng, sợi dây chứa ký ức và chấp niệm của Triệu Hỉ lặng lẽ xuất hiện, giúp Cao Mệnh tránh bị bóng đen tấn công.
"Đeo vòng tay của người khác, còn liên kết huyết mạch với người khác." Tuyên Văn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cánh tay Cao Mệnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi rời khỏi trò chơi nhảy lầu, Cao Mệnh đã mang theo nỗi đau và ký ức của Triệu Hỉ, bản thân sợi xích không phải là vũ khí mà là một vật ràng buộc.
"Vậy mạch máu do ký ức của Triệu Hỉ tạo thành còn có thể sử dụng theo cách này?"
Cao Mệnh và Tuyên Văn hợp tác với nhau, phải mất một thời gian dài mới xua tan được bóng đen bao trùm Tuyên Văn, giúp cô tạm thời lấy lại được tự do.
"Tại sao những thứ này luôn nhìn theo dõi cô vậy?"

"Tôi đã đi chệch khỏi con đường vận mệnh do thế giới đó thiết kế cho mình.

Những cái bóng này đang sửa chữa sai lầm.

Lần trước tôi không vào game của Triệu Hỉ cũng chính vì lý do này." Tuyên Văn dường như đã hiểu ra một số chuyện: “Tôi muốn trở thành một con người sống giống như anh nhưng có vẻ những cái bóng đó không cho phép, nó muốn kéo cả thành phố vào bóng tối.
“Tạm thời không nói chuyện đó.” Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra: “Cô có nhận được tin nhắn này không?”
Tuyên Văn mở điện thoại di động lên, hộp thư trống rỗng, cô không phải người chơi trong game.
"Cô không phải player người sống, chẳng lẽ đã được sắp đặt cho vai quỷ?" Cao Mệnh lo lắng nhất tình huống hung thủ chính là Tuyên Văn, Tuyên Văn lại vừa vặn mất khống chế.
"Tại sao anh lại có thành kiến lớn như vậy với những nhân vật do chính mình thiết kế chứ?" Tuyên Văn chậm rãi đến gần: "Anh luôn suy đoán về tôi từ góc độ xấu nhất.


Lẽ nào tôi chính là đại diện cho mặt tối của anh? Anh đặt những chuyện mình thường mình muốn nào nhưng không dám làm lêm người tôi? Cho nên, trong lòng mới có một con quỷ giết người hàng loạt?”
"Tôi hỏi cô có một câu, cô lại đi hỏi ngược lại tới mấy câu?" Cao Mệnh mở cửa phòng tiện ích: "Nếu không phải cô thì nhanh đi tìm con quỷ thật sự đi, chúng ta chỉ có một tiếng đồng hồ thôi."
Để giúp Tuyên Văn thoát khỏi khỏi vây hãm, Cao Mệnh đã mất rất nhiều thời gian: "Những con quái vật trong game dường như đã được thế giới ‘không biết’ ban cho một số khả năng.

Ví dụ như Triệu Hỉ nhảy lầu vẫn bất tử và miễn nhiễm với sát thương vật lý.

Vậy khả năng của cô là gì?”